Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 212: Chương 212: Chương 358




Người này về nhanh thật, cô đành phải tìm cơ hội quay lại thôi.

Nếu không anh biết được, nhất định sẽ không vui.

“Tiểu thư, xin chào, đây là thuốc ngài đã chọn xong.” Dược sĩ mang một túi to đi tới, đưa cho cô, “Ngài vừa nói muốn mua thuốc tránh thai, ngài đãchọn xong chưa?!”

Cái tên này, sao lại vạch áo cho người xem lưng?!

Lãnh Tiểu Dã nhíu mày liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, giả vờ sặc, ho khan hai tiếng.

Duỗi tay ra, lấy hai hộp tránh thai T (Vòng tránh thai T, trực tiếp đặt vào bên trong), đưa vào tay anh ta.

“Ngài nghe lầm rồi, tôi nói là tránh thai T, không phải thuốc tránh thai, ngài tính tiền hai hộp này cho tôi đi!”

Đưa cho dược sĩ xong, cô lén lút liếc nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cẩn thận mở miệng.

“Cái đó, em... Em chỉ nghĩ... Chú ý vệ sinh chắc không sao, nếu anh... anh không thích thì thôi vậy!

Vất vả lắm hai người mới bắt đầu hẹn hò, cô không thể phá hỏng được.

Tránh thai T?!

cô vậy mà lại muốn đi mua vật ày, xem ra đã chuẩn bị xong cả rồi, muốn “vận động” nhiều với anh à?!

“anh không sao.” Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch môi, đưa kẹo que cho cô, “Muốn ăn vị gì?”

Thấy anh dường như không tức giận, Lãnh Tiểu Dã mới thở phào nhẹ nhõ.

không nhìn nữa, cô đưa tay lấy một cây kẹo vị chnah.

“Em thích nhất là vị chanh, còn ngài?”

anh?!

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn người.

“anh... Chưa từng ăn.”

“không phải chứ?!” Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên, “Hoàng Phủ Diệu Dương, anh không đùa đó chứ?”

Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương hơi u ám, “Bà ấy nói... Người đàn ông quý tộc sẽ không ăn những thứ như vậy.”

Từ nhỏ đã được dạy dỗ theo quý tộc, từ ngày anh bắt đầu chạm vào bộ đồ ăn, anh đã bị giáo sư dạy tư thế ăn cơm nho nhã... Nhưng thứ thế này sẽkhông xuất hiện trong bữa ăn.

Lãnh Tiểu Dã không khỏi ngạc nhiên, cô biết, anh nói “bà ấy” chính là nữ đại công tước.

Nghĩ tới cũng không kỳ lạ gì, người quý tộc như anh, từ nhỏ tới lớn đều được giáo dục rất cẩn thận, một người nghiêm khắc như nữ đại công tước, chắc chắn sẽ không cho con trai mình ngậm kẹo que đi tới đi lui.

Trong lòng mỉm cười, cô đưa tay lấy kẹo qua ra, đưa cho anh.

“Vậy... Cái này cho anh!”

Nhìn cây kẹo kia, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi do dự.

cô đưa cây kẹo tới bên miệng anh, “Ăn ngon lắm, anh thử xem?”

anh chậm rãi hé miệng, Lãnh Tiểu Dã nhét kẹo qua vào miệng anh, bị cô nhét vào như vậy, miệng anh lập tức phồng lên.

Nhìn bá tước đại nhân luôn ưu nhã, phồng miệng lên, Lãnh Tiểu Dã đưa tay sờ mặt anh, tươi cười.c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.