Nhất Bảo và Mai Mai đến công ty cùng nhau, dĩ nhiên ra về cũng phải cùng nhau.
Khi hai người vừa bước ra cổng, đã thấy Thùy Linh đứng ở đó. Nhìn thấy
hai người, Thùy Linh liền vẫy vẫy tay với họ.
- Chắc hai người cũng biết tôi đến đây vì việc gì.
Thùy Linh nói rồi không thể ngờ, cô ta quỳ gối trước mặt Mai Mai và Nhất Bảo. Mai Mai vội vàng đỡ cô đứng lên:
- Có chuyện gì đứng dậy rồi nói.
Thùy Linh lắc đầu quầy quậy:
- Không, nếu hai người không nhận lời, tôi không đứng lên.
- Được rồi, được rồi, cô mau đứng lên đi, cô không đứng dậy nói thì chuyện gì tôi cũng không đồng ý. – Mai Mai nói.
Thùy Linh đứng dậy.
- Hải Nam đã bị giải đi sáng nay. Tôi đã hỏi luật sư, tội của Hải Nam rất có thể sẽ phải ngồi tù.
Nhất Bảo và Mai Mai nhìn nhau, điều này hai người họ không lấy làm ngạc nhiên.
Thùy Linh tiếp tục:
- Mai Mai, tôi xin cô, cô có thể rút lại đơn kiện được không? Đúng là Hải Nam đã sai, nhưng cũng chưa có thiệt hại gì. Huống hồ… huống hồ… - Thùy
Linh ngắc ngứ - cô hãy nể tình Hải Nam đã… đã rất tốt với cô, cô cũng
biết, tất cả những gì Hải Nam đối với cô đều là thật lòng và không hề có ý xấu mà.
Chẳng
phải Hải Nam đã từng bỏ rơi Thùy Linh để theo đuổi Mai Mai sao? Hải Nam
đối xử với Thùy Linh như vậy, mà trước sau, cô ta vẫn một lòng với Hải
Nam. Tấm chân tình này thật khiến người ta cảm động. Nói về chuyện thiệt hại kinh tế thì cũng chẳng có gì đáng kể, Mai Mai có thể không truy
cứu. Nhưng nghĩ lại chuyện Hải Nam lừa gạt cô, bịa đặt chuyện Nhất Bảo
đã chết, còn cả việc làm lộ thân phận của Nhất Bảo nữa, suýt chút nữa
lại làm cô mất Nhất Bảo lần nữa. Làm sao có thể bỏ qua cho anh ta chứ?
Thùy Linh nói với Nhất Bảo:
- Jimmy… uhm… Nhất Bảo. Tôi biết Hải Nam đã suýt làm hại đến anh, nhưng anh biết lí do vì sao Hải Nam làm vậy mà. – Thùy Linh đưa mắt nhìn Mai Mai, Mai
Mai hiểu ý cô ta muốn nói tất cả những gì Hải Nam làm là vì mình. –
Chẳng phải bây giờ hai người đã quay lại với nhau rồi sao, hãy tha lỗi
cho Hải Nam, được chứ?
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, Mai Mai cũng đang muốn biết ý của Nhất Bảo là thế nào. Nhất Bảo nói:
- Cô về trước đi, chúng tôi sẽ suy nghĩ thêm về điều này.
Cầu
xin Mai Mai và Nhất Bảo là cơ hội duy nhất giúp Hải Nam, nếu hai người
không đồng ý thì coi như hết hy vọng. Thùy Linh lại quỳ xuống:
- Tôi thay mặt Hải Nam xin lỗi hai người!
Nhìn đôi mắt sưng húp của Thùy Linh, Mai Mai nhẹ nhàng đỡ cô ta đứng lên, nói:
- Được rồi. Tôi sẽ rút lại đơn kiện. Ngoại trừ việc này ra, tất cả các hình
phạt còn lại anh ta phải gánh chịu vì những gì anh ta đã làm.
Thùy Linh mỉm cười luôn miệng cảm ơn Mai Mai, bởi như vậy là Hải Nam chắc chắn sẽ không phải ngồi tù.
***
- Anh đã biết trước em sẽ rút lại đơn kiện đúng không? – Mai Mai hỏi khi cô đang ngồi trên ô tô cùng Nhất Bảo.
- Anh chỉ đoán thôi. – Nhất Bảo trả lời.
- Em làm vậy là vì Thùy Linh. Thực lòng em rất giận Hải Nam.
- …
- Anh ta từng lừa em, nói là anh đã… vì tai nạn máy bay.
Nhất Bảo cười:
- Nếu anh ta không làm vậy, thì em còn chấp mê bất tỉnh. Nhưng… anh ta đúng là thật lòng với em đấy.
- ??? Nghĩ lại những gì anh ta làm, em chẳng phân biệt nổi thật giả nữa.
- Em còn nhớ lần ở căn nhà gỗ chứ?
Mai Mai gật đầu, lần đấy cô đã uống thuốc để tự tử khi tưởng Nhất Bảo đã không còn. Nhớ lại lần đấy, cô lại thấy khó hiểu:
- Lúc đó, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bố nói người đưa em vào viện là Hải
Nam? Mà rõ ràng lúc em đưa anh đến nhà gỗ, Hải Nam không hề hay biết.
- Bởi vì anh ta luôn đi theo em. Biết được điều này, nên khi vừa rời khỏi căn nhà gỗ, anh đã báo cho anh ta biết. Chính vì anh ta ở ngay gần đó nên
mới có thể kịp thời cứu em.
Mai Mai nhìn Nhất Bảo, không kiềm chế được, cô ôm chầm lấy Nhất Bảo. Làm Nhất Bảo vội hét lên:
- Em làm gì đấy, anh đang lái xe mà?!
- Em vui lắm...