Mai Mai nằm dài trên ghế sofa xem tivi, ông Lâm nhìn con gái rồi nhìn cái màn hình tivi cứ nhảy kênh liên tục, hỏi:
- Bố tưởng hôm nay Nhất Bảo đưa con đi chụp ảnh cưới?
- …
- Hai đứa có chuyện gì à?
- Chả có chuyện gì cả. – Mai Mai xị mặt nói rồi tắt phụt cái tivi bỏ lên phòng.
Ông Lâm gọi:
- Không có gì thì ngồi đây xem qua mấy cách bài trí hội trường cưới bố với bác Hàm đã chọn này. Mai Mai… ơ con bé này.
Khi Nhất Bảo đến.
- Cháu chào bác.
Ông Lâm đang ngồi xem mấy tấm ảnh để chọn cách trang trí chỗ tổ chức đám cưới cho con gái:
- Này con rể, hai đứa cãi nhau đấy à?
- Dạ…???
- Mai Mai nó làm sao đấy? Bảo nó chuẩn bị đi chụp ảnh cưới thì nó chẳng nói chẳng rằng.
Nhất Bảo cũng chẳng biết Mai Mai bị làm sao. Anh theo lệnh của bố vợ, lên tận phòng để nịnh vợ sắp cưới.
- Mai Mai, mở cửa cho anh đi.
Tạch. Cánh cửa được mở. Mai Mai chẳng buồn nhìn Nhất Bảo một cái đã quay ngoắt vào phòng, leo lên giường ngồi ôm gối.
Nhất
Bảo thấy tình hình không ổn, tươi cười ngồi xuống cạnh Mai Mai, một tay
quàng qua vai Mai Mai, Mai Mai đẩy ra, Nhất Bảo lại khoác tay lên vai
Mai Mai, ngọt nhạt:
- Chúng mình đã thống nhất hôm nay sẽ đi chụp ảnh cưới rồi mà. Em thấy mệt ở đâu à?
- Anh đi mà chụp một mình. – Mai Mai nằm xuống giường, nằm nghiêng một bên để không phải nhìn thấy Nhất Bảo.
Nhất Bảo chả hiểu ra làm sao nhưng vẫn phải cố nhẹ nhàng nhỏ to với cô vợ sắp cưới.
- Sao mà thế được? Thôi nào, mau dậy đi… vợ yêu.
Mai
Mai quay mặt lại định lườm Nhất Bảo, còn chưa là gì mà đã gọi cô là
‘vợ’. Nhưng không nghĩ gương mặt Nhất Bảo lại đang ghé sát vào mình, vừa quay lại thì khóe môi cô chạm ngay phải môi Nhất Bảo. Vừa tức vừa xấu
hổ, cô chùm chăn che kín mặt.
Nhất Bảo được thể trêu cô.
- À, hóa ra là em muốn được như thế.
***
Nói
thế nào Mai Mai cũng không chịu nói lí do cô không nói chuyện với mình,
Nhất Bảo đành phải ra về, niềm an ủi duy nhất có lẽ là lời động viên của bố vợ tương lai:
- Con rể cứ về trước đi, tâm tư con gái khó hiểu lắm, hôm nay chưa tìm hiểu
được nguyên do thì ngày mai tìm hiểu tiếp. Cái chính là đàn ông mình
phải có lòng kiên trì.
Về đến nhà thấy Alice đang ngồi vắt vẻo ở sảnh uống trà. (Quên chưa nói, ông Hàm và Nhất Bảo đã dọn về căn nhà cũ ở).
- Ủa? Không phải hôm nay anh với chị dâu đi chụp ảnh cưới à? Sao anh về sớm thế?
Nhìn mặt Nhất Bảo đăm đăm, Alice ranh mãnh:
- Có chuyện gì phải không? Nói em nghe xem nào?
- Mai Mai chẳng chịu nói gì với anh cả. Hôm qua rõ ràng vẫn còn vui vẻ bình
thường. Hzzz… chả hiểu ra làm sao. – Rồi Nhất Bảo nhìn Alice, vơ đũa cả
nắm – Con gái các cô đúng là khó hiểu.
- Ơ, ờ đấy. Con gái vốn dĩ khó hiểu thế đấy. Đại tiểu thư còn khó hiểu hơn nhiều. Chẳng biết ai vẫn cứ đâm đầu vào yêu cơ!
Alice
vừa dứt câu thì cái đầu đã bị Nhất Bảo ấn dúi xuống một cái. Alice bĩu
môi, nguýt Nhất Bảo. Rồi mắt cô dừng ở ngón tay của Nhất Bảo. Cô cười.
- Cười cái gì? – Nhất Bảo hỏi.
- Người ta vẫn cho anh vào nhà là số anh còn may đấy. Vào em á, vác chổi đuổi thẳng.
Nhìn Nhất Bảo, Alice mặt nhăn mày nhó:
- Trời ơi. Não của anh đình công rồi hay sao? – Alice giơ mu bàn tay trái của mình, chỉ chỉ vào ngón áp út. – Hiểu chưa?
Nhất Bảo lúc này mới cười chừ.
- Thông minh.
Alice hất cằm.
- Hứ, nếu không phải em ở Mỹ thì vị trí cậu chủ còn lâu mới đến lượt anh.
Nhất Bảo thay đổi 180độ:
- Thôi đi, tưởng anh không biết đây là trò của em à?
- Hì hì, anh Nhất Bảo vẫn là giỏi nhất! – Alice nịnh.