“Ha... không ngờ người đó lại là anh!” Thở một hơi, ngừng cười, cô khó hiểu hỏi, “không đúng, lúc đó em có đeo khẩu trang mà, sao anh nhìn thấy mặt em được?!”
Lúc đó, cô nghênh ngang chạy xe máy trên đường lớn, lấy nón bảo hiểm ra, giơ ngón tay với đối phương, sau đó chỉa xuống dưới, tỏ vẻ khinh thường.
Cái đèo đấy không có đèn, lúc đó lại là buổi tối, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi trong xe, mở đèn, cô vốn không thể nhìn thấy bộ dạng của anh, mà không thấy thì cũng đâu có gì kỳ lạ.
Nhưng, lúc đó cô đang đeo khẩu trang chống bụi chuyên dụng, sao anh có thể nhận ra được cô?
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay chỉ vào tai trái của mình.
“anh nhớ được... Bông tai của em!”
Bây giờ, anh vẫn còn nhớ tới cản tượng lúc đó, cô cởi nón bảo hiểm ra, mái tóc dài đen nhánh thổi tung trong gió, cô giơ ngón tay lên vén tóc ra sau.
Khẩu trang và tóc dường như che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ có mỗi chiếc bông tai nho nhỏ kia vô cùng lấp lánh dưới ánh đèn.
Lúc đó, anh lập tức ghi nhớ lại những chi tiết này -- tóc đen, cao gầy, bông tai, đôi mắt màu đen của một cô gái trẻ tuổi.
Lớn tới vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị một cô gái đánh bại, lại còn bị khinh thường.
Đối với một người hiếu thắng kiêu ngạo như Hoàng Phủ Diệu Dương, tuyệt đối không thể cho phép những chuyện như vậy xảy ra, anh cho rằng, anhkhông hề thua, chỉ có cô không tuân thủ quy tắc.
Hôm đó, sau khi cô chạy mất dạng, anh lập tức ra lệnh tìm kiếm cô.
Nhưng đáng tiếc, sáng sớm hôm sau, Lãnh Tiểu Dã đã rời khỏi ý, tuy Hoàng Phủ Diệu Dương đã tra được nơi cô thuê xe máy, nhưng cũng không có được nhiều tin tức của cô.
Lãnh Tiểu Dã chớp mắt, “Nên... anh nhận ra em chỉ vì cái bông tai này thôi à!”
“không riêng gì bông tai, còn có cả...” anh khẽ giơ khóe môi lên, “Trực giác!”
“Ngưng...”
cô thè lưỡi làm mặt quỷ với anh, vươn tay đoạt lấy ly nước trong tay anh uống một ngụm.
Biết cô đã ăn no, Hoàng Phủ Diệu Dương dọn cái khay trước mặt cô.
Lãnh Tiểu Dã ngắt một cành hoa hồng, nằm xuống gối, cô vươn tay co giãn tay chân một cái, thoải mái thở dài.
“Ăn uống no đủ rồi rất muốn ngủ một giấc.”
Hoàng Phủ Diệu Dương khom người xuống, cầm lấy vài cành hoa nhỏ trong tay cô, ngắt hết gai rồi đưa lại cho cô, “Vậy em muốn ngủ một lát không?”
“không cần đâu!” Lãnh Tiểu Dã dùng hoa hồng trong tay gõ nhẹ vào mặt mình, “Em đã nói sẽ dẫn anh đi chơi mà, không thể thất hứa được, lấy quần áo cho em, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Tuy cô lười biếng không muốn làm gì, nhưng đã hứa rồi, cũng không thể cứ ngủ suốt ngày vậy được?
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm túi giấy trên đất, lấy quần áo ra.
anh tự nhiên giúp cô mặc nội y, Lãnh Tiểu Dã vội vàng giựt lại, “Chúng ta chia nhau mặc, vậy có thể tiết kiệm được thời gian hơn.”
anh không tiếp tục nữa, xoay người rời đi, mở tủ quần áo ra, sau đó tháo khăn tắm ra.
Lãnh Tiểu Dã ngồi yên trên giường, muốn chờ anh đi rời mặc quần áo vào.
Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy khăn tắm trên người anh rơi xuống, bóng dáng đẹp đẽ không che dấu chút nào hiển ra trước mắt cô.
Hả?!
Lãnh Tiểu Dã ngẩn người, nâng tay che trán.
Sao cô lại quên cái tên kia mỗi lần thay quần áo có bao giờ tránh cô đâu.
không biết lấy đâu ra tự tin vậy nữa!
Nhưng... Dáng người của anh đúng là đẹp thật.
Bất kể là đầu thân tỉ lệ, còn cả đường cong thắt lưng kiên cường, chân dài... Còn chuẩn hơn cả những người mẫu nam mà cô từng thấy nữa.
Người này đúng là con cưng của thượng đế.
Dù là khuôn mặt, dáng người, hay gia thế, địa vị... Cái gì cũng nổi bật.
Nhưng nhìn thấy dây bịt mắt của anh, Lãh Tiểu Dã hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ vì quá hoàn hảo, ngay cả trời cao cũng ghen tỵ, nên mắt anh có vấn đề gì à?!