Tần Noãn Dương ngồi trong chiếc xe đang bon bon chạy, cảm thấy độ ấm trong xe có chút bức bối, cô sít sao nhìn người đàn ông đang ngồi gần mình trong gang tấc kia, thử tìm trong mắt anh xem có một tia đùa vui nào không nhưng thực tế chứng minh, anh đang rất, rất nghiêm túc.
Cô đã từng từ xa ngưỡng mộ anh, là rất nhiều năm về trước.
Thoạt đâu cũng không phải là ái mộ, chỉ là nghe nhắc đến có một người như vậy nên sinh lòng tò mò, còn sau đó nữa, càng biết nhiều về chuyện của anh thì hảo cảm trong cô cũng ngày một nhiều thêm, dần dần để ở trong lòng. Người đàn ông như Đường Trạch Thần vậy, rất khó khiến cho phụ nữ không muốn tiếp cận, thậm chí là câu dẫn anh.
Tần Noãn Dương cũng không phải ngoại lệ, cô cũng đã từng như vậy vì vậy hôm đó khi anh trai Tần Chiêu Dương cảnh cáo cô « không được tò mò về anh ta, không được đến gần anh ta, càng không được câu dẫn anh ta » thì trong lòng cô chột dạ lẫn hoang mang đến mức chỉ muốn chạy trốn.
Không chỉ bởi vì Tần Chiêu Dương nói đúng một phần sự thật, một nguyên nhân khác nữa còn là vì sự hiểu biết của cô về Đường Trạch Thần.
Vì vậy từ khi gặp anh cô chưa từng có ý định chủ động vượt giới hạn, vì vậy lúc anh gật đầu thừa nhận chuyện mình muốn theo đuổi cô, cô mới cảm thấy trong lòng hoang mang không thể tưởng tượng nổi.
Cô quá rõ ràng khoảng cách giữa hai người lớn đến đâu, anh là người đứng trên đỉnh của giới kinh doanh, cô là người mới tập tễnh bước vào đời, có rất ít chuyện để ở trong lòng. Hơn nữa từ khi quen biết đến giờ, lúc đối đãi với cô anh luôn giữ tác phong nhất quán, thâm trầm, nhẫn nại, có một chút giống như muốn dụ địch xâm nhập càng sâu hơn.
Người như vậy, Tần Noãn Dương tự nhận mình chưa đủ năng lực để có thể nắm chắc.
Xung quanh cô có quá nhiều câu chuyện tình đẹp, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn chờ đợi, luôn hy vọng bản thân cũng có một câu chuyện tình đẹp như vậy nhưng cô không biết liệu Đường Trạch Thần có phải sẽ là người tham dự vào câu chuyện tình mà cô chờ mong đó không.
Lúc cô âm thầm đánh giá Đường Trạch Thần thì anh cũng đang quan sát cô, thấy biểu tình trên mặt cô thay đổi liên tục thì trong lòng thầm thở dài một tiếng, hơi dịch ra, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Anh không ép hỏi, Tần Noãn Dương đương nhiên sẽ giả ngu không trả lời nhưng trong lòng như có một cái gì đó mạnh mẽ thôi thúc.
Cô nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài một cách xuất thần, một lúc lâu sau mới cởi đôi giày cao gót trên chân ra, đổi dép lê.
Đôi chân rốt cuộc cũng được giải phóng, cô giẫm giẫm lên đôi dép lê mềm mại, nhất thời trong lòng có một loại tư vị khó mà diễn tả bằng lời.
Mái tóc dài theo động tác của cô mà lõa xõa trước ngực, cô đưa tay vén nó ra sau tai, bắt đầu hối hận vì sao vừa nãy nói chuyện mà không chịu suy nghĩ. Nhưng ý niệm này chỉ lướt qua trong đầu một giây, rất nhanh đã bị cô áp chế xuống.
Đoạn đường qua đi trong im lặng, mãi đến khi xe dừng lại dưới lầu chung cư nơi cô ở.
Lúc Tần Noãn Dương xuyên qua màn mưa nhìn thấy tòa nhà với kiến trúc quen thuộc, dịu giọng nói với người đàn ông bên cạnh, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Đường Trạch Thần « ừ » một tiếng, hạ vách ngăn xuống, trợ lý ngồi ở ghế phụ lái đưa qua một cây dù, anh thuận tay đón lấy nhưng không có ý định đưa cho cô, trái lại mở cửa phía bên mình ngồi.
Bên ngoài trời mưa như trút nước, cửa vừa mở ra thì mưa đã ào ạt hắt tới.
Tần Noãn Dương nhìn thấy rất rõ ràng những hạt mưa rơi trên vai người đàn ông, chiếc áo khoác màu đen của anh đã bắt đầu bị nước mưa thấm vào.
Anh vòng qua đầu xe qua phía bên cô, lúc mở cửa xe, còn chu đáo nghiêng người xuống, chìa tay ra cho cô, “Phía dưới có vũng nước đọng, đưa tay cho anh.”
Cô ngoan ngoãn làm theo.
Lòng bàn tay anh rất ấm, sít sao siết lấy tay cô mang đến một cảm giác chiếm hữu rất mạnh mẽ khiến cô rất khó mà bỏ qua sự tồn tại của anh.
Đường Trạch Thần trái lại rất tự nhiên, một chân của cô chỉ mới vừa đặt xuống đất thì bàn tay đang nắm tay cô của anh lập tức thả ra, trực tiếp choàng qua eo của cô, chỉ hơi dùng sức một cái đã dễ dàng ôm cả người cô lên khỏi mặt đất.
Tần Noãn Dương bị cái ôm quá mức đột ngột này dọa đến giật nảy mình, theo phản xạ bản năng vội vàng tóm lấy ống tay áo của người đàn ông, mãi đến khi chân lần nữa đặt trên mặt đất, trên mặt cô vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc vừa nãy.
Cô cúi đầu nhìn xuống, nhất thời đầu đầy vạch đen.
Nơi xe dừng lại vừa khéo là một rãnh nước dẫn xuống cống thoát nước, nước chảy theo rãnh nước thành một dòng nhỏ nhưng cho dù là chảy ồ ạt cỡ nào, khoảng cách chút xíu này cô chỉ cần nhấc chân là bước qua, hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Không biết anh làm sao có thể dùng vẻ mặt đường hoàng như thế nói rãnh nước nhỏ xíu này thành « vũng nước đọng » được nhỉ?
Cô ngẩng đầu, lập tức buông bàn tay đang tóm ống tay áo của anh ra, lùi về sau một bước.
Tán dù vốn không lớn, cô chỉ nhích nhẹ một cái thì nửa người đã lộ ra ngoài tán dù.
Đường Trạch Thần nhướn mày, tiến lên một bước lần nữa kéo cô vào dưới dù, giọng đầy cường thế, “Anh có thể không vội vàng ép em phải gật đầu nhưng em đừng hòng vạch rõ giới tuyến với anh.”
Anh cầm một cây dù màu đen, vì để cô không bị dính nước mưa, còn rất chu đáo hơi nghiêng người, phối hợp với chiều cao của cô bởi khi mang giày đế bằng, cô chỉ cao đến cằm của anh mà thôi.
Tư thế như vậy, biểu tình như vậy, giọng điệu như vậy quả thực khiến người ta có một cảm giác áp bức khó mà hóa giải được.
Cô ngước lên nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người cứ giữ tư thế cứng nhắc như vậy một lúc, không chỉ trợ lý ngồi trong xe cảm thấy kỳ lạ mà ngay cả bảo vệ đứng ở cửa chung cư cũng cảm thấy tình huống có chút quái lạ.
Cô là người thua cuộc trước, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em phải về.”
“Được.”
Chỗ hai người đứng chẳng qua chỉ cách cửa chung cư mười mấy bước chân, anh cầm dù đưa cô đến tận cửa, chừng như có lời muốn nói, cứ đứng như vậy nhìn cô một lúc, nhưng đến cuối cùng vẫn im lặng không nói, xoay người rời đi.
Bóng anh cao ngất, sống lưng thẳng tắp, chống dù đi trong mưa lại khiến người ta có một cảm giác cao ngạo nhưng cô liêu.
Tần Noãn Dương lúc này mới nhìn thấy sau lưng anh đã bị nước mưa ngấm hơn một nửa.
Cô vừa lục tìm chìa khóa trong túi vừa xoay người định đi vào trong nhưng mới đi được mấy bước, lúc tay sờ trúng giấy tờ sổ sách trong túi thì vội xoay người lại gọi lớn, “Đường Trạch Thần!”
Người đàn ông đã sắp đi đến xe của mình, nghe tiếng gọi bước chân khựng lại, sau đó xoay người nhìn cô.
Tần Noãn Dương cũng bất chấp cơn mưa như trút nước bên ngoài, chạy nhanh qua định chui vào dưới tán dù của anh.
Trên mặt đất nơi nơi đều là nước, cô không thắng lại kịp, lúc sắp tới nơi giày đế bằng hơi trượt một chút, suýt nữa thì đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
Đường Trạch Thần nhanh tay lẹ mắt đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô, vững vàng đỡ cả người cô một cái nhưng khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc.
“Cái kia... tôi...” Cô có chút lúng túng muốn lùi lại một bước, lúc này mới phát hiện Đường Trạch Thần nắm cổ tay của cô, sức lực tuy rằng không mạnh nhưng cũng đủ khiến cô không cách nào giãy thoát được.
Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đáy mắt Đường Trạch Thần tràn đày ý cười, khóe môi cũng nhẹ câu lên, cứ như vậy đứng nhìn cô một lúc rồi hơi cúi thấp người xuống, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người.
“Em muốn làm gì đây?”
Cách nhau quả thực quá gần, gần đến nỗi chỉ cần cô hơi ngước mặt lên, anh cúi thấp hơn tí nữa là môi hai người sẽ chạm vào nhau...
Câu hỏi của anh quả thực có chút mờ ám, mang theo một loại ngữ điệu gần như là khêu gợi.
Chỉ một thoáng hoảng hốt, thấy anh hình như có ý định tiến gần hơn nữa thì càng thêm hoảng loạn, “Em đem sổ sách và USB trả lại cho anh.”
Đường Trạch Thần hơi sửng sốt, bàn tay đã nắm cổ tay cô chợt buông ra, đứng thẳng người lại nhìn cô bằng ánh mắt như không có việc gì, “Xem qua USB rồi sao?”
“Trừ sổ sách điện tử ra...” Cô trả lời có chút chột dạ, đưa sổ sách trong tay và USB cho anh.
Nói là đưa không bằng nói là nhét vào tay, thấy đối phương đã cầm rồi, cô không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa, phóng nhanh như bay vào màn mưa, lần này không dừng lại chút nào, càng không có quay đầu, một hơi chạy thẳng vào đại sảnh ở tầng trệt, ấn thang máy.
Đợi đến khi cô một mạch chạy vào trong nhà, bổ nhào vào chiếc ghế sofa trong phòng khách thì mới vung chân, tùy ý hất tung hai chiếc dép lê trên chân mới ngây ngẩn cả người...
Giày của cô... để quên trên xe của Đường Trạch Thần mất rồi!!!
****
Đường Trạch Thần cũng là khi lên xe rồi mới phát hiện đôi giày của cô vẫn còn đây, liền yên lặng xếp nó nằm ngay ngắn trên chiếc thảm lót sàn xe màu trắng kem mềm mại. Xếp xong lại nhìn lại một lần, nhẹ giọng căn dặn trợ lý đang lái xe, “Hôm nay quay về thăm mẹ tôi.”
Trợ lý nhỏ giọng đáp một tiếng, rất nhanh quay đầu xe ở một ngã rẽ rồi thẳng tắp một đường chạy đi.
Sắc mặt Đường Trạch Thần có hơi không vui, cứ vậy lười nhác tựa vào lưng ghế, rũ mắt nhìn những cảnh vật mơ hồ trong màn mưa như trút nước bên ngoài.
Trên đường lúc này có rất ít người, trời cũng đang tối dần, đèn đường bắt đầu sáng lên, từng ngọn từng ngọn từng ngọn nối tiếp nhau xé toang màn đêm tối tăm.
Đường Trạch Thần thu hồi tầm mắt, đưa tay day day huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ chau chặt mày.
****
Tần Noãn Dương nằm một lúc trên sofa rồi mơ mơ màng màng ngủ mất lúc nào không biết, ngủ tới nửa đêm bởi vì đói mà tỉnh, lúc dậy đầu có chút choáng váng, cô thầm kêu một tiếng không hay, vội vàng đến phòng tắm dùng nước nóng tắm nhanh một lần.
Tắm xong liền vào bếp tìm thứ gì đó lót dạ, thời gian cô ở chỗ này tương đối nhiều vì vậy mỗi lần đến đây Mễ Nhã đều tiện tay mang cho cô một vài túi thức ăn vặt, tối nay vừa khéo để chúng phát huy tác dụng.
Ăn được lửng dạ, cô thu dọn tàn cuộc sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ tiếp. Lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy chiếc điện thoại di động đặt trên bàn trà thì tiện tay cầm lên mang vào phòng, mở ra mới phát hiện có mấy tin nhắn mới.
Hai tin là từ Mễ Nhã còn một tin là của Đường Trạch Thần.
Tin đầu tiên của Mễ Nhã chỉ gồm một loạt dấu chấm than tạo thành, cô nhấc tay trượt qua, đầu mày hơi cau lại, lúc nhìn thấy tin nhắn thứ hai thì nét mặt mới giãn ra.
Mễ Nhã: « Aaaa, tay chị nhanh quá, còn chưa gõ chữ xong thì đã ấn gởi đi rồi! Ngày mai không được ngủ nước đâu đấy, có tin tốt muốn báo cho em biết. Ngủ ngon, muah! »
Tin nhắn của Đường Trạch Thần đơn giản, rành mạch, dứt khoát, chỉ là một câu rất ngắn: « Nghỉ ngơi sớm. »
Tần Noãn Dương liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã quá nửa đêm một lúc rồi, cô nghiên cứu tin nhắn ngắn ngủn kia một lúc, cuối cùng quyết định buông tha cho việc trả lời, lên giường ngủ tiếp.
****
Ngày hôm sau thời tiết sau một trận mưa lớn đẹp cực kỳ, ánh mặt trời rực rỡ mà ấm áp.
Sau khi ăn xong bữa sáng do Mễ Nhã mang đến, Tần Noãn Dương theo chân người đại diện của mình đến tham dự một sự kiện đã đặt lịch trước, theo ước định, tin tức cô đã ký hợp đồng làm người đại diện cho tập đoàn Trạch Thành sẽ được giới truyền thông tung ra.
Không nghi ngờ gì hết, tin tức này là một tin tức nặng cân.
Mễ Nhã mới sáng sớm đã bận đến rối tinh rối mù, chuông điện thoại réo không ngừng, ngay cả thời gian để cô nói chen vào một câu cũng không có.
Vốn tin tức đã ước định sẽ công bố lúc 9 giờ sáng, về sau không biết bởi nguyên nhân gì mà trì hoãn một tiếng đồng hồ nhưng những ảnh hưởng do nó tạo nên như đã dự đoán, hoàn toàn nằm trong phạm vi đã chuẩn bị sẵn.
Bao gồm những tin đồn về cô và Đường Trạch Thần.
Buổi sáng, trợ lý của anh có đến một chuyến, không nói gì cả, chỉ hỏi vài câu về lịch trình làm việc sau đó lập tức rời đi, còn về Đường Trạch Thần, ngay cả mặt cũng không thấy lộ một lần.
Sau khi xử lý xong công việc trên tay, Mễ Nhã rốt cuộc có thể thở phào một hơi ngồi xuống nghỉ ngơi, câu đầu tiên mở miệng nói với cô chính là, “Tối qua Đường tổng đưa em về nhà, giữa hai người chắc không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Mí mắt Tần Noãn Dương vô thức giật nhẹ một cái nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng mang chút lạnh nhạt, giả mù sa mưa hỏi, “Cái gì mà xảy ra cái gì?”
Mễ Nhã nhìn cô một cái, cười cười, “Sau khi Tần tổng biết chúng ta hợp tác với tập đoàn Trạch Thành thì cứ một mực buồn vui bất định, gần đây còn chỉ đích danh chị bảo phải giám sát em kỹ càng... Nói thật đi, có phải em với Đường tổng có gì gì đó không?”
Nói rồi, còn cười « hắc hắc » mấy tiếng, vẻ mặt gian trá vô cùng.
Tần Noãn Dương lườm người đại diện của mình một cái, rất rõ ràng là không muốn để ý đến cô.
Mễ Nhã cũng không giận, văn nắp một chai nước suối, uống mấy ngụm cho thông cổ, “Thực ra chị cực kỳ không hiểu cách nghĩ của Tần tổng, nếu em với Đường tổng thật sự có gì gì đó, vậy không phải là chuyện đáng để mọi người đều vui mừng sao? Sao lại có phản ứng quá khích như vậy chứ? Làm lại chị ngay cả muốn lăng xê một câu cũng không dám.”
“...” Tần Noãn Dương chậm chạp phát hiện ra trong câu nói của Mễ Nhã có một lượng tin tức không nhỏ, quay đầu lại hỏi ngay, “Lăng xê cái gì?”
Mễ Nhã vội vàng phủi sạch quan hệ, lắc đầu, “Không có, chị nào dám. Tần tổng đã ra nghiêm lệnh rồi, nói tuyệt đối không được lăng xê.”
Thái độ của Tần Chiêu Dương cô sớm đã biết rõ, giờ nghe vậy đương nhiên cũng không thấy lạ, nhìn bộ dạng Mễ Nhã rõ ràng vẫn còn chút tiếc nuối, thuận miệng dời đi chủ đề, “Tối qua trong tin nhắn chị nói có tin tốt muốn nói với em, là tin gì?”
“Ờ.” Mễ Nhã vỗ đầu mình một cái, trên mặt lộ vẻ hớn hở cực kỳ, “Em được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất trong buổi lễ trao giải sắp tới.”
Nghe vậy, Tần Noãn Dương cũng mừng theo, bật cười, “Đúng là tin tốt.”
Thấy cô vui vẻ, Mễ Nhã cười càng vui hơn, thuận miệng bổ sung một câu, “Cho nên, đi thảm đỏ lần này là Đường tổng cùng với em, chị đã giúp em hẹn trước rồi.”
Tần Noãn Dương: “...”
Sấm sét giữa trời quang!!!