Mùa xuân ở thành phố A đã sắp trôi qua, khí trời càng lúc càng nóng, buổi trưa, nhiệt độ đã bắt đầu tăng dần lên.
Bất chấp thời tiết ấm áp như vậy, Tần Noãn Dương vẫn bởi vì nhiệt độ ban ngày và ban đêm cách biệt mà không cẩn thận bị cảm lạnh.
Từ mấy hôm trước, cái đêm mưa tầm tã mà Đường Trạch Thần đưa cô về nhà đến giờ thì đã bắt đầu ẩn ẩn có triệu chứng cảm lạnh nhưng bệnh tình cứ luôn ủ trong người không phát ra, cô cũng không quá để tâm đến nó, ai ngờ đến lúc bệnh phát thì khí thế ùn ùn ập tới, ngay cả trang điểm cũng có chút không che dấu nổi.
Cũng may là công việc đã gần hoàn thành rồi, chỉ đợi ngày mai khi buổi họp báo với truyền thông mở ra thì mọi việc xem như đã định.
Uống thuốc xong, đầu óc nặng như đổ chì, cô cuộn mình trên sofa của phòng nghỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, trên người đắp tạm chiếc áo khoác lúc sáng mặc đến, cả người thoạt nhìn mệt mỏi cực kỳ, rất không có tinh thần.
Không biết ngủ được bao lâu, khi bên tai truyền đến tiếng nói chuyện như có như không, cô giãy giụa cố gắng hé mắt nhìn qua, Mễ Nhã đang ngồi ở một chiếc sofa khác gần đó nói điện thoại.
Giọng nói cố gắng đè thật thấp, thấy cô đã thức, cô ấy cười cười, “Tỉnh rồi hả?”
Tần Noãn Dương nhấc tay kéo chiếc áo khoác trên người lên, vùi cả mặt mình vào trong đó.
“Tỉnh rồi thì đi thôi, xe đang đợi ngoài cửa kìa. Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn một buổi họp báo phải dự.” Nói rồi, Mễ Nhã đi qua, kéo chiếc áo khoác đang đắp trên mặt cô xuống, đưa tay sờ trán, “Cũng may là không bị sốt.”
Ngoài phòng nghỉ sớm đã không còn ai, hai người im lặng bước đi, cả không gian tịch mịch vô cùng.
Lúc này Tần Noãn Dương mới nhận ra thời gian không còn sớm nữa, nhấc tay nhìn đồng hồ, thì ra đã hơn sáu giờ rồi.
Đi đến cửa công ty, vừa liếc mắt đã nhìn thấy xe bảo mẫu của mình đang đỗ cạnh bồn hoa cách đó không xa. Tối nay gió đêm hơi lạnh, cô hất áo khoác che kín người lại, theo chân Mễ Nhã bước nhanh qua đó.
Tài xế không có trong xe, Mễ Nhã bảo cô lên xe ngồi trước còn mình đi tìm.
Cô vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh táo hẳn, cũng không cảm giác câu nói này không đúng chỗ nào, lên xe rồi thuận tiện xoay người đóng cửa lại, ai ngờ mới quay lưng lại ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Một chiếc áo vest kiểu nam màu đen đang treo trên tay vịn ghế, trên người người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi, nút áo trên cùng đã được cởi ra, cổ áo hơi hé, cà vạt bị nới lỏng ra một chút trên cổ, cả người nhìn tùy ý mà lười nhác.
Người đàn ông đang nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, có vẻ như đang ngủ.
Tầm mắt cô theo bả vai trượt xuống, tay phải của anh đang đặt trên chiếc áo vest, bàn tay với những ngón thon dài, xương khớp rõ ràng.
Ánh sáng đèn đường từ bên ngoài yếu ớt chiếu qua cửa kiếng vào bên trong khiến gương mặt người đàn ông nhìn đặc biệt nhu hòa.
Cô ngồi yên như phỗng, cứ như vậy nhìn anh, hô hấp tự dưng cũng trở nên nhẹ hơn một cách vô thức.
Từ sau đêm mưa đó đến nay, hai người đã mấy ngày liền không gặp mặt nhau rồi. Hành tung của anh thỉnh thoảng cô vẫn « tình cờ » nghe được qua những câu chuyện phiếm giữa nhân viên làm việc trong studio với nhau, hình như việc kinh doanh ở thành phố S có chút vấn đề, buổi tối hôm đó anh trực tiếp bay về đó luôn.
Mà tin nhắn kia được gởi đi trước khi anh lên máy bay.
Thực ra thì Đường Trạch Thần ngay lúc cô lên xe đã thức giấc rồi, lúc này bên môi nhẹ câu lên một ý cười nhàn nhạt, mở mắt ra nhìn cô, “Nghe Mễ Nhã nói...”
Có lẽ là do mới vừa ngủ tỉnh, cổ họng hơi khô, anh nói mấy từ thì dừng lại, hắng giọng, lúc này mới tiếp tục, “Anh nghe Mễ Nhã nói em bị cảm.”
“Sắp khỏi rồi.” Giọng mũi của cô nghe vẫn còn rất nặng, ồm ồm đục đục, so với giọng nói thanh thanh lạnh nhạt thường ngày thì có thêm một chút nũng nịu khó có.
Người đàn ông « ừ » một tiếng, “Mấy ngày nay anh đi công tác.”
Đây... đây xem như đang báo cáo hành trình với cô sao?
Tần Noãn Dương có chút quẫn bách, không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát im lặng luôn.
“Anh mới vừa xuống máy bay.” Anh lại nói thêm một câu, rất rõ ràng, chính là nói cho cô nghe.
Vành tai cô hơi nóng lên, nghĩ nghĩ, thấy im lặng mãi hình như cũng không tốt lắm, liền lên tiếng, “Đường tổng cực khổ rồi.”
Rất hình thức, lại khách sáo.
Đường Trạch Thần chững lại một thoáng, ánh mắt nhìn cô chừng như tối lại một chút nhưng trong giọng nói như mang theo một chút ý cười, “Anh nhớ em đã bắt đầu gọi anh là Đường Trạch Thần rồi.”
Câu này anh nói rất chậm, nhất là khi đọc tên của chính mình, ba chữ đó rơi vào tai cô nghe vừa rõ ràng lại vừa có trọng lượng.
Tần Noãn Dương quay đầu nhìn anh, vừa khéo tầm mắt hai người giao nhau. Ánh mắt anh rất chuyên chú, đáy mắt trong trẻo đến kỳ lạ, giống như chỉ có mỗi mình cô trong đó vậy. Hai người cứ như vậy ngồi, yên lặng, cách khoảng cách chừng một cánh tay nhìn nhau.
Cô vốn nghĩ có lẽ giống như trước đây thôi, uyển chuyển nói vài câu khách sáo liền qua nhưng lời đã đến bên miệng lại cứ mãi mà không thốt thành lời.
Giữa bọn họ nói sao thì cũng có chút không giống như trước nữa rồi. Cô không cách nào quên câu nói hôm đó anh đã nói, cũng không cách nào dùng con mắt vô tư đánh giá quan hệ giữa hai người họ nữa rồi.
Vì vậy, chậm chạp một thoáng, lời cuối cùng thốt ra cũng chỉ là, “Có muốn cùng ăn cơm với em không?”
Không biết có phải vì phản ứng ngoài dự đoán của cô hay không, chỉ thấy Đường Trạch Thần nhìn cô thêm vài lần, trầm ngâm một thoáng rồi hàm ý sâu xa nói, “Không cần đâu, ăn cơm với anh quả thực rất phí tâm lực.”
Rõ ràng anh dùng giọng điệu hết sức nghiêm chỉnh để nói nhưng vẻ mặt thì lại thể hiện một loại ý vị cực kỳ khác lạ.
Tần Noãn Dương vội vội vàng vàng né tránh ánh mắt của người đàn ông, cảm thấy vành tai như càng nóng hơn. Cái gì mà quá phí tâm lực chứ... cô nghe không hiểu đâu.
Ngón tay của anh đang đặt trên thành ghế gõ nhẹ theo một tiết tấu nào đó, cứ vậy trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi rồi đột nhiên thốt lên, “Như vậy tốt lắm.”
“Cái gì?” Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Cô mới vừa nói câu gì... khiến anh vui vẻ đến vậy sao? Ngoại trừ câu hỏi anh có muốn cùng ăn cơm hay không... ô hô... cùng ăn cơm!!!
Cổ họng hơi ngứa, cô che miệng ho khan mấy tiếng. Đang lúc xuất thần, chợt thấy anh nhỏm dậy, khoang xe vốn chật hẹp, vóc người anh lại cao, hành động có chút khó khăn, cứ vậy cúi đầu nhìn cô. Sau đó vươn tay qua sờ sờ lên trán.
Mu bàn tay anh lành lạnh, dán lên trán tự dưng khiến cô có một loại cảm giác thoải mái khó tả.
Đập vào mắt chính là cổ áo sơ mi trắng tinh đã được mở ra một nút của anh, rất trắng rất trắng, nhìn vào khiến trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
“Sao vẫn còn ho nhiều thế? Có uống thuốc hay chưa vậy?” Cả người anh lại khom xuống thấp hơn một chút, rất chuyên chú nhìn sắc mặt của cô, “Có cần...”
Đang nói chuyện thì nghe mấy tiếng gõ từ cửa kiếng vọng vào, “Em vào nhé chị?”
Lời vừa dứt thì người bên ngoài đã kéo cửa xe, nhớm người nhìn vào bên trong.
Là trợ lý Tiểu Lăng của Tần Noãn Dương, trên tay cô ấy còn cầm một chiếc hộp lớn, rõ ràng là để đựng lễ phục. Lúc nhìn rõ hai người trong xe, cô nàng bị dọa giật mình, chiếc hộp trên tay không giữ chặt nổi, « cạch » một tiếng, trực tiếp rơi xuống sàn xe.
Tiểu Lăng vừa lắp bắp nói câu xin lỗi vừa cúi người nhặt chiếc hộp lên sau đó luống cuống bước lùi lại.
“Làm sao bây giờ?” Người đàn ông cười mà như không nhìn qua cô, “Trợ lý của em hình như hiểu lầm gì rồi.”
Âm thanh rõ ràng, ôn hòa, mạch lạc nhưng hoàn toàn không có một chút ý xin lỗi nào cả.
Người đàn ông rụt tay về, nhấc chiếc áo vest vẫn luôn treo nơi tay vịn xe lên, rất không có thành ý nói, “Chắc vẫn phải phiền em tự mình giải thích với cô ấy một chút.”
Tần Noãn Dương nhất thời hóa đá.
****
Lúc theo Mễ Nhã và tài xế cùng quay về, Tần Noãn Dương miệt mài nghịch điện thoại, ngồi ở phía sau cô là cô trợ lý Tiểu Lăng đáng thương đang nơm nớp lo sợ.
Thấy cô nhìn, Mễ Nhã có chút chột dạ hỏi, “Sao vậy...”
Tần Noãn Dương nhìn cô nàng một cái, cũng học theo bộ dạng của Đường Trạch Thần, cười mà như không cười nhìn cô khiến Mễ Nhã chột dạ đến run rẩy.
Nếu như vừa nãy Tần Noãn Dương còn chưa phản ứng kịp thì bây giờ chuyện gì cũng đã hiểu rõ cả rồi.
Tại sao Đường Trạch Thần lại xuất hiện trên xe bảo mẫu, ngoại trừ Mễ Nhã âm thầm thi hành gian kế ra thì còn ai? Còn về việc tại sao tài xế không có ở trên xe thì càng dễ giải thích hơn. Trước giờ anh luôn không thích bên cạnh mình có người lạ, huống gì bản thân vốn muốn có một không gian riêng để nói chuyện với cô.
Còn tại sao không phải là ở chỗ văn phòng của anh cũng dễ hiểu thôi. Công ty người nhiều, phức tạp, anh lại mới vừa xuống máy bay, vội vội vàng vàng xuất hiện ở công ty chỉ vì nói với cô vài câu... cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được có gì đó bất thường.
“Noãn Dương, em đừng giận chị, còn không phải là vì Đường tổng đích thân gọi điện thoại cho chị hay sao...” Mễ Nhã lúng búng nói. Đường Trạch Thần gọi, cô nào có lá gan từ chối chứ, huống gì lúc đầu khi ký hợp đồng, vị Đường tổng đầy khẳng khái kia đã cho cô một khoản lì xì riêng không nhỏ chút nào. Ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày, đạo lý này còn ai không biết chứ?
“Lần sau không được tự ý quyết định nữa.” Cô che miệng, lại ho mấy tiếng, ho đến sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.
Mễ Nhã vội vàng gật đầu, càng không quên hỏi han bệnh tình của cô.
****
Ngày hôm sau mới sáng sớm Mễ Nhã đã đến đón. Bởi nghỉ ngơi thật tốt cả một buổi tối nên khí sắc của cô nhìn tốt hơn hôm qua rất nhiều, thêm một lớp trang điểm, nhìn sắc mặt có thần hơn hẳn.
Lúc đến công ty vẫn sớm, hơn nửa tiếng nữa buổi họp báo mới bắt đầu. Khi họ đến, ngoại trừ những nhân viên phụ trách trang hoàng cho hội trường ra thì chẳng còn ai khác.
Lúc đi ngang qua cửa, tò mò hướng mắt nhìn vào.
Poster của buổi họp báo là bức ảnh mà ngày đầu tiên cô chụp ở tập đoàn Trạch Thành, trên cổ mang sợi dây chuyền ngọc lục bảo quý giá kia, váy dài màu trắng thướt tha. Bức ảnh được phóng đại cỡ lớn treo ở chính giữa, phía trên là một dãy đèn led rọi xuống, ánh sáng rực rỡ khiến cho bức poster như phủ thêm một lớp hào quang, thu hút sự chú ý của bất kỳ ai đi ngang qua.
Bước chân cô thoáng khựng lại, có chút nghi hoặc, “Sao poster lại đổi thành bức ảnh này? Lúc tước em nghe nhà nhiếp ảnh nói không phải bức ảnh này mà?”
Mễ Nhã theo hướng tầm mắt của cô nhìn qua, khi ánh mắt rơi trên chiếc cổ trắng ngần cùng sợi dây chuyền ngọc lục bảo kia thì không nhịn được khẽ nhíu mày.
Sợi dây chuyền này... sao càng nhìn càng thấy quen mắt vô cùng vậy kìa?
Nhưng sự nghi hoặc đó chỉ lướt qua đầu cô một khoảnh khắc, rất nhanh đã tìm được lời giải thích, “Tập đoàn Trạch Thành không phải có công ty chuyên kinh doanh châu báu và trang sức sao? Ký hợp đồng với em đã tốn của người ta bộn tiền rồi, còn không cho phép người ta lợi dụng chút tài nguyên sao?”
Tần Noãn Dương: “...” Lời này nghe thế nào mà...
Đường Trạch Thần không đích thân ra mặt, theo cách nói của Mễ Nhã thì là để tránh hiềm nghi.
Tần Noãn Dương đang lật một quyển tạp chí giải trí để giết thời gian, nghe vậy chỉ « ờ » một tiếng tỏ vẻ đã biết, cũng không có quá nhiều phản ứng.
Đúng thật nếu anh không xuất hiện thì tốt hơn chứ một khi xuất hiện thì không cần phải nghĩ cũng biết là toàn bộ họng súng của giới truyền thông đều sẽ tập trung vào những tin đồn gần đây giữa hai người. Bất luận là đối với buổi họp báo này hay với quyền đại diện phát ngôn cho công ty là cô thì là tiêu điểm của truyền thông đều không phải chuyện gì tốt.
Buổi họp báo vẫn rất thành công, những ký giả bên dưới vừa bắt đầu thì đã được chuẩn bị tốt, những câu hỏi đặt ra cho Tần Noãn Dương đều không quá mức khó nhằn, câu nào cũng được cô trả lời một cách chuẩn mực và lưu loát.
Càng lúc cô càng tỏ rõ phong thái của một ngôi sao lớn, không kiêu không nịnh, nụ cười trên môi lúc nào cũng vừa vặn đúng mực, ôn hòa nhã nhặn, trong phóng khoáng có uyển chuyển, trong giới giải trí hình tượng như vậy thật khó mà có được.
Người phụ trách PR của tập đoàn Trạch Thành đứng ở bên cạnh đang trả lời câu hỏi thì điện thoại cô để trên bàn chợt rung lên. Tần Noãn Dương âm thầm cầm lên, nhanh mắt lướt qua một cái.
Là một tin nhắn.
Người gửi: Đường Trạch Thần.
Thoáng ngẩn người, còn chưa kịp mở ra xem thì đã nghe phóng viên bên dưới gọi đích danh mình. Cô hơi ngước đầu lên, đang nghiêm túc nghe câu hỏi thì tầm mắt như bắt được gì đó, sửng sốt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng đối diện với mình, thân hình cao lớn dựa nghiêng vào khung cửa lớn của hội trường.
Một tay anh cầm điện thoại, tay kia đút vào túi, đứng cách cô một khoảng không xa không gần, ngăn cách bởi một đám đông ồn ào, bộ dạng lười biếng mà tùy ý.
Cho dù bị ngăn cách nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt trong trẻo, thấu triệt của anh như xuyên qua đám đông mà thẳng tắp khóa trên người mình. Mới vừa định dời đi tầm mắt thì đã thấy người đàn ông hơi nhấc tay lên, lắc lư chiếc điện thoại trên tay ra hiệu cô đọc tin nhắn.
Thế là, vừa lưu loát trả lời câu hỏi của phóng viên Tần Noãn Dương vừa trượt tay lên màn hình mở ra, dưới ánh mắt của cả đám đông mà có động tác nhỏ như vậy chính bản thân cô cũng cảm thấy có chút thần kỳ, lại còn có một chút... kích thích khi làm chuyện lén lút.
Tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: “Nếu như có người hỏi em về sợi dây chuyền... đó là của mẹ anh.”