Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, lập tức nhận ra cô nói không sai, theo tính cách của Liliane, sau chuyện hôm nay, cô ta nhất định sẽ ghi hận trong lòng với Lãnh Tiểu Dã, chờ đợi cơ hội trả thù.
Suy nghĩ một chút, anh nghiêm túc nói, Tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội làm em bị thương đâu.
Nhìn chăm chú vào mắt anh, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhún vai, Anh nên bảo vệ tốt cho bản thân mình trước đã!
Cùng lắm thì cô lại chạy trốn tiếp thôi.
Nhưng còn anh thì không, chỉ một Liliane mà đã dám gây ra phiền phức lớn như vậy trong phủ Bá tước, có lẽ trong hoàng thất, chắc chắn anh có không ít kẻ thù.
Nếu không, sao trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, lại xuất hiện trục trặc máy bay và cả sự kiện ám sát lần trước nữa.
Cũng khó trách, anh thuộc loại cá tính không chịu lắng nghe lắng nghe ai nói gì, nhưng lại là một người vừa thông mình vừa có tài.
Cái này gọi là cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Đối với nước A, Lãnh Tiểu Dã vẫn tương đối hiểu rõ, nước A vẫn thuộc loại chế độ quân chủ, tuy rằng quyền lực của quốc vương bị quốc hội kìm hãm, nhưng địa vị vẫn vô cùng cao quý.
Hoàng Phủ Diệu Dương thân là người kế thừa duy nhất của nữ đại công, cũng là thành viên có tư cách kế thừa ngôi vua, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt không ít người.
Nghe câu nói của cô, cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, trong nháy mắt hóa thành hư không.
Em không cần lo lắng cho tôi.
Ai lo lắng cho anh? Thật là tự kỷ quá thể!
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ lườm anh một cái, lười giải thích với anh, Đã nói xong, phiền ngài nhường đường một chút, tôi muốn thay quần áo.
Hoàng Phủ Diệu Dương lui ra tựa vào cánh cửa, Tôi ở trên sân thượng chờ em.
Lát gặp lại!
Lãnh Tiểu Dã cười đóng cửa lại, nhanh chóng khóa lại, xoay mặt nhìn một vòng, lập tức thấy một chiếc vali rất lớn đặt ở cạnh giường mình.
Cô vội vàng chạy tới, mở vali ra, lấy chiếc điện thoại từ bên trong.
Di động sớm đã hết pin tắt máy, nàng cầm bộ sạc, cắm vào ổ điện.
Trong thời gian chờ đợi điện thoại đầy pin, Lãnh Tiểu Dã tùy tiện tìm một cái quần rồi thay cái chiếc vừa bị Ma Vương cắn rách kia.
Chờ cô thay xong quần áo, di động đã có một ít pin, thuận lợi khởi động được máy.
Vừa mở máy một cái, mấy tin nhắn liên tục gửi tới.
Tất cả đều Annie gửi tới, không có gì ngoài hỏi thăm tình hình của nàng, bày tỏ sự lo lắng cùng cảm kích của cô ấy và Trần Tư Viễn.
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bốn phía, rồi mới dùng điện thoại di động gọi cho chú Kiều.
Chú Kiều, là cháu!
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của chú Kiều rất bình tĩnh, Chú biết cháu ở chỗ nào, bữa tiệc hoàng gia tối nay chú cũng sẽ tham gia, cháu hãy tìm cách đi cùng với Hoàng Phủ Diệu Dương đi.
Lãnh Tiểu Dã lập tức đồng ý, Được ạ.
Đầu bên kia điện thoại, chú Kiều nhẹ giọng nhắc nhở, Nhớ rõ, cháu không biết chú, chú cũng không quen cháu!
Lãnh Tiểu Dã cười, Đã biết!
Buổi tối gặp. Chú Kiều nhanh chóng cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, ngoài cửa vang lên âm thanh của người giúp việc.
Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi.
Tôi lập tức tới ngay!
Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, cầm di động cùng bộ sạc pin đi ra khỏi cửa, lên sân thượng, quả nhiên Hoàng Phủ Diệu Dương đang ngồi ở cạnh bàn ăn chờ cô.
Trên bàn, còn để một phần bữa sáng.
Đi tới, đem bộ sạc pin cắm vào ổ điện, Lãnh Tiểu Dã ngồi vào bên cạnh bàn, bưng cốc sữa tươi lên miệng uống một ngụm, Buổi chiều có kế hoạch gì không?
Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện nhìn cô, Ở cùng em.
Vậy... Buổi tối thì sao?
Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương híp lại, Ngủ cùng em hoặc là em ngủ.
Lãnh Tiểu Dã không nói gì.
Vốn muốn để anh chủ động nói ra chuyện bữa tiệc hoàng gia, nào ngờ anh lại trả lời như vậy.
Bất đắc dĩ, cô đành đổi chủ đề khác.
Chuyện trên du thuyền, anh giải quyết sao rồi?
Interpol quốc tế sẽ tham gia phụ trách bữa tiệc hoàng gia tối nay, ngày mai sẽ đến đàm phán với tôi về chuyện những tù binh trên du thuyền kia, hiện tại tôi đã có đầy đủ chứng cứ để chứng minh bọn họ lấy danh nghĩa sòng bạc, che dấu đường dây mua bán người. Hoàng Phủ Diệu Dương nhún vai, Vinh dự này hẳn sẽ được tặng một cái huy chương.
Lãnh Tiểu Dã nghe được, anh không hề có chút hứng thù gì với cái huy chương kia.
Có điều anh đã tự động điều động quân đội, nên phải tìm ra một lý do hợp lý hơn.
Nhưng…
Cô ngẩng mặt lên, nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, Anh vì chuyện này mà lên thuyền sao?
Điều động quân đội không thể nhanh chóng như vậy được, có lẽ, anh chắc chắn đã ra lệnh trước khi lên thuyền.
Nếu không, nhiều quân hạm cùng máy bay như vậy, không thể tới vùng biển quốc tế trong thời gian ngắn như vậy được.
Người phụ nữ của tôi, bọn chúng không thể bán được. Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, đẩy ly sữa về phía cô, Nếu không uống sẽ nguội mất.
Cho dù anh tìm được Lãnh Tiểu Dã trong buổi đấu giá này, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn không thể chấp nhận được chuyện bọn chúng đã làm với cô.
Sau khi tra được những manh mối đó, anh lập tức lên thuyền, chỉ vì muốn trả thù bọn khốn kiếp đó.
Nhưng, vì sự xuất hiện của Lãnh Tiểu Dã, đã làm xáo trộn kế hoạch của anh, cuối cùng mới trở thành cục diện như bây giờ.
Bưng ly sữa trên bàn lên miệng, uống ngụm sữa tươi ấm áp, tâm tình của Lãnh Tiểu Dã hết sức phức tạp.
Thành thật mà nói, tất cả mọi chuyện anh đã làm, cô vô cùng biết ơn.
Có điều, biết ơn không phải là tình yêu, cô vì vậy mà ở lại bên cạnh anh, trở thành sủng vật làm ấm giường cho anh được.
Ngẩng mặt lên khỏi ly sữa, nhìn người đàn ông đối diện, Lãnh Tiểu Dã rất muốn hỏi anh một chút.
Có thể để cô đi được không.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn quyết định không hỏi.
Với cái tính cách cố chấp của anh mà nói, anh làm sao đồng ý thả cô đi được, nếu muốn rời khỏi anh, cô chỉ có thể chạy trốn.
Cô rũ mí mắt xuống, Anh vừa nói, bữa tiệc hoàng gia, anh không cần tham gia sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhún nhún vai, Tôi nghĩ, em chắc chắn sẽ không thích.
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Lão quản gia đi tới bên cửa sổ, Bá tước tiên sinh, lễ phục cùng trang sức ngài đặt làm để tiểu thư tham gia yến hội đã được mang tới, ngài có muốn đưa đây lên không ạ?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vẫy tay, Không cần, mang vào khách phòng đi , còn nữa, buổi chiều ông đi tới hoàng gia một chuyến, nói rằng tôi sẽ không tham gia bữa tiệc tối nay.
Bữa tiệc này, anh vốn chuẩn bị dẫn cô đi cùng.
Bây giờ tất cả mọi người đều muốn xem chuyện cười của anh, đêm nay anh chỉ muốn hoàn thành cuộc đàm phán với Interpol quốc tế, cục diện lập tức sẽ được thay đổi, nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của mấy tên kia, quả thật rất thú vị.
Nhưng sau khi Liliane xuất hiện, anh càng cảm thấy lo lắng cho Lãnh Tiểu Dã hơn.
Bọn người quý tộc tao nhã kia, thực chất đều là sói đội lốt cừu, anh không muốn cho cô nhìn thấy những khuôn mặt buồn nôn đó, nhưng để cô ở nhà một mình anh lại càng lo lắng hơn, thôi thì cứ tạm thời quyết định, không tham gia bữa tiệc nữa.
Vâng, thưa bá tước tiên sinh.
Lão quản gia lên tiếng, lui về sau mấy bước, xoay người chuẩn bị xuống lầu.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, Chờ một chút!
Lão quản gia dừng bước lại, nghi ngờ nhìn qua, Tiểu thư, có gì phân phó?
Lãnh Tiểu Dã không nhìn lão, tầm mắt dừng trên người Hoàng Phủ Diệu Dương, Tôi muốn đi xem hoàng gia có hình dáng ra sao.