Thấy Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, nữ giúp việc vội hạ mắt xuống, Bá tước tiên sinh, cái này... Tôi phát hiện nó trong thùng rác của ngài, ngài có cần xem trước không?
Hoàng Phủ Diệu Dương là người thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải lau dọn phòng anh một lần.
Ở phủ Bá tước, tất cả các giấy tờ đều phải qua xử lý, rồi mới được vứt bỏ, nhất là những thứ ở thư phòng và phòng ngủ của anh.
Đây là thói quen của Hoàng Phủ Diệu Dương, để phòng ngừa đối thủ sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, hoặc có thể gây bất lợi cho anh.
Anh nhất định sẽ không để bị bại lộ bất cứ thứ gì, kể cả những giấy vụn trong thùng rác, chuyện này có hơi khác thường một chút, nữ giúp việc đi lên hỏi.
Đi ra ngoài!
Một tờ giấy trong thùng rác, mà còn dám mang tới cho anh, Hoàng Phủ Diệu Dương đang nổi nóng nên tất nhiên sẽ không dễ chịu gì.
Vâng, bá tước tiên sinh.
Nữ giúp việc lấy tờ giấy mang ra ngoài, chuẩn bị đi vứt.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng sau lưng bà, mãi đến khi nữ giúp việc đi tới của, kéo cửa bước ra, anh mới phản ứng lại.
Đợi đã! Chạy nhanh tới, anh vội vàng đưa tay ra, Đưa tay giấy khi nãy cho tôi!
Từ hôm qua đến giờ, anh không hè vứt tờ giấy nào trong thùng rác, mà nó lại nằm trong phòng anh, ngoại trừ Lãnh Tiểu Dã sẽ không còn ai khác, chẳng lẽ... Là của Lãnh Tiểu Dã viết sao?
Nữ giúp việc không dám thất lễ, vội vàng đặt tờ giấy vào tay anh.
Anh vốn không hề sử dụng thùng rác trong phòng, đương nhiên sẽ chẳng có rác gì trong đó, tờ giấy kia vẫn còn rất sạch, có điều, mặt giấy đã có nhiều nếp nhăn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhận lấy, cầm lên trước mắt, cẩn thận nhìn.
Chỉ có dòng chữ tiếng Trung bằng bút chì rất đẹp.
Ba chữ đầu tiên đã được xóa đi, tiếp đó là dòng Tôi đã đi rồi.
Lại cách một hàng.
Tôi biết anh nhất định sẽ tức giận, nhưng tôi phải rời đi, tôi không phải Arthur, cũng chẳng phải Tiểu Tuyết, nên tôi không thể làm sủng vật của anh được. Nếu anh thực sự thích tôi..., hãy cho tôi tự do đi, không cần đi tìm tôi nữa.
Một câu sau lại bị xóa đi, nhưng lúc này, dòng chữ không còn ngay ngắn nữa, rất khó có thể đọc được.
Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt, cố đọc từng chữ.
Trừ khi, đến một ngày nào đó, anh đã suy nghĩ thông suốt, có thể xem tôi là một con người, mà không phải sủng vật, lúc đó, anh hãy đi tìm tôi...
Bức thư kết thúc, không dấu ngắt câu, có thể nhìn thấy được, lúc ghi bức thư này, cô thực sự rất hỗn loạn.
Cầm tờ giấy đi về phòng ngủ, mở đèn bàn lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đặt tờ giấy lên bàn, cẩn thận điều chỉnh góc độ, rốt cuộc cũng thấy được ba chữ đầu.
Đó là.
Thực xin lỗi.
Lật tờ giấy lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đọc lại lần nữa.
Sủng vật? Anh siết chặt tờ giấy thành một nhúm, Em có từng thấy chủ nhân nào kết hôn với sủng vật chưa?
Viên giấy thô sơ cấn vào tay anh.
Thực xin lỗi? Hoàng Phủ Diệu Dương vứt tờ giấy đi, khuôn ngực kịch liệt phập phòng, Tôi không nhận... Tôi không nhận câu xin lỗi như vậy!
Viên giấy đánh vào giường, lộc cọc dừng trên tấm thảm.
Meo!
Một vật nhỏ trắng tinh từ gầm giường chui ra, đụng vào viên giấy.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Tuyết nhảy tới viên giấy, vưa móng vuốt nhỏ ra đá.
Tôi không phải Arthur, cũng chẳng phải Tiểu Tuyết, nên tôi không thể làm sủng vật được. Nếu anh thực sự thích tôi..., hãy cho tôi được tự do...
Nhìn bóng trắng nho nhỏ, trong đầu Hoàng Phủ Diệu Dương lại hiện lên dòng chữ khi nãy.
Đi tới, khom người xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ra, cầm lấy tờ giấy trên đất.
Meo!
Tiểu Tuyết bước tới, ngẩng đầu nhìn anh kêu nhỏ một tiếng.
Ngoài cửa sổ.
Dường như có tiếng dã thú gào thét truyền tới.
Tiểu Tuyết sợ hãi, lập tức bước tới cạnh đùi anh.
Khom người xuống, ôm vật nhỏ mềm mại trong lòng, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, nhìn về phía sau tòa thành.
Từ nơi này, có thể thấy được Arthur.
Con vật cao lớn kia, giờ phút này không ngừng gào thét.
Bộ lông vàng óng bay phấp phới trong gió đêm, cô đơn lẻ loi như anh bây giờ.
...
Anh... Có từng nghĩ sẽ đưa nó về lại nơi của nó chưa?
Tại sao phải làm vậy?
Nó là sư tử, nhà của nó là thảo nguyên bao la rộng lớn.
Đây chính là nhà của nó!
...
Bên tai, đoạn đối thoại với cô lại vọng lên.
Tiểu Tuyết, chẳng lẽ... Tao đã sai rồi sao?
Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, tất nhiên sẽ không đáp lại được, nó vươn đầu lưỡi, liếm vào tay anh.
Cảm giác được sự an ủi của nó, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu.
Tầm mắt một người một mèo giao nhau, đôi mắt dị sắc của Tiểu Tuyết ngây thơ mà trong veo.
Nhìn vào mắt nó, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lại hiện lên trước mắt.
Giọng nói cuối cùng lúc sáng lại không ngừng vọng lên bên tai anh.
...
Thực ra, tôi chỉ muốn nói với anh... Tạm biệt.
...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, Vào đi.
Lão quản gia đi vào, Bá tước tiên sinh, tài liệu ngài cần điều tra đã có, những thông tin đó hoàn toàn là thật, không phải do tiểu thư làm giả.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, Cô ấy không có cánh, chẳng lẽ bay đi được sao?
Người phụ trách sân bay vừa gọi điện tới. Lão quản gia hơi do dự mở miệng, Họ nói, ngoại trừ mười ba chuyến bay kia, còn có một chuyến bay khác trước khi ngài tới đó.
Máy bay nào? Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi.
Là máy bay vận chuyển quốc tế. Lão quản gia đáp.
Máy bay vận chuyển quốc tế?!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhét tờ giấy vào túi tiền, nhanh chân ra khỏi cửa.
Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi muốn đi Mỹ.
Lão quản gia vốn muốn nhắc anh vẫn chưa ăn tối, nghĩ một hồi, lão quyết định không mở miệng.
Dọc đường, Hoàng Phủ Diệu Dương giao Tiểu Tuyết cho nữ giúp việc, rồi ra khỏi đại sảnh.
Tới cửa, anh chợt dừng bước.
Quay lại, nhìn nữ giúp việc ôm mèo, anh do dự, thấp giọng hỏi.
Lúc vệ sinh phòng tôi, có nhìn thấy nhẫn kim cương màu vàng không?
Nữ giúp việc lắc đầu, Không có, bá tước tiên sinh, chỉ có một chiếc kẹp tóc kim cương trên bồn rửa tay, nhưng tôi không hề động vào.
Hoàng Phủ Diệu Dương hơi suy nghĩ một chút, Vậy... Những phòng khác thì sao?
Nữ giúp việc lại lắc đầu, Cũng không thấy, thưa tiên sinh.