“Được.”
“Cảm ơn ngài.”
Lão quản gia khách sáo chào hỏi rồi xoay người đi.
Trầm Ninh lịch sự gật đầu với lão, cầm túi giấy ngồi vào xe.
Chạy xe về nhà trọ, cô xách túi to đi vào, đặt đồ ăn trên bàn, cô đi về phía phòng của Lãnh Tiểu Dã.
trên giường, Lãnh Tiểu Dã vừa ngáp vừa dụi mắt.
Trầm Ninh mở cửa ra, ôm cánh tay, liếc cô, “Tỉnh?”
Híp mắt nhìn Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, áy náy cười cười với cô, “Tiểu Ninh, sorry!”
Trầm Ninh khẽ cười một tiếng, “Được rồi, đứng dậy ăn gì đi!”
“Cậu đúng là con giun trong bụng tớ, chỉ có cậu mới hiểu rõ tớ nhất!”
Lãnh Tiểu Dã kéo chăn ra, đứng lên, nhìn động tác nhanh gọn của cô, cũng đủ biết cô đã tỉnh rượu rồi, Trầm Ninh yên tâm đi vào phòng khác.
Mở túi to ra, chỉ thấy bên trong có hai phần cơm tách biệt.
một phần là bữa chính, phần còn lại là cháo và một chút thức ăn cho bữa sáng.
“Cháo của khách sạn Cẩm Giang, vị bá tước tiên sinh này tán gái cũng đầy đủ vốn liếng thật.”
Trầm Ninh cười nhạt, đặt đồ ăn lên bàn.
Lãnh Tiểu Dã đã rửa mặt xong, thay một bộ đồ sạch, đi tới cạnh bàn, ngồi vào ghế, không khách sáo, bắt đầu há miệng ăn.
“Tối qua vất vả cho cậu rồi!” Ăn một ngụm cháo, Lãnh Tiểu Dã vươn tay kéo giãn gân cốt, “không ói lên người cậu đó chứ?”
“trên người tớ thì không có.” Trầm Ninh ngồi vào chỗ đối diện cô, “ Nhưng trên người một vị bá tước tiên sinh thì có.”
Khụ!
Lãnh Tiểu Dã phun hết cháo trong miệng ra.
Trầm Ninh đã sớm đề phòng, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, ngăn cô phun ra ngoài.
“Bình tĩnh một chút, đừng phá hư bữa trưa của tớ.”
Đưa tay ra, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy túi khăn giấy trong tay Trầm Ninh, “Cậu nói... Hoàng Phủ Diệu Dương?!”
Trầm Ninh cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng, chậm chạp nuốt xuống, “Nếu không thì còn ai nữa, chẳn lẽ cậu lại quen thêm một vị bá tước tiên sinh khác?”
“anh ta...”
Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.
cô mơ hồ nhớ, hình như cô nằm mơ thấy mình đánh tên khốn Hoàng Phủ Diệu Dương kia một trận, chẳng lẽ...
“anh ta tới đây?!”
“Tớ không có dũng khí đánh lại ba tên lưu manh, ôm cậu lên tới lầu 10 đâu.” Trầm Ninh thản nhiên nhìn cô, dương càm tự đắc, “Cậu ăn, tớ nói!”
Lãnh Tiểu Dã thở dài, bưng chén cháo lên.
cô ăn từng miếng cháo, nghe Trầm Ninh kể lại mọi chuyện của ngày hôm qua.
“Chuyện là vậy đó, tớ không nói dối cũng chẳng che giấu gì đâu. Xét theo tình huống lúc đó, Hoàng Phủ Diệu Dương tuyệt đối không phải là đối thủ của tớ, tớ không thể đánh anh ta ngất xỉu rồi giành lấy cậu được... Nên, tớ mới đưa anh ta vào nhà, đây cũng đâu phải là bán đứng cậu đâu.”
“Tớ biết!” Lãnh Tiểu Dã buông chén cháo xuống, “Tớ không trách cậu!”
Người mạnh mẽ như Hoàng Phủ Diệu Dương, làm sao Trầm Ninh có thể ngăn cản lại được.
Nếu Trầm Ninh không để anh mang về, nói không chừng, cô đã bị anh dẫn đi lâu rồi.
Nhưng, không đúng?!
Làm sao tên kia biết được bí mật của chiếc bông tai đó chứ, cho nên anh mới dễ dàng gài bẫy cô như vậy.
Để cô lầm tưởng anh đã rời khỏi Thượng Hải, thả lỏng cảnh giác, chờ cơ hội tiếp cận cô.
Dựa theo tính cách của Hoàng Phủ Diệu Dương, anh phải trực tiếp dẫn cô đi mới đúng chứ, sao lại trả cô lại, rồi một mình rời đi?!
Biểu hiện này... không giống phong cách của anh?!
Lãnh Tiểu Dã cúi đầu nhìn chén cháo trước mắt, “Nhưng thứ này... Là cậu mua?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Trầm Ninh dùng đũa gắp đồ ăn, “Đây là thức ăn của khách sạn Cẩm Giang, từ trường của tớ qua tới đó phải mất khoảng hai tiếng, tớ đâu có ý định tán tỉnh cậu, nên cũng sẽ không rảnh rỗi tới cậy.”
“Có phải anh ta đang ở dưới lầu?” Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi.