Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 45: Chương 45




Dạ Phong Dương hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã bên ngoài, vươn tay kéo khóe môi như cười lên.

Dạ Phong Dương, về sau, anh nhớ cười nhiều vào, lúc anh cười lên trông đẹp trai hơn nhiều.

Dạ Phong Dương cười một tiếng, Được.

Vậy... Hẹn gặp lại! Vẫy tay tạm biệt với anh, Lãnh Tiểu Dã ôm Tiểu Tuyết đi về phía tuyến xe buýt tới sân bay.

Nhìn cô lên xe, Dạ Phong Dương ngẩng mặt, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc kính chiếu hậu, giơ khóe môi lên cười, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, quay ngược đầu xe, chạy về phía trước.

Lập tức bắt đầu công việc, hiện tại, anh ta cũng không có tâm trạng để cười.

Dù vậy, nhưng anh ta vẫn không tự chủ được thoáng nhìn qua chiếc kính chiếu hậu, xe buýt đã khởi động, đi càng lúc càng xa.

...

...

Bệnh viện.

Lão quan gi vội vàng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, y tá và bác sĩ đang khuyên can anh.

Tiên sinh, ngài thực sự không thể xuống giường được.

Tiên sinh, hiện tại, ngài không thể cử động được!

...

Đương nhiên, khuyên thì khuyên, nhưng y tá cùng bác sĩ cũng chỉ đứng từ xa, không dám tiến lên.

Vừa rồi, nhìn thấy một người bảo vệ bị anh đá ra, thì bọn họ còn ai dám lại gần cơ chứ.

Hoàng Phủ Diệu Dương làm ngơ lời mọ người, vẫn theo ý mình chậm rãi đứng dậy, bác sĩ riêng cùng bảo vệ lập tức đứng bên cạnh, muốn ngăn nhưng lại không dám, muốn đỡ nhưng lại sợ anh tức giận, đành đứng một bên do dự.

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia vội đi tới, giữ lấy cánh tay anh, Ngài...

Âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương có chút yếu ớt, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, Chuẩn bị máy bay, tôi muốn đi tới sân bay.

Tìm cả đêm, nhưng không hề có chút tin tức Lãnh Tiểu Dã, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu lúc này không tìm thấy cô, không biết nha đầu kia đã đi đâu rồi, khiến việc tìm cô như mò kim đáy bể.

Nhưng, ngài... Lão quản gia muốn khuyên anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh, giọng nói lại mềm nhũn, Trên người ngài có vết thương, có thể... Ngồi xe lăn... Nhìn anh không động đậy, lão vội vàng nói thêm, Mạng của ngài là được tiểu thư cứu về, nếu tiểu thư biết ngài vô tình với bản thân như vậy, chắc chăn sẽ không vui.

Hoàng Phủ Diệu dương liếc mắt nhìn lão một cái, Lấy xe lăn đến.

Lão quản gia lúc này mới thở phào, Mau đem xe lăn đến.

Quản gia cùng trợ lý và bọn bảo vệ lại bận rộn một phen, một lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng bác sĩ và bảo vệ đi theo sau bước lên trực thăng, bay thẳng tơi sân bay.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thẳng đến khuôn mặt không có giọt máu của Hoàng Phủ Diệu Dương, cổ áo đồ bênh nhân được tách ra, khiến hai xương quai xanh cũng lỗ ra ngoài, trên sợi dây màu đen một chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lánh rũ xuống.

Bác sĩ ngồi bên cạnh anh, cẩn thận cầm lọ thuốc.

Lão quản gia và bọn bảo vệ thận trọng ngồi một bên, sợ bá tước tiên sinh nhà mình đột nhiên xuất hiện ý muốn gì đó.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thấy càng ngày càng đến gần sân bay, con ngươi anh hơi nheo lại, Chuyến bay đi Mỹ sớm nhất là bao giờ?

Lão quản gia nhìn sân bay cách đó không xa, Tiểu thư muốn đi Mỹ sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương thở dài một hơi, Tôi chỉ đoán thôi.

Tướng mạo Lãnh Tiểu Dã rõ ràng là người châu Á, cô nói tiếng trung, khẩu âm giọng Bắc Kinh, cô từng nói cô là du học sinh, lúc nói tiếng Anh cô còn nói giọng Mỹ.

Hệ thống lại những thông tin này, Hoàng Phủ Diệu Dương có thể đoán ra, Lãnh Tiểu Dã rất có thể là du học sinh Trung Quốc tại Mỹ.

Sân bay Jamaica không có chuyến bay quá cảnh, nếu cô thật sự là học sinh, hiện tại không phải là ngày nghỉ, vì thế, Hoàng Phủ Diệu Dương có thể đoán cô sẽ ngồi máy bay trở về Mỹ.

Nhưng, tiểu thư không có hộ chiếu cũng không có tiền, làm sao có thể mua được vé máy bay. Một người bảo vệ nhắc nhở.

Cô ấy lấy mấy chục đôla của tôi. Một người bảo vệ xoa cổ nhỏ giọng nói.

Người này, chính là người bị Lãnh Tiểu Dã đánh ngất, lấy hết tiền trong ví.

Máy chục đôla cũng không đủ để cô ây mua một chiếc vé máy bay. Một người bảo vệ khác tiếp lời.

Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời nói của mấy người, Có người đã giúp cô ấy.

Bình thường mà nói, nếu đã không biết sợ, Lãnh Tiểu Dã chắc đã lấy hết ví tiền, dù sao nhiều tiền vẫn dễ làm việc hơn.

Nhưng, cô lại không làm vậy, chỉ cầm một ít tiền lẻ, điều này đã nói lên, cô rất tin tưởng mình có thể trốn thoát chỗ này.

Vài người bảo vệ không nghĩ phán đoán của bá tước tiên sinh nhà mình có căn cứ, nhưng không ai lại dám lên tiếng phản bác, hơn nữa trên mặt anh lại vô cùng tự tin, thật sự khiến cho người khác không thể hoài nghi được.

Mỗi người bọn họ không phải ở bên người đàn ông này một hai ngày, nên rõ ràng biết, người đàn ông này vô cùng thông mình, trên cơ bản, anh sẽ không đưa ra quyết định sai lầm.

Trực thăng dần dần hạ xuống, chậm rãi dừng lại trên phi trường.

Bọn bảo vệ nâng Hoàng Phủ Diệu Dương trên xe lăn xuống máy bay, một vị quản lý mặc tây trang trắng tiến lên đón.

Bá tước tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến Jamaica. Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi trên xe lăn đầy băng gạc, bộ dạng lạnh lão, vị quản lý vô cùng hoảng sợ, Ngài...

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng giật ngón tay, lão quản gia lập tức đem một tấm hình đến tay quản lý kia, Bá tước tiên sinh muốn tìm người này.

Trên ảnh là một cô gái, là ảnh chụp Lãnh Tiểu Dã lấy được từ màn hình theo dõi trên du thuyền.

Tôi lập tức tra cho ngài!

Chỉ với một tấm hình như vậy, mà ở phi trường rộng lớn thế này tìm người, thật không khác mò kim đáy biển, vị quản lý biết việc này rất khó khăn.

Nhưng, hắn ta lại không dám cự tuyệt.

Vị trước mắt này là cổ đông lớn nhất của sân bay, đừng nói Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ muốn tìm một người, nếu anh khiến cho sân bay ngừng bay, hắn cũng không dám hé nửa lời.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mặt nhìn hắn một cái, Đưng phí thời gian của tôi.

Được! Sắc mặt quản lý trắng bệch, cúi đầu chào anh một cái, rồi lập tức chạy đi, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

Đến phòng điều khiển. Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.

Lão quản gia đẩy anh tới phòng điều khiển, bảo vệ cùng bác sĩ đi một bên, nhìn cây kim ghim ở cổ tay, một chút cũng không dám buông lỏng.

Bon bảo vệ thì không cần nói, cách xa hai người một chút, đứng che chở hai bên, lúc nào cũng có thể ứng phó bất kỳ tình huống nào.

Hoàn Phủ Diệu Dương đi tới phòng điều khiển không lâu, bọn bảo vệ cũng lần lượt đuổi tới.

Anh nhẹ vẫy tay, không cần anh phân phó, lập tức tản ra tìm Lãnh Tiểu Dã, chỉ có lão quản gia cùng bác sĩ và hai người bảo vệ đáng tin ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương bảo vệ anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.