Tuy rằng vẫn còn mạnh miệng, nhưng giọng nói run rẩy của Liliane, đã bản đứng cảm xúc của cô ta.
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ là giơ ngón tay lên, nhấn nạp đạn trên thân súng.
Phòng ăn an tĩnh lại vang lên một tiếng nhỏ kia, lỗ tai của mọi người nghe thấy được, như là một tiếng sét.
Đây chính là cảnh cáo cuối cùng của anh!
Trong phòng ăn yên tĩnh, lại vang lên giọng nữ ngọt ngào và bình tĩnh.
Quên đi.
Người nói không phải Liliane, mà là Lãnh Tiểu Dã.
Tính tình của người đàn ông này cô hiểu rất rõ, lấy tính cách của Liliane thì không có khả sẽ nói xin lỗi với cô, nếu quả thật phải giằng co thêm nữa, e rằng Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ bắn Liliane mất.
Thân phận Liliane không phải bình thường, Hoàng Phủ Diệu Dương mà nổ súng, có thể hậu quả sẽ càng thêm phiền toái.
Thật ra chuyện này cô chỉ bị cắn hư ống quần, nhưng đối phương lại bị mất đi một con thú cưng mà mình yêu quý.
Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, cô cũng là người có lợi hơn, không cần thiết phải tranh chấp nữa.
Cô không phải sợ phiền toái, chẳng qua bởi vì chút chuyện bé xé ra to như vậy cũng không thiết.
Liliane nghe được câu nói này của Lãnh Tiểu Dã, trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi, vội vàng cất bước dời đi.
Đoàng!
Một viên đạn được bắn ra khỏi họng súng, Liliane chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, hốt hoảng đưa bàn tay sờ lên, chỉ đụng đến mà máu nóng đã đầy tay.
Anh... Anh thực phải nổ súng với em?
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ là đem họng súng hơi hơi điều chỉnh, nhắm ngay chóp mũi của cô ta.
Lần này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô nữa.
Mấy tên cận vệ đi theo nhìn thấy trên lỗ tai Liliane đầy máu đều hoảng loạn xông tới, lấy súng chỉa vào Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia tuy rằng kinh ngạc, cũng sẽ không để cho bá tước nhà mình chịu thiệt, nhẹ nhàng vẫy tay.
Lập tức, một đám cận vệ đồng thời nâng súng lên, nhắm ngay người Liliane.
Liliane chỉ dẫn theo hai tên vệ sĩ, nhưng đây là địa bàn của Hoàng Phủ Diệu Dương, về chênh lệch số lượng cũng không cần nói nhiều.
Hai tên cận vệ nhìn thấy họng súng đen ngòm, ánh mắt dừng ở trên người Hoàng Phủ Diệu Dương, tâm lý cũng có chút chột dạ, sau lưng ớn lạnh cả người.
Lúc đầu, bọn chúng chỉ nghĩ Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói suông mà thôi.
Nhưng mà vừa rồi, viên đạn kia đã bắn trúng lỗ tai Liliane, đã chứng mình rằng anh không chỉ nói cho có.
Người đàn ông này, so với trong truyền thuyết còn bá đạo máu lạnh điên cuồng hơn nhiều.
Tiểu thư!
Tên cận vệ đi cùng nhẹ đụng vào tay Liliane.
Ánh mắt Liliane xẹt qua họng súng trước mặt, dừng trên đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Trong con ngươi kia có chỉ lạnh giá như băng.
Loại ánh mắt đó, cô không thể quen thuộc hơn nữa, Liliane tuy rằng không biết rõ nguyên nhân, nhưng cũng ý thức được lúc này đây, cô thật sự đã chọc tức Hoàng Phủ Diệu Dương.
Chẳng lẽ chỉ vì cô gái này sao? !
Nuốt nước miếng một cái, Liliane nâng nâng khóe môi.
Thật xin lỗi.
Cô ta không phải đứa ngu, nếu người điên này thật sự nổ súng, cô ta vốn không có khả năng ngăn cản anh lại.
Ở đây là phủ Bá tước, người của anh luôn luôn trung thành với anh, với đầu óc của anh thì có thể nghĩ ra vô số lý do để bào chữa cho bản thân, thậm chí cũng có thể tùy tiện tìm một người chịu tội thay, đến lúc đó cho dù là cha của cô cũng không thể làm gì được anh.
Xem xét tình hình, Liliane chỉ có thể tạm thời cúi đầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như cũ cầm khẩu súng không hề nhúc nhích.
Liliane cắn chặt răng, đem thanh âm nâng cao một chút, làm hết sức mình để cho ngữ khí có vẻ thành khẩn, Chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin cô tha thứ cho sự khiếm nhã của tôi.
Nhưng mà Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bất động như cũ, rõ ràng còn có điều bất mãn.
Liliane sắp cắn nát cả hàm rắng, Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa?
Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh ghìm súng, Tiểu Dã của tôi vẫn chưa tha thứ cho cô.
Tiểu Dã của tôi ?!!
Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã bật cười ra tiếng.
Người đàn ông này có phải rất muốn dán một dòng chữ lớn Vật thuộc quyền sở hữu của Hoàng Phủ Diệu Dương dán trên người cô sao ?!
Mở miệng là Tiểu Dã của ta, ngậm miệng cũng Tiểu Dã của ta, anh cũng không mệt sao.
Tầm mắt Liliane dừng trên mặt Lãnh Tiểu Dã, nhìn thấy khóe môi cô nở một nụ cười, Liliane lập tức cho rằng cô đang cười nhạo mình.
Trong lòng hận không thể xé Lãnh Tiểu Dã thành trăm mảnh, Liliane làm sao còn tâm trạng để nói xin lỗi nữa, chỉ tức giận hừ lạnh.
Lãnh Tiểu Dã thở dài trong lòng, đi về phía trước, đè lại cánh tay đang cầm súng của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Tôi tha thứ cho cô ta, thả cô ta đi đi.
Đi!
Liliane tức giận không thể phát tác, quát hai tên cận vê một tiếng, rồi đi ra cửa.
Đợi một chút. Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày liếc mắt nhìn thi thể con Ma vương trên mặt đất, Dọn dẹp phòng ăn của tôi sạch sẽ trước đã!
Liliane vung tay một cái, rồi rời khỏi.
Hai tên cận vệ vội vàng chạy tới, một người trong đó liền cởi âu phục, cẩn thận nâng thi thể Ma Vương trên mặt đất lên đặt vào trong âu phục, rồi cùng nhau mang ra ngoài sảnh.
Lão quản gia nhẹ nhàng vẫy tay, nhóm nữ giúp việc vội vàng chạy tới, thu dọn khăn ăn sau tàn cục.
Tiểu thư à, trước hết ngài nên cùng bá tước tiên sinh đi lên lầu thay bộ quần áo khác, tôi sẽ cho người giúp việc chuẩn bị một bữa sáng khác cho ngài. Lão quản gia khách khí nói với Lãnh Tiểu Dã.
Cám ơn. Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nói cám ơn với lão, sau đó liền xoay mặt nhìn về phía mấy người cận vệ cùng giúp việc, Vừa rồi thật sự xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.
Dù sao, vừa rồi vẫn là lão quản gia liên tục che chở cho cô, người giúp việc cùng cận vệ đều dùng hết khả năng để giúp đỡ cô, vậy nên cô vô cùng cảm kích.
Vẻ mặt bọn cận vệ cùng người giúp việc co quắp, không ngừng rối rít đáp lễ với cô.
Tiểu thư, ngài nói quá rồi.
Tiểu thư, ngài đừng khách sáo như vậy!
...
Lãnh Tiểu Dã nhìn đến người cận vệ bị thương, lập tức đi tới, đưa tay đỡ lấy cánh tay của anh ta, Miệng vết thương của anh rất nghiêm trọng, tôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày đi tới, kéo tay cô ra khỏi tay người cận vệ kia, không vui vẫy tay với anh ta, Đi tìm bác sĩ xử lý một chút đi.
Vâng, bá tước tiên sinh. Cận vệ đáp một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Lãnh Tiểu Dã vẫn không quên dặn dò anh ta, Nhớ phải bảo bác sĩ tiêm phòng vác-xin phòng bệnh đấy!
Liliane giống như một con chó điên, phỏng chừng vật nuôi của cô cũng là chó điên.
Đám cận vệ đều cảm giác được Hoàng Phủ Diệu Dương có vẻ không vui, một số đi giúp người giúp việc dọn dẹp phòng ăn, một số đi theo vệ sĩ bị thương ra cửa.
Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, không vui liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, không thèm để ý tới anh, cô xoay người nhanh chóng đi lên lầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương sải bước đi theo cô tới lầu hai.
Lãnh Tiểu Dã xoay người đi đến trước cửa phòng khách, mở ra, anh nhanh chân bước vào.
Tôi muốn thay quần áo.
Lãnh Tiểu Dã đưa tay chuẩn bị đóng cửa.
Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với tôi sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cau mày, cách nửa cánh cửa mở nhìn cô.
Ngay cả người giúp việc cùng đám cận vệ cô đều nói lời cảm ơn, nhưng lại không chịu nói một lời nào với anh sao?
Anh muốn nghe cái gì? Lãnh Tiểu Dã khẽ hất cằm, giọng nói có chút trêu chọc cùng chút bất đắc dĩ, Chẳng lẽ anh muốn tôi cám ơn khi đã giúp tôi có kẻ thù là một vị công chúa sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương làm như vậy, đúng là khiến cô mở mày mở mặt, nhưng mà cô gái đó lại lộn xộn với cô như vậy, chỉ sợ về sau cô ta có thể trả thù cô.