Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương bước xuống cầu thang.
Quản gia, nhanh lên!
Vâng, bá tước tiên sinh!
Lão quản gia vội vàng mang trợ lý và cận vệ đi theo.
...
...
Nước Mỹ.
New York.
Sau nhiều giờ, cuối cùng, chuyến bay cũng đã thành công tới New York.
Dạ Phong Dường nhìn Lãnh Tiểu Dã cau mày ngồi trên ghế ngủ, nhìn ra cửa sổ một chút, tuy không đành lòng quấy rầy cô, nhưng vẫn đưa tay vỗ cô vài cái.
Tiểu Dã, chúng ta tới nơi rồi.
Lãnh Tiểu Dã đang say giấc, lập tức giật mình tỉnh dậy, Anh ta đuổi tới rồi sao?
Dạ Phong Dương nghe vậy, liền nhíu mày, Cô bình tĩnh một chút, chúng ta vẫn còn ở trên máy bay, máy tính hiển thị Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn cò ở phủ.
Anh lấy máy tính đặt trên đầu gối, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy điểm đỏ đang rời khỏi phủ.
Cô nhíu mày, cầm máy tính, phóng to bản đồ, rất nhanh, cô đã đoán được anh đang tới sân bay.
Xem ra, tôi phải nhanh chóng rời đi mới được!
Hất tấm chăn trên người, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy một tấm chi phiếu trong ví tiền ra, đưa tới trước mặt Kiều.
Chú Kiều, tiền này chú lấy đi quyên góp từ thiện đi, dùng danh nghĩa của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng được, nhưng, chú nhớ phải giữ bí mật đó, đừng để anh ta biết được.
Kiều gật đầu, Khi nào thì con đi?
Nếu như con đoán không sai, chắc anh ta cũng biết được con đi chuyến bay này, bây giờ, còn phải nhanh chóng rời khỏi New York thôi.
Vậy cô muốn đi đâu? Dạ Phong Dương hỏi.
Tôi muốn về nước vài tháng, trước mắt, anh ta cũng không biết quá nhiều thông tin của tôi, nên sẽ không thể nào biết được tôi đã về nhà đâu. Lãnh Tiểu Dã nói.
Chúng ta không thể bảo vệ được cô ấy sao? Dạ Phong Dương nhíu mày nhìn Kiều.
Kiều bất đắc dĩ, Cấp trên sẽ không cho phép chúng ta làm vậy, hơn nữa... Đây là chuyện riêng của Tiểu Dã, chúng ta không có quyền can thiêp, Hoàng Phủ Diệu Dương không phải người bình thường, chúng ta không lợi dụng thân phận để bảo vệ Lãnh Tiểu dã được. Huống chi... Một khi chúng ta ra mặt, không chỉ thân phận của Tiểu Dã sẽ bị bại lộ, mà còn có thể gây bất lợi cho chúng ta.
Thân phận của Hoàng Phủ Diệu Dương thật sự rất đặc biệt, một khi làm không tốt, bọn có thể sẽ bị kiện.
Kiều không thể không lo lắng được.
Không sao đâu! Lãnh Tiểu Dã thoải mái nói, Chỉ cần con trở lại Bắc Kinh, anh ta sẽ không thể bắt con được, thân phận của anh ta là con dao hai lưỡi, nhưng ở Bắc Kinh, anh ta sẽ không thể kiêu ngạo như ở vùng biển quốc tế đâu.
Bắc Kinh là 'sân nhà' cô, đến lúc đó, cô cứ bảo người cha quân đội giấu mình đi là được, như vậy, tên kia không thể mơ tưởng tới cô được nữa.
Ngay cả anh có điều động hạm đội gì đó, nhưng nước A và Trung Quốc là hữu nghị, anh không thể vì một cô gái như cô mà hủy bỏ quan hệ hai bên.
Kiều nghĩ một lát, cảm thấy Lãnh Tiểu Dã cũng có lý, Chú lập tức cho người sắp xếp chuyến bay về Bắc Kinh của con được không?
Đừng... Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, Con về Thượng Hải trước, sau đó sẽ quay lại Bắc Kinh.
Bọn họ biết rõ, Hoàng Phủ Diệu Dương là người cứng đầu.
Dựa vào tình huống hiện tại, người đàn ông kia nhất định không muốn buông tha.
Tuy cô không thể xác định được, anh có đi Trung Quốc tìm mình hay không, nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, cô quyết định sẽ đi một vòng lẩn quẩn để về Bắc Kinh.
Biện pháp này, chính là hạ sách bất đắc dĩ.
Nếu không phải vì quá khẩn cấp, cô cũng chẳng cần dùng cách này.
Vậy được rồi, sau khi xuống máy bay, chú sẽ lập tức nghĩ cách đăng ký cho con.
Nhờ vào kế hoạch của Kiều, Lãnh Tiểu Dã không trì hoãn quá lâu, cuối cùng cũng đăng ký được chuyến bay đi Thượng Hải, Kiều và Dạ Phong Dương tự mình tiễn cô tới tận máy bay.
Chú sẽ nhanh chóng dùng hết tiền trong thẻ tín dụng, để có thể giúp con đánh lạc hướng cậu ta. Kiều vỗ tay cô, Nhớ thay chú gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ con đấy.
Nhất định rồi! Lãnh Tiểu Dã cười đáp trả, Lần sau nếu có cơ hội, con sẽ giúp chú giành phần thưởng cuối năm.
Kiều cươi cười, giang rộng tay.
Cô lập tức bước lên, ôm ông một cái.
Vỗ lưng cô, Kiều chậm rãi buông ra.
Tiểu Dã, nhớ cẩn thận.
Con biết rồi.
Lãnh Tiểu Dã nhìn Dạ Phong Dương cười, nhưng anh chỉ cau mày nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Khẽ giơ khóe môi, Lãnh Tiểu Dã giang tay ra.
Dạ Phong Dương do dự một chút, rồi vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vài cái trên lưng cô, Lãnh Tiểu Dã buông anh ra ngồi thẳng dậy.
Phá hư hình tượng của anh rồi, thực xin lỗi!
Đừng nói chuyện đó nữa. Dạ Phong Dương áy náy nhìn cô, Tôi từng đến sân bay ngay sau đó, nhưng không tìm thấy Tiểu Tuyết đâu.
Tiểu Tuyết? Lãnh Tiểu Dã cười, Không ngờ anh vẫn còn nhớ nó, bây giờ, nó đang ở phủ Bá tước, sống an nhàn như công chúa, anh không cần lo lắng.
Dạ Phong Dương nghe thấy câu trả lời của cô liền giật mình, như hiểu ra điều gì đó, anh gật đầu, sau đó lấy máy tính bảng đưa cô, Cái này có gắn sẵn hệ thống định vị, cô có thể dùng để xác định vị trí của chiếc bông tai đó, số liệu tôi đã cài đặt đầy đủ rồi.
Cảm ơn! Lãnh Tiểu Dã nhận lấy, nhìn chấm nhỏ trên màn hình, cô lấy di động đưa cho Kiều, Cái này... Chú xử lý đi, đỡ phải bị tên kia làm phiền.
Kiều gật đầu.
lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, Hai vị... Tạm biệt.
Xoay người, cô bước lên cầu thang.
Đi được vài bậc, cô quay lại, lắc máy tính bảng trong tay.
Dạ Phong Dương, khi nào anh về Bắc Kinh, nhớ tới tìm tôi đó, đến lúc đó, tôi sẽ mời anh ăn cơm, chú Kiều có điện thoại của nhà tôi đấy.
Nhất định rồi. Dạ Phong Dương nói.
Này! Lãnh Tiểu Dã đứng trên cầu thang, dương dương tự đắc nhìn anh, Có cơm ăn, sao cũng không chịu cười một cái chứ?
Dạ Phong Dương nhún vai, nụ cười nở trên môi anh.
Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng ngón cái, Thế này mới đẹp trai, tạm biệt nhé!
Vẫy tay với hai người, cô xoay người đi vào trong khoang.
Nhìn lưng cô, Dạ Phong Dương nói nhỏ, Sao lúc nào cô ấy cũng vô tư thế nhỉ?
Tiểu Dã, nó... Từ nhỏ đã rất lạc quan, rất thích cười... Yên tâm đi, nó không sao đâu. Kiều nhún vai, cười nói, Cậu không hiểu biết nhiều về nó đâu, ở Bắc Kinh, không ai có thể làm nó bị thương đâu, chỉ trừ... Hoàng Phủ Diệu Dương.
Đầu lông mày Dạ Phong Dương giật giật, ngẩng đầu nhìn máy bay cách đó không xa.
Lúc này, cầu thang đã biến mất, máy bay chậm rãi khởi động.
Trong máy bay.
Một giọng nói nhắc nhở truyền tới, Xin chào tất cả vị hành khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, xin mọi người tắt tất cả thiết bị di động...
Lãnh Tiểu Dã nhìn điểm đó đang dần tiến đến gần, cô thở dài, đưa tay tắt máy tính.
Hoàng Phủ Diệu Dương, chẳng lẽ, anh thực sự muốn đuổi theo tôi cả đời sao?!