Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 139: Chương 139




Lãnh Tiểu Dã biết Trầm Ninh nói đùa, nhưng vẫn liếc cô một cái, Cậu có tin tớ đá cậu một cước không?

Trầm Ninh thản nhiên nhìn cô, Vui buồn thất thường... Cũng là dấu hiệu luôn đó.

Lãnh Tiểu Dã lấy một miếng bánh quy bỏ vào miệng, Nếu mang thai, tớ sẽ sinh ra, sinh xong, tớ nhất định phải mang nó đi tranh giành ngôi vị thái tử của nước A, tới lúc đó, tớ sẽ được làm thái hậu, chỉ mới nghĩ thôi mà đã thích lắm rồi!

Trầm Ninh cười, Tới lúc đó, cậu phải cho tớ làm bộ trưởng bộ y tế đấy nhé.

Lãnh Tiểu Dã đưa chiếc hộp trong tay cho Trầm Ninh, Vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu mau phục vụ cho thái hậu đi!

Vâng! Trầm Ninh vươn tay ra, cầm lấy hộp thức ăn, Thái hậu nương nương, ngài đi thong thả!

Lãnh Tiểu Dã vịn chặt tay cô, Tiểu Ninh, đi thôi, hồi cung!

Hai người nhìn nhau cười cười, không nhịn được nữa, cả hai liền cùng nhau cười to.

...

...

Đứng trước cửa sổ sát đất phòng tổng thống của khách sạn Lai Phật Sĩ, tay trái Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vuốt chiếc bông tai ruby nho nhỏ.

Tấm kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh của anh, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nặng nề.

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia rón rén đi tới, Chúng tôi đã điều tra rồi, gia đình tiểu thư có vài căn hộ tại đây, phần lớn đều do mẹ là Hứa Hạ đứng tên, còn lại là của tiểu thư và anh trai cô ấy. Bình thường, mỗi khi quay về đây, tiểu thư đều ở chung nhà với ba mẹ. Bây giờ, bọn họ đang ở nhà chính, tại biệt thư Tử Ngọc Sơn Trang nằm ở phía Bắc thành phố.

Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, Chuẩn bị xe đi.

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia vội vàng ngẩng đầu lên, Ngài bình tĩnh một chút, tiểu thư... Thân phận của tiểu thư khá đặc biệt, chúng ta không thể tùy tiện tới đó được!

Mặc dù bây giờ đã tìm được địa chỉ của Lãnh Tiểu Dã, nhưng nếu Hoàng Phủ Diệu Dương cứ thản nhiên tới cửa như vậy.

Không cần nói tới thái độ của Lãnh Tiểu Dã, bọn họ chỉ sợ, cha mẹ cô sẽ không đồng ý cho vào.

Đối phương không phải người bình thường, lão quản gia chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả.

Hai bên đều là người có thân phận đặc biệt, nếu thật sự xảy ra xung đột, nhất định sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hữu nghị hai bên.

Hoàng Phủ Diệu Dương cầm chặt chiếc hoa tai ruby, đôi môi mỏng phát ra bốn chữ bá đạo.

Tôi muốn nhìn thấy cô ấy. ( 我要见她. )

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia vội vàng đưa tay ngăn cản, Đây là Bắc Kinh, chúng ta không thể xông vào nhà bắt tiểu thư đi được, tới lúc đó, mọi chuyện nhất định sẽ trở nên rối rắm!

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, Tôi đâu có định xông vào bắt cô ấy làm gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy thôi.

Lão quản gia ngẩn người, Ý của ngài là...

Cô ấy sẽ không thể nào ở lỳ trong nhà được, nhất định sẽ có lúc rời khỏi nhà mà thôi. Hoàng Phủ Diệu Dương nhét bông tai vào túi tiến, Tôi nhất định phải nhìn thấy được cô ấy!

Lão quản gia không thể ngăn cản được nữa, đành phải đi theo anh ra cửa.

Hai người vừa xuống lầu, vị trợ lý đã chuẩn bị xe xong, Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi khách sạn, đi tới Tử Ngọc Sơn Trang của Lãnh Tiểu Dã.

Đi trên con đường thành phố xa lạ, ngồi ghế sau, tâm trạng Hoàng Phủ Diệu Dương không ngừng căng thẳng.

Trứng thúi nhỏ kia, sẽ ngoan ngoãn chịu trở về với anh sao?

Không!

Cô nhất định sẽ không bao giờ chịu, vậy... Anh nên làm gì bây giờ?

Nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt đầu suy nghĩ.

Đi hết nữa thành phố, cuối cùng, anh cũng đã tới Tử Ngọc Sơn Trang.

Tài xế dừng xe xéo khu nhà, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, xoay mặt nhìn cánh cửa đi vào khu biệt thự.

Thân phận của Lãnh Tiểu Dã là con dao hai lưỡi.

Vì cô khá đặc biệt, nên trước đây anh không thể nào tìm ra thông tin của cô.

Nhưng không ngờ, lần này anh lại tra được thông tin của cô.

Biết rõ cô đang ở trong khu biệt thự này, nhưng anh chỉ có thể đứng đây chờ cô.

Một phút trôi qua.

Hai phút lặng lẽ đi mất.

...

Nửa giờ đã qua.

Bầu trời dần sập tối, bữa tối đã bắt đầu.

Lãnh Tiểu Dã vẫn không xuất hiện.

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia nhìn thoáng đồng hồ, Ngài có muốn... Ăn một chút gì đó không?

Hoàng Phủ Diệu Dương không lên tiếng.

Anh không hề nghe thấy giọng nói của lão, chỉ nghiêng mặt, tiếp tục nhìn cánh cửa khu biệt thự.

...

...

Bên trong biệt thự.

Lãnh Tiểu Dã ngáp một hơi, lật người trên gối đầu.

Mở to mắt, cô nhìn thấy Trầm Ninh ôm một quyển học thuật dày đặc, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ cạnh cửa sổ, mở đèn bàn lên, chăm chú đọc.

Lãnh Tiểu Dã sờ tóc, Mấy giờ rồi?

Trầm Ninh nhìn đồng hồ, Sáu giờ ba mươi phút năm mươi tám giây!

Sorry! Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng người, Tớ ngủ quên mất.

Trầm Ninh nhún vai, Đây có thể hiểu được, bây giờ cậu đã là 'phụ nữ có thai'!

Lãnh Tiểu Dã cầm lấy bịch bánh quy, nhét một miếng vào miệng, Cũng sắp bảy giờ rồi, mẹ tớ sẽ không về đâu, mà ba cậu cũng chưa tới, xem ra, hai chúng ta đành phải tự giải quyết bữa tối thôi!

Trầm Ninh đặt quyển sách xuống, Vừa rồi tớ thấy trong tủ lạnh vẫn còn mỳ sợi và sủi cảo đông lạnh, cậu muốn ăn cái gì?

Cậu tha cho tớ đi, đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi, mà tớ vẫn chưa ăn được một bữa đàng hoàng! Lãnh Tiểu Dã xoay người nằm xuống giường, Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, ngoài cửa khu biệt thự có một quán thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, mới nghĩ thôi mà đã chảy nước miếng rồi.

Trầm Ninh khép sách lại, Phụ nữ có thai không nên ăn nhiều đồ nướng như vậy.

Lãnh Tiểu Dã lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra, đôi mắt to trừng lên nhìn Trầm Ninh, Trầm Ninh, cậu đang ép tớ tuyệt giao với cậu đúng không?

Trầm Ninh cười nhạt, đứng lên, Đi, tớ mời cậu!

Lãnh Tiểu dã mặt mày hớn hở, Chuyện này thì còn tạm được!

Hai người cùng nhau đứng dậy, đi vài bước, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dừng chân, xoay người cầm lấy máy tính bảng.

Sao, sao cậu phải sợ anh ta tới đây?

Đề phòng vẫn tốt hơn! Lãnh Tiểu Dã đưa máy tính cho Trầm Ninh, khoác áo vào, Chúng ta không thể coi thường kẻ địch được!

Lấy lại máy tính trong tay Trầm Ninh, cô dứt khoát mở lên, đi vào phần mềm định vị, chọn Định vị lại .

Bản đồ tự động theo dỗi, điểm đỏ nhanh chóng chạy đi hướng khác, sau đó rơi vào một vị trí.

Lãnh Tiểu Dã tập trung nhìn, phun ra một câu trách móc.

Có nhầm không vậy, Trầm Ninh, miệng cậu đúng là miệng quạ mà!

Trầm Ninh nghi ngờ, nhìn bản đồ lần nữa, Không phải phần mềm này có vấn đề đó chứ, sao anh ta lại biết nhà cậu ở chỗ này vậy?

Lãnh Tiểu Dã phóng to bản đồ, nhìn điểm đỏ không ngừng lóe lên ở ven đường.

Làm sao mà tớ biết được, nhưng phần mềm này không thể có vấn đề được, hơn nữa, biết anh ta đang ở đâu cũng không quan trọng! Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, Điều quan trọng nhất là... Rốt cuộc anh ta tới đây làm gì?

Điểm đỏ luôn đứng yên một chỗ, không di chuyển.

Đây không phải là tác phong làm việc của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Dựa theo tính cách của anh, chắc không phải là tới bắt cô đó chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.