- Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi. Cậu đợi tôi một lát.
Mai Mai cắm cổ chạy đuổi theo Nhất Bảo.
- Ui.
Mai Mai chạy thục mạng, nên khi Nhất Bảo đột ngột dừng lại, cô không kịp phanh và thế là… úp mặt vào lưng cậu ta.
Mai Mai vội lùi người lại, xoa nắn mặt mũi.
- Không bị tẹt chỗ nào. Hìhì.
Cô ngẩng lên thấy Nhất Bảo vẫn đứng đó, không quay đầu lại nhìn mình.
Mai ơi là Mai, hết thơm tay lại đến thơm lưng người ta, mày như thế người ta có hiểu nhầm không muốn nhìn mặt mày cũng đúng.
- Ehèm. ehèm…
Mai Mai hắng giọng:
- Ừm, Nhất Bảo này. – Mai vừa nói vừa bước đến trước mặt Nhất Bảo – Hôm nay, mình rất
cảm ơn cậu, nếu không có cậu nhanh tay giúp đỡ thì giờ mặt mình đã thành cái bánh bao hồng rồi. Hìhì..
Nhất Bảo không ngó ngàng gì đến Mai Mai đứng trước mặt, cậu đứng dịch sang một bên rồi bước lên một bước, ngang hàng với Mai Mai. giọng lạnh lùng:
- Tôi đã bảo cô hãy nói năng cho cẩn thận kẻo sẽ thế nào cô quên rồi sao?
Nụ cười của
Mai Mai tắt ngóm, cô lắc đầu nhưng Nhất Bảo đã cất bước đi ngay khi kết
thúc câu nói, chỉ để lại cho cô cảm giác nặng trĩu trong lòng.
Sáng hôm sau đến lớp.
Hôm nay Mai Mai vào lớp trong lớp vắng lạ thường, không thấy tên béo, cũng không thấy Nhất Bảo.
- Hai người kia đâu rồi?
- Ai biết!
- Tay béo chắc còn sợ chuyện hôm qua nên hôm nay không dám đến rồi.
Rồi hai cậu ta giả vờ làm lại động tác của tên béo và Nhất Bảo ngày hôm qua: một người mặt hằm hằm giơ tay đánh lén, một người căm ghét việc làm bỉ ổi ra tay
hành hiệp trượng nghĩa. Xong, hai cậu ta ngồi cười sằng sặc với nhau.
Mai Mai không
hiểu tại sao hôm nay Nhất Bảo lại nghỉ, cô nhìn cái bàn trống không, chỗ Nhất Bảo ngồi, thấy dưới ngăn bàn cậu ta có cái gì đó. Mai Mai thò tay
vào ngăn bàn lấy ra, là một phong bì thư, bên ngoài có nét chữ viết tay: GỬI MAI MAI
Là thư gửi mình sao? Vậy sao lại ở trong ngăn bàn của Nhất Bảo?
Mai Mai mở phong bì thư ra, bên trong có một tờ giấy được gấp làm bốn, Mai Mai mở tờ giấy ra, lá thư chỉ vẻn vẹn có 7 chữ:
Đợi cậu ở cổng sau
Nhất Bảo.
Mai Mai thấy Nhất Bảo viết thư hẹn riêng mình thì vui lắm lắm, không nghĩ ngợi, chạy luôn ra khỏi lớp.