Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 308: Chương 308: Cởi đi (2)




Editor: Vũ Cát Gia Gia

“không hổ là nữ nhân mà KING nhìn trúng lại còn dám dùng súng!” Liliane tháo cái bao tay trên tay xuống hướng về phía trước mặt Lãnh Tiểu Dã cômà quăng xuống trên cỏ, “Như vậy, xin mời nhận khiêu chiến của tôi!”

Ở nước A thời Trung cổ, nhóm nam nhân quyết đấu là việc làm thường xuyên.

Mặc dù bây giờ đã không phải là thời đại như vậy, nhưng ở các quý tộc trung gian, vẫn như trước duy trì truyền thống khiêu chiến quyết đấu.

Đương nhiên, lúc này quyết đấu không giống như trước là dùng kiếm để giải quyết vấn đề nữa, mà phương thức là sẽ chọn những thứ khác.

Bản thân Lãnh Tiểu Dã xem xem cái bao tay nằm trên cỏ trước mặt kia.

một bên, ông quản gia đã muốn thấp giọng mở miệng.

“Tiểu thư, không nên đáp ứng.”

Ông ở hoàng thất nhiều năm đương nhiên hiểu rõ Liliane.

Mặc dù là một cô gái nhưng từ nhỏ đã bưu hãn, vô luận là bắn súng, tên bắn hay là cưỡi ngựa đều là vô cùng giỏi, ông quản gia chỉ lo lắng Lãnh Tiểu Dã sẽ chịu thiệt.

Thấp giọng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã một câu, ông quản gia liền nâng lên âm điệu chủ động thay Lãnh Tiểu Dã giải vây.

“Tiểu thư không hiểu truyền thống quốc gia chúng ta, có thể cự tuyệt những lời khiêu chiến như vậy.”

“Ồ, đúng rồi bản thân tôi lại quên mất, cô ta còn chưa có cùng KING kết hôn...” Liliane cất bước đi tới phía trước, khom người nhặt bao tay của mình lên, vỗ nhè nhẹ một cái, một đôi ngươi liền nhìn thẳng mặt Lãnh Tiểu Dã, “Hãy nhanh lên một chút trở lại lều trại của cô đi thôi, bằng không, trong chốc lát thời điểm chúng tôi nổ súng cô sẽ bị dọa hư, con mèo con!”

Lời Liliane vừa ra khỏi miệng, những quý tộc con em đi cùng cô cùng với đám người trẻ tuổi kia đều là cười rộ lên.

Lãnh Tiểu Dã nhẹ hít một hơi, “cô nghĩ muốn đấu cái gì?”

Liliane xem cô trúng khích tướng của mình, khóe môi giơ lên.

“Nhìn còn có mấy phần can đảm đấy, tốt lắm... Tôi cho cô chọn, súng, cung... Hoặc là...” cô đưa tay theo trên đùi lấy ra trên thân một con dao dùng để sinh tồn dã ngoại, ở ngón tay dứt khoát chơi một cái hoa hoạt, để ngang cần cổ Lãnh Tiểu Dã, “Con dao cũng có thể!”

Lãnh Tiểu Dã đưa tay đẩy cổ tay cầm đao của cô ta ra, “Tiền đặt cuộc là cái gì?”

“Ha...” Liliane cười to, “Tiền đặt cược, ừ... Mọi người đều nghe được đi là cô ta chủ động đề suất, cũng không phải là tôi a! Mọi người nói đánh cược cái gì?”

Mọi người vừa thấy có trò hay, cũng là lớn bước đi tới bao vây bên cạnh Liliane.

“không bằng, chúng ta cược tiền đi ?” một người nói.

“Trong ánh mắt ngươi chỉ có tiền đi, tôi cảm thấy, không bằng chúng ta cược cái khác tỷ như châu báu.” một cô gái khác khinh bỉ nói.

“Công chúa Liliane điện hạ sẽ thiếu châu báu đó sao?” một cái khác, đại thiếu nhà giàu sắc mặt có chút tái nhợt đi tới, liếc mắt nheo nheo đánh giá trên dưới Lãnh Tiểu Dã một cái, “không bằng, chơi kích thích một chút, hai người sẽ cởi quần áo, người nào thua liền cởi một món đồ, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Quá tuyệt vời, tôi nhưng mà đã muốn không kịp chờ đợi rồi, muốn nhìn dáng người nữ nhân Đông Phương sẽ như thế nào đây!”

“Đúng vậy, tôi cũng rất chờ mong.”

..

Mọi người lập tức phụ họa.

Liliane nghe được tiền đặt cược này, hơi hơi có chút do dự.

Mặc kệ nói như thế nào, cô ta cũng là con gái nếu như cô ta thua cũng phải cởi.

Nhưng mà cá tính kiêu ngạo của cô ta đương nhiên không chịu nhận thua, cho nên cô ta chỉ là khiêu khích nhìn Lãnh Tiểu Dã.

“Vậy phải nhìn xem con mèo nhỏ chúng ta có dám hay không , chỉ cần cô ta dám, tôi Liliane tuyệt đối phụng bồi.”

Liliane vốn dĩ nhận định, Lãnh Tiểu Dã không dám, đến lúc đó cô ta liền có thể đổi một cái tiền đặt cược khác.

Nhưng mà, kết quả ngoài dự kiến của cô ta.

“ Được.” Lãnh Tiểu Dã chỉ là bình tĩnh phun ra vài chữ đơn giản, “Tôi cá!”

Liliane đâm lao phải theo lao, xem sắc mặt bình tĩnh của cô gái trước mắt này đột nhiên cô ta có chút chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.