Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 44: Chương 44




Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn bản thân mình trong gương, nâng tay lấy chiếc hoa tai ruby tháo xuống, bỏ vào túi, nếu mà cô có đứng trước mặt, chắc chắn cũng sẽ không thể nhận ra cô, xong xuôi, cô mới chịu rời khỏi phòng tắm.

Bên cạnh bàn, Dạ Phong Dương đã sửa bức ảnh lại như cũ, thấy cô đi ra, anh liền lập tức đứng lên, đưa một chiếc túi cho cô.

Đi thôi.

Lãnh Tiểu Dã không nói tiếng nào nhận lấy chiếc túi, theo anh ta đi ra ngoài.

Rõ ràng đói muôn chết, nhưng cô cũng không liếc mắt đến bữa sáng trên bàn.

Luc hai người đi đến cánh cửa, chú ý tới chiếc vòng chìa khóa màu bạc treo cạnh cửa, cô dừng bước, vươn tay giữ chặt tay áo anh ta, chỉ chỉ vào chiếc vòng đó, ánh mắt mang theo ý hỏi.

Anh ta vẫn không nói chuyện cùng, cô đành phải dùng ngôn ngữ câm.

Dạ Phong Dương nhìn cô một cái, rồi gật đầu.

Cái vòng chìa khóa kia không hề có chìa khóa, lúc trước, khi đang dọn dẹp phòng anh ta bỗng nhiên tìm thấy, tiện tay đặt đâu đó, không dùng tới.

Cầm lấy chiếc vòng chìa khóa, hai người đi lên xe, Lãnh Tiểu Dã liền nhìn vào kính xe, lập tức đem chiếc vòng chìa khóa đeo vào lỗ taii.

Sau đó, cô không nói lời nào, bỏ tay vào trong túi, vuốt ve mèo con Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết vừa được sinh ra nhưng mèo vẫn hoàn mèo, vô cùng hưởng thụ, nằm trong chiếc túi, để mặc cô vuốt ve, không rên tiếng nào.

Xe khởi động, đi một đường tới sân bay, cả người và mèo không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong lòng Dạ Phong Dương vô cùng tức giận nhưng cũng từ từ bỏ xuống, anh mắng cô như vậy, thật sự hơi quá đáng.

Vừa rồi... Thật xin lỗi.

Không sao. Lãnh Tiểu Dã mở miệng, Tôi mới là người sai, tôi không nên ngủ trên giường annh, động vào vật của anh, thực xin lỗi, anh mắng tôi cũng đúng, về sau, tôi sẽ chú ý hơn.

Cô đột nhiên biết điều như vậy, khiến Dạ Phong Dương không biết nên đáp lại thế nào.

Lúc này, Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt sang một bên, lắc lắc chiếc vòng chìa khóa trên tai trước mặt anh, Hoa tai kim loại mới của tôi đấy, hợp không?

Dạ Phong Dương quay qua nhìn cô, lúc này anh ta mới chú ý tới chiếc vòng chìa khóa vàng trên tai cô.

Vừa khéo chiếc vòng chìa khóa cùng với đôi mắt to chớp chớp, giống như trên lỗ tai cô đeo toàn là đá quý, thật sự rất buồn cười.

Dạ Phong Dương không tự chủ giơ khóe môi lên, Rất hơp, tôi khẳng định với cô, nhìn nó rất đáng giá.

Ha... Lãnh Tiểu Dã lập tức cười rộ lên, Tôi còn tưởng rằng, trời sinh anh không có tính hài hước!

Nói xong, cô đem chiếc túi đựng mèo con kéo qua, nắm một chiếc chân mèo quơ quơ trước mặt anh.

HOLLE, em là Tiểu Tuyết!

Dạ Phong Dương nhíu mày, Ở đâu ra vậy?

Dưới giường anh. Lãnh Tiểu dã đem mèo con ôm trong tay, Hẳn là một chú mèo hoang nhỏ nhảu từ cửa sổ vào, tôi chuẩn bị mang nó về Mỹ.

Dạ Phong Dương nhìn mèo con trong tay cô, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc nãy, đống bừa bộn trong phong ngủ kia, tám phần là kiệt tác của vật nhỏ này.

Lãnh Tiểu Dã tuy bướng bỉnh, nhưng không có khả năng vứt giấy khắp nơi, anh thực sự tức giận quá mà choáng váng, mới hiểu lầm cô, Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi tôi...

Lãnh Tiểu Dã cười nói, chặn lời anh ta, Vừa rồi... À, chuyện vừa nãy tôi đã xóa bỏ hết rồi, giờ đầu óc tôi vô cùng trống rỗng, không nhớ gì cả.

Dạ Phong Dương ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Lãnh Tiểu Dã xoay mặt ra cửa sổ.

Ánh mặt trời soi vào của sô, khiến một bên khuôn mặt cô gái hiện lên một tầng ánh sáng, khóe môi giơ lên dường như đang nở một nụ cười với mặt trời.

Trong con đen, ánh mắt trời chiếu vào, khiến đôi mắt trở nên trong sạch, không có một chút khói mù.

Anh nhớ được, lúc cô gọi điện cho anh, giọng nói cô ngập tràn ý cười.

Lúc thấy cô cũng vậy, rõ ràng vô cùng chật vật, nhưng khóe môi vẫn giơ lên.

Bộ dạng như vậy, giống như, trong mắt cô những việc đó không có gì lớn lao.

Dường như... Cô lúc nào cũng vui vẻ như vậy.

Dĩ nhiên. Lãnh Tiểu Dã hơi híp con ngươi lại, tiếp tục nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh, Cuộc sống cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi, thế thì tại sao không hưởng thụ đời người của mình, khổ cực cũng được, hạnh phúc cũng tốt, thống khổ cũng chẳng sao...

Nói tới đây, cô quay sang nhìn anh ta.

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, không phải sao?

Nhìn cái nháy mắt kia, Dạ Phong Dương đột nhiên nhận thấy, dường như đôi mắt sáng bừng của cô, có thể nhìn thấu tâm sự của anh ta.

Không hiểu sao, đột nhiên anh ta muốn nói hết mọi tâm sự.

Cô ấy là chị tôi... Ý tôi là...

Lãnh Tiểu Dã cười tiếp lời, Người trên bức ảnh sao? Cô ấy rất đẹp.

Cô ấy đã qua đời rồi.

Dạ Phon Dương thấp giọng nói.

Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, A... Thực xin lỗi.

Cô ấy bị mấy tên côn đồ ức hiếp, bị đuổi đến đường cùng, rồi nhảy xuống sông... Dạ Phong Dương hít một hơi thật sâu, Cho nên, tôi mới sửa lại, muốn thi vào trường cánh sát.

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, vươn tay qua nhẹ nhàng vô về anh ta, Anh nhất định là niềm tự hào của cô ấy, đúng không Tiểu Tuyết?

Meo!

Mèo con nhỏ bé vô cùng phối hợp kêu một tiếng.

Nghe không! Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, Ngay cả Tiểu Tuyết cũng cho là như vậy, cho nên, anh nên buông chuyện này xuống đi!

Cô cầm Tiểu Tuyết trên tay cười cười, tâm tình Dạ Phong Dương cũng không tự chủ được vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, dù sao cũng đã trải qua nhiều năm như vậy, hẳn là nên bỏ xuống được rồi.

Trong túi, chiếc điện thoại bỗng vang lên, Dạ Phong Dương nhận điện thoại nghe vài câu.

Được, tôi lập tức tới ngay đây. Cúp điện thoại, anh áy này nhìn Lãnh Tiểu Dã, Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.

Lãnh Tiểu Dã hiểu rõ gật đầu, Tôi biết, là công việc sao, anh để tôi xuống ở phía trước, tôi đi xe buýt đến sân bay được rồi.

Lái xe đi tới phía trước một đoạn, tới trạm xe buýt thì dừng lại, Lãnh Tiểu Da mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với anh.

Dạ Phong Dương, cảm ơn anh, về sau, khi nào tới New York, nhớ tới tìm tôi, tôi sẽ mời anh ăn cơm, số điện thoại của tôi cứ hỏi chú Kiều là được rồi.

Dạ Phong Dương gật đầu, nhìn cô đóng cửa lại, anh ta mở cửa bước xuống xe, lấy ví tiền ra, đưa vài tờ tiền mặt cùng một chiếc thẻ đến trước mặt cô.

Ở phi trường mua một ít đồ ăn, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cứ gọi cho tôi.

Cảm ơn. Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận, nhưng không hề lấy tiền, Tôi chỉ nhận lấy danh thiếp này thôi, còn tiền thì không cần, tôi có rồi.

Lần trước cô đã lấy tiền của bảo vệ Hoàng Phủ Diệu Dương, còn dư không ít, nhưng mua một bữa sáng với số tiền này cũng đủ rồi.

Vậy được rồi.

Dạ Phong Dương không ép buộc cô, nói tạm biệt cô, rồi xoay người đi vào xe,

Anh ta vừa ngồi lên xe, Lãnh Tiểu Dã đã gõ cửa sổ bên ghế phó lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.