Nếu cô bị Tia Chớp quật xuống ngựa, rất có khả nặng sẽ bị đồng cỏ cao ở đây che khuất, lái xe rất nguy hiểm.
Mọi người lập tức tản ra đi tìm.
Tia Chớp lần nữa đuổi theo, đứng cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, thân mật cọ tay anh.
Đủ! Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay đẩy nó ra, quay sang nhìn Tia Chớp, tức giận nhíu mày, Đưa súng cho tôi!
Một cận vệ không biết anh định làm gì, vội vàng đưa sung tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, nhắm súng vào Tia Chớp.
Bá tước tiên sinh! Lão quản gia thấy anh muốn bắn Tia Chớp, vội vàng xông lên, ngăn anh lại, Đây không phải là lỗi của Tia Chớp.
Cút ngay! Hoàng Phủ Diệu Dương cầm súng rống giận.
Quả thật, Tia Chớp là con ngựa anh yêu nhất, nhưng tới không biết nó đã đem Lãnh Tiểu Dã đi đâu, nghĩ tới cô đang gặp nguy hiểm, anh không thể nào khống chế tâm trạng được.
Bá tước tiên sinh. Lão quản gia đưa tay bảo vệ trước mặt Tia Chớp, Lãnh tiểu thư... Là... Tự mình trốn thoát.
Anh vốn cho rằng, nhất định sẽ tìm được Lãnh Tiểu Dã, nhưng thật sự, anh sai rồi.
Nếu lão không nói cho Hoàng Phủ Diệu Dương biết sự thật, anh sẽ giết Tia Chớp, nhưng để anh biết chân tướng, cũng không khỏi tránh ảo não.
Hơn nữa, cũng không thể giấu bao lâu nữa.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn người, Ông nói gì?
Lão quản gia cúi mặt xuống, Tiểu thư, cô ấy... Có thể đã trốn đi rồi, người phụ trách theo dõi đã nói, cô ấy... Cưỡi Tia Chớp nhảy ra khỏi hàng rào. Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi đã lừa ngài!
Ông... Hoàng Phủ Diệu Dương cắn răng liếc ông một cái, nâng súng đánh vào người lão, xoay người tới phía trực thăng, Mau truyền lệnh tôi, điều động tất cả lực lượng vũ trang, phong tỏa sân bay, nhà ga, bằng mọi giá phải tìm được cô ấy.
Vâng! Lão quản gia đáp.
Đi nhanh đi! Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm, anh nhảy lên trực thăng, Đưa tôi đi quốc lộ.
Lão quản gia nhanh chóng lấy điện thoại truyền lệnh, trực thăng đưa anh tới ven đường, Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống khỏi trực thăng, rất nhanh, anh đã tìm được dấu chân Tia Chớp.
Anh cẩn thận quan sát, đi tới một ven đường, anh cúi người xuống, sờ lên mặt đất, đây chẳng phải là dấu lốp xe sao.
Lãnh, Tiểu, Dã!
Xoay người, anh nhảy lên trực thăng, cắn răng nói.
Con đường này, một đầu thông với thành phố, đầu còn lại hướng về sân bay, từ vết xe để lại, rất rõ ràng, bọn họ đã đi tới sân bay.
Đi sân bay!
Lấy điện thoại ra, anh nhanh chóng bấm một cái.
Tôi là Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi ra lệnh, tất cả các chuyến bay tại sân bay đều phải ngừng lại... Nếu có một chuyến nào đó rời đi, tôi sẽ lấy mạng ông!
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống sân bay, nhân viên phụ trách đã sớm đứng đợi.
Hắn bất đắc dĩ đi tới, giọng nói dè dặt cẩn trọng, Bá tước tiên sinh, tất hành khách đã bắt đầu làm loạn rồi, ngài... Ít nhất ngài cũng phải cho tôi một lý do chứ?
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đưa di động ra.
Tìm cô ấy!
Trên màn hình, rõ ràng là Lãnh Tiểu Dã —— cô nhắm mắt lại, hình như còn đang say giấc, bình yên mà xinh đẹp.
Người phụ trách thấy anh tức giận, cũng không dám nói gì, vội vàng lấy di động đưa cho bảo vệ, bảo vệ lập tức xoay người, người phụ trách dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương vào đại sảnh.
Ôm tay nhìn đại sảnh, thấy hành khách không ngừng la hét, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, nhìn đông hồ, xem xét thời gian một chút.
Khoảng mười một giờ rưỡi, tất cả các chuyến bay được phép khởi hành.
Người phụ trách vội vàng xem tài liệu trong tay, Tổng cổng có tất cả mười ba chuyến.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức ra lệnh, Đưa cho tôi tất cả tài liệu hành khách của những chuyến bay này.
Rất nhanh, tài liệu đã nằm trong tay anh, mười ba chuyến bay, có điều, nhưng tài liệu này rất dày.
Đứng cạnh bàn, anh lật xem từng tờ một.
Đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương xem xong, bảo vệ đưa di động cho anh.
Bá tước tiên sinh, chúng tôi đã tìm kiếm tất cả rồi, nhưng vẫn không thấy người ngài muốn tìm.
Đi kiểm tra toilet, cống thoát nước,... Còn nữa, nhớ điều độn tất cả nhân viên, kiểm tra cẩn thận mọi nơi.
Bảo vệ nhìn người phụ trách, bất đắc dĩ đi tiếp.
Đọc xong một trang cuối cùng, Hoàng Phủ Diệu Dương rút ra một tờ, đưa cho trợ lý.
Đi kiểm tra xem, thông tin của những người này có phải là thật hay không.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời lặn xuống, mặt trăng nhô lên.
Các hành khách bị giữ lại đã bắt đầu không nhịn được, lúc này cả sân bay vẫn chỉ có hai chữ.
Không có!
Lão quản gia nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở cửa sổ sát đất.
Bá tước tiên sinh, các phóng viên đã tới, nếu ngài vẫn không đi...
Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt.
Đi.
Cúi đầu nói hai chữ, anh nhanh chân đi ra.
Lão quản gia và trọ lý cũng vội vàng đuổi theo.
Đi ra, đứng ở phi trường rộng lớn, Hoàng Phủ Diệu Dương mím chặc môi, nhìn xung quanh một lần, rồi cắn răng đi lên trực thăng.
Về thôi.
Cô rõ ràng không hề có ở sân bay, những tài liệu được chọn để điều tra cũng không có kết quả, thì ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.
Hay là, cứ trở về thôi, xem cô có để lại dấu vết gì không.
Trực thăng trở lại phủ Bá tước, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức chạy lên lầu hai, đi tới phòng Lãnh Tiểu Dã.
Cầm lấy vali của cô, anh nhanh chóng kiểm tra.
Trong vali, quần áo, trang sức đều ở đây, nhưng bóp tiền, hộ chiếu đã không thấy đâu.
Đi kiểm tra số tài khoản, theo dõi chi tiêu hằng ngày.
Vâng! Lão quản gia vội vàng trả lời, rồi xoay người rời đi.
Cầm một bộ đồ cô để lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đi lên lâu, vào phòng ngủ của mình.
Anh vào phòng tắm đã được dọn dẹp sạch, thậm chí ngay cả một sợi tóc cô cũng không để lại cho anh.
Cô gái kia giống như chưa từng xuất hiện ở đây, đột nhiên biến mất không dấu vết.
Chỉ có một chiếc kẹp cô để quên trên bồn rửa tay.
Đưa tay cầm lấy cái kẹp, anh nhớ tới cô giúp anh tắm hôm qua, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm kẹp tóc ra ngoài.
Kẻ lừa đảo, Lãnh Tiểu Dã, tôi hận em!
Quăng chiếc kẹp lên giường, dưới ánh đèn, những viên kim cương không ngừng lóe sáng rực rỡ.
Nghe được tiếng bước chân, anh phẫn nộ xoay mặt.
Chỉ thấy một người giúp việc lớn tuổi lo lắng đứng trong phòng, trong tay còn cầm một tờ giấy nhiều nếp nhăn.