Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 140: Chương 140




Trầm Ninh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã, Xem ra chúng ta không có thịt nướng để mà ăn rồi, tớ đi nấu sủi cảo vậy.

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, áy náy nhìn cô, Chị Ninh, cảm ơn nhiều!

Bây giờ tớ đã thành chị cậu rồi? Trầm Ninh liếc cô một cái, rồi đi vào phòng bếp.

Ông máy tính ngồi trên sofa, Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm điểm đỏ, mãi đến khi sủi cảo đã được mang lên, mà Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chưa chịu di chuyển.

Thế nào rồi? Trầm Ninh đi tới hỏi.

Như cũ. Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn trần nhà, Tiêu đời rồi!

Anh ta là bá tước thì đã sao, đây là Bắc Kinh, vì sao chúng ta phải sợ anh ta đến vậy chứ? Trầm Ninh cầm lấy máy tính bảng từ tay cô, Ăn cơm!

Lãnh Tiểu Dã ngồi xuống cạnh cô, Nhìn vào tình huống bây giờ, nói không chừng, anh ta đã tra được thông tin của tớ rồi.

Dựa vào tính tình của Hoàng Phủ Diệu Dương, anh không thể án binh bất động nếu đã biết rõ cô ở trong đây.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng —— Anh đã biết lai lịch của cô, nên mới phải kiệng kỵ thân phận của cô, không hành động tùy tiện được.

Kết quả này, không phải là điều cô mong chờ nhất.

Tính tình anh lúc nào cũng bướng bỉnh, nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để tiếp cận cô, điều này cho thấy, cô đã chạy trốn thất bại.

Mau ăn đi! Trầm Ninh đẩy khay cơm đến trước mặt cô, Sợ cái gì, cùng lắm thì để chú Lãnh ra quân thôi, chỉ cần một buổi sáng là hoàn thanh ngay thôi mà.

Ba tớ? Lãnh Tiểu Dã cầm đũa, gắp sủi cảo trong đĩa, Tuyệt đối không được, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ xé Hoàng Phủ Diệu Dương thành trăm mảnh mất!

Trầm Ninh ngẩng đầu lên, Không nỡ?

Tớ không muốn gây phiền phức cho ba. Lãnh Tiểu Dã bỏ sủi cảo vào miệng.

Trầm Ninh thấy cô ngụy biện liền nói, Động lòng rồi?

Chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào. Lãnh Tiểu Dã xem thường.

Trầm Ninh bình tĩnh nhìn cô, Nói thật đi, có phải cậu đã thích anh ta rồi không?

Lãnh Tiểu Dã nuốt sủi cảo xuống, Có một chút.

Trầm Ninh cười nhạt, Vậy cậu còn chạy trốn cái gì?

Sinh mạng đáng quý, còn tình yêu thì nằm tuốt trên cao, nếu vì tự do của mình, tớ hoàn toàn có thể vứt bỏ mọi thứ! Lãnh Tiểu Dã chọc vào một cái sủi cảo, Mà tớ vẫn chưa yêu anh ta mà!

Trầm Ninh nhún vai, Vậy cậu đinh thế nào đây, chẳng lẽ cả đời cũng không ra khỏi cửa?

Lãnh Tiểu Dã nhìn máy tính bảng, Anh ta đâu phải thần tiên gì, có thể không ăn không uống không ngủ được sao? Đợi đến khi anh ta đi rồi, tớ sẽ bỏ chạy tiếp... Đúng rồi, Tiểu Ninh, lúc trước cậu nói, cậu sẽ đi Thượng Hải mà, Thượng Hải lớn lắm, cậu lại chưa quen cuộc sống nơi đây, hay là... Tớ đi cùng cậu được không?

Rất cảm ơn! Trầm Ninh cười, Tớ xin nhận lòng tốt của cậu, nhưng tớ không muốn, mỗi lần đi nghiên cứu lại có thêm vị bá tước lẽo đẽo theo đuôi đâu.

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn cô, Đúng là không có tình nghĩa gì cả!

Trầm Ninh vừa định nói gì nữa, một âm thanh bên ngoài bỗng truyền vô.

Nghe được âm thanh đó, Lãnh Tiểu Dã lập tức bắn dậy, cầm con dao treo trên tường đi vào phòng khách

Thấy cô như địch đang tràn vào, Trầm Ninh cũng nhấc chân theo sau.

Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn mắt mèo, thấy mẹ Hứa Hạ đang đứng ngoài cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bảo Trầm Ninh đi mở cửa, còn mình đem cất dao đi.

Hứa Hạ vừa đi vào, nhìn thấy cô động vào con dao trên tường, liền nhíu mày, Sao đụng vào nó làm gì?

Lãnh Tiểu Dã cất dao xong, nhìn bà mỉm cười, Không phải con đang... Chỉ Trầm Ninh nơi cất dao của ba một chút sao? Nữ vương đại nhân, ngài đã ăn cơm chưa, vẫn còn sủi cảo này?

Sao các con lại không ăn sủi cảo nữa, không chịu đi ra nhà hàng ăn? Hai con heo lười! Hứa Hạ vừa trách mắng vừa đưa một hộp thức ăn tới, Đây... Món con thích nhất đó, mousse việt quất! Con và Tiểu Ninh chia nhau ăn đi!

Đúng là mẹ lúc nào cũng hiểu con nhất! Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận lấy, rồi lấy lòng nhận áo khoác của bà.

Hứa Hạ thấy vậy, nghi ngờ nhìn cô, Mới làm việc gì trái lương tâm hả?

Không có đâu mà! Vẻ mặt Lãnh Tiểu Dã vô tội.

Hứa Hạ nhíu mày, Thật không?

Lãnh Tiểu Dã uất ức nhìn Trầm Ninh, Tiểu Ninh, cậu thấy chưa, tớ không phải là đứa con ngoan rồi, mẹ tớ nói tớ bất hiếu đó. Lúc nào bà ấy cũng nói, có đứa con gái như tớ thật rắc rối!

Đó là vì, con chính là một đứa nhỏ khốn kiếp! Hứa Hạ giận dữ cười.

Trầm Ninh chỉ cười nhạt một tiếng.

Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Hứa Hạ xoay người mở cửa, Lãnh Tiểu Dã căng thẳng bắt lấy tay bà, Để con, con đi mở cửa cho, mẹ mới về còn mệt!

Đi tới cạnh cánh cửa, cô vươn tay nắm khóa cửa, cẩn thận nhìn vào mắt mèo.

Nhìn thấy một người đàn ông trung niên nho nhã đứng bên ngoài, nhận ra là ba của Trầm Ninh - Trầm Nhất Chu, cô mởi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra, Chú Trầm, đã lâu không gặp!

Trầm Nhất Chu thấy Lãnh Tiểu Dã mở cửa thì vô cùng kinh ngạc, A, Tiểu Dã cũng về luôn rồi, sao không nghe Tiểu Ninh nói gì hết vậy?'

Ha, bọn con về riêng mà! Lãnh Tiểu Dã nói xong, liền nhìn Trầm Ninh.

Trầm Ninh hiểu ý, chủ động đi tới, Ba!

Nhìn thấy con gái đã lâu không gặp, Trầm Nhất Chu cũng không hỏi nhiều chuyện của Lãnh Tiểu Dã, ông cầm lấy tay Trầm Ninh, nhìn hết một lướt, Xin lỗi con, ba vừa có ca phẫu thuật, nên về trễ một chút, các con đã ăn cơm chưa?

Vừa ăn sủi cảo rồi. Trầm Ninh ôm lấy tay ba mình, Ba, ba ăn chưa, có muốn ăn cùng bọn con không?

Không cần đâu, ba đã ăn ở bệnh viện rồi. Trầm Chu Nhất nở nụ cười nhìn con gái, ánh mắt dừng trên người Lãnh Tiểu Dã, A, hình như Tiểu Dã lại cao thêm rồi.

Đúng vậy, không thể để Tiểu Ninh hạ thấp con được, đúng không?

Lãnh Tiểu Dã trêu ghẹo, Hứa Hạ vội vàng tiếp đón Trầm Nhất Chu vào phòng khách.

Mọi người cùng nhau đi vào, ngôi xuống ghế salon.

Lãnh Tiểu Dã bưng mâm nước trái cây lên rồi ngồi xuống, chiếc điện thoại bên sofa liền reo lên.

Trầm Nhất Chu ngồi bên cạnh, thuận tay nhấc điện thoại lên, nghe một tiếng rồi lập tức đưa cho Lãnh Tiểu Dã.

Tiểu Dã, tìm con này!

Tìm cô sao?

Có ai biết cô mới về đâu nhỉ, ai sẽ tìm cô đây?!

Không phải Hoàng Phủ Diệu Dương đã tra được điện thoại của nhà cô rồi, nên mới gọi tới đó chứ?

Lãnh Tiểu Dã vô cùng lo lắng, cầm lấy ống nghe đưa tới bên tai, cẩn thận 'alo' một tiếng.

Nha đầu Dã, con về rồi hả?

Đầu kia điện thoại, một giọng nam dễ nghe vang lên, đúng là cha của Lãnh Tiểu Dã - đại tướng quân Lãnh Tử Duệ rồi.

Nhận ra giọng nói của ba mình, Lãnh Tiểu Dã thở phào, giọng nói lập tức trở nên dịu nhẹ hơn, Ba, khi nào ba mới chịu về đây, con gái của ba đang nhớ ba muốn chết đây!

Bây giờ cha về?! Lãnh Tử Duệ cười hỏi.

Thật sao?

Lãnh Tiểu Dã giả vờ kinh ngạc, tay cầm ống nghe không tự chủ được nắm chặt lại.

Hoàng Phủ Diệu Dương đang đứng ngoài cửa khu biệt thư, nếu lỡ anh có làm gì, mà bị ba cô bắt gặp chắc sẽ thảm lắm đây.

Lãnh Tử Duệ nói: Tất nhiên rồi, công chúa nhỏ nhà chúng ta đã về, dù trời có sập xuống, ba cũng sẽ về nhà thôi!

Vừa nghe thấy lời nói này, Lãnh Tiểu Dã lo lắng tới nỗi bàn tay đầy mồ hôi.

Ba, ba... Thật sự sẽ về sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.