Mặc sơ mi vào người, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại.
“Nhìn gì vậy?”
“Nhìn trai đẹp, không được à?!” Lãnh Tiểu Dã che dấu cười cười, vẫy tay với anh, “không cho anh nhìn... Em muốn mặc quần áo!”
Lần trước, cô cũng từng có ý đồ kéo bịt mắt của anh xuống, lúc đó phản ứng của anh rất kịch liệt.
rõ ràng, anh rất để ý tới con mắt này, anh rất kiêu ngạo, đối với một chút khác thường này, đương nhiên cô sẽ không nói chuyện anh không muốn nhắc tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, tiếp tục xoay người đi chỗ khác cài nút áo, cô vội vàng đứng dậy, mặc quần áo vào người.
Động tác hơi gấp, lúc mặc quần vào, giữa hai chân hơi đau.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã mặc quần áo xong, phát hiện cô có gì đó khác thường, anh lập tức đoán được nguyên nhan.
“Để anh bảo quản gia đi lấy thuốc.”
“không cần đâu!”
Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ chặt tay anh.
Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đi lấy thuốc như vậy thì hơi quá, mà cô cũng hơi ngượng.
“Nhưng em đang đau mà.”
Từ nhỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương đã được quản gia và nhiều người chăm sóc tới lớn, nên anh không hề có khái niệm như vậy.
Chỉ vì cô đang đau, nên bôi thuốc một chút là tốt nhất cho cô.
Biết anh quan tâm tới mình, Lãnh Tiểu Dã đành cười một cái.
“Vậy... Lát nữa chúng ta đi mua, anh đừng để quản gia lấy, em... Em ngượng lắm.”
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, gật đầu.
“Được.”
Như vậy, Lãnh Tiểu Dã mới thả lòng được, lui tới giường, lấy giầy của mình.
“Để anh.”
Cúi xuống trước mặt cô, cầm lấy đôi giầy, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xổm xuống, đưa tay nắm một chân của cô, đặt lên đầu gối mình.
“không cần, em tự...”
Lãnh Tiểu Dã còn muốn ngăn cản, nhưng anh đã lấy đôi tất màu trắng, không quá thành thạo mang vào chân cho cô.
“Vậy em sẽ chạm vào vết thương của mình mất.”
một vị bá tước đại nhân không ai bì nổi lại ngồi trước mặt cô, giúp cô mang giày vào.
Mang giày xong, anh chăm chú thắt nơ con bướm, điều chỉnh lớn nhỏ giống nhau, xác định cả hai đôi giày không thiếu sót thứ gì, anh lại đưa tay kéo lưỡi giày, thử độ chặt lỏng, rồi hài lòng thu ngón tay lại.
“Được rồi.”
Đưa tay ôm gáy anh, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, hôn lên mặt anh một cái.
“Cảm ơn anh! đã lâu rồi không ai giúp em mang giày.”
Có người đàn ông khác từng chạm vào chân cô rồi sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, trong lòng có vị chua không nói rõ.
“Còn người đàn ông khác giúp em mang giày nữa à?”
Lãnh Tiểu Dã đứng dậy, lưu manh cười, “Tất nhiên rồi, chẳng lẽ chỉ có mình anh thôi à!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên anh phục hồi tinh thần lại, “anh biết, là ba em đúng không?”
Cái tên này, sao lại nghĩ nhanh vậy?!
Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, “Tất nhiên, ba em là một trong số đó, nhưng, vẫn còn một người đàn ông khác mà?!”
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mắt, đưa tay kéo tóc cô ra khỏi, “Còn anh trai em nữa.”