Bữa tiệc kéo dài đến gần mười một giờ đêm rồi mới kết thúc, các học sinh được học trưởng dẫn về kí túc xá của mình. Serena còn nhớ, trong lúc ăn cơm, có một cậu nhóc đã nói rằng: ‘Hôm nay là ngày ma quỷ xuất hiện’.
Cô đã âm thầm khinh bỉ nó, không phải cô không tin lời cậu ta nói, mà là vì bản thân cô chưa bao giờ sợ ma quỷ.
Nhưng không ngờ mà quỷ trong lòng cô xuất hiện thật.
Serena và những người khác đi dọc theo hành lang quen thuộc để trở về nhà Ravenclaw, kí túc xá của bọn họ nằm ở đỉnh của một tòa tháp khác, vì vậy mà đường trở về xa hơn những nhà còn lại. Bên ngoài tiếng gió gào thét dữ dội, cùng hơi lạnh ẩm ướt của cơn mưa mang tới báo hiệu một dự cảm chẳng lành.
Bọn họ còn chưa đi đến nơi, thậm chí chỉ mới đi được hai phần ba con đường thì giáo sư Flitwich đột ngột xuất hiện, với bóng dáng bé nhỏ tí hon của thầy:
“Các học sinh chú ý” Thầy khẩn trương hắng giọng một cái “Chúng ta cần quay trở lại Đại sảnh đường”
Đương lúc mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thầy lại nói tiếp:
“Có một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, và các em không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết rất nhanh, vì vậy các em phải tập trung theo sát tôi và không được ngó ngang dọc”
Nhìn bước chân vội vã của thầy Flitwich ở phía trước, các học sinh không thể không tin rằng có chuyện gì đó không đúng đã xảy ra, vì vậy trên gương mặt mọi người đều hiện lên vẻ bối rối và bất an.
“Serena, không biết là có chuyện gì vậy nhỉ?” Luna nhỏ giọng hỏi, cô nàng cảm thấy hơi hơi bất an.
Cô lắc đầu: “Đến đó rồi xem đi”
Lúc bọn họ quay trở lại Đại sảnh đường thì các học sinh nhà Gryffindor đã có mặt ở đó. Trông họ hình như có chút sợ hãi và kinh hoàng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Chưa đầy năm phút sau các học sinh nhà Slytherin và Hufflepuff cũng lần lượt có mặt, nhìn trông họ bối rối và ngơ ngác không hiểu chuyện chứng tỏ vấn đề đang nằm ở nhà Gryffindor . Khi các thầy cô đóng hết tất cả các cánh cửa đi vào Sảnh đường, hiệu trưởng Dumbledore nói với học sinh:
“Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra các lâu đài. Tôi e rằng các trò phải ở lại đây vào đêm nay vì sự an toàn của chính các trò. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh nam sinh và Thủ lĩnh nữ sinh. Bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo với tôi ngay lập tức”.
Sau đó thầy vẫy nhẹ cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn liền tự động bay sát vào tường rồi dựng lên đó. Thêm một cái vẫy tay nữa, trên Sảnh đường xuất hiện hàng hàng trăm cái túi ngủ mà Serena không chắc cô có thể nằm yên ở bên trong đó không.
“Ngủ đi các trò”
giáo sư Dumbledore đi ra và cánh cửa lại.
Đại sảnh đường lập tức vang lên tiếng thì thầm bàn tán, những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho mọi người biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Sirius Black đang ở trong trường học?”, Lisa Lurpin thốt lên “Một kẻ tử tù nguy hiểm đang ở trong trường?”
Đám đông lại lập tức nhao lên như ong vỡ tổ, không biết là ai thì thầm một câu:
“Làm sao có thể? Các giám ngục đang canh gác mọi ngõ ngách trong trường rồi, hắn có thể đi vào được?”
“Có thể là hắn độn thổ để vào” Một cô gái đang phán đoán.
Serena bình tĩnh không thèm để ý. Một học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff nói:
“Có thể hắn cải trang để đi vào không?”
Cô coi như mình không nghe thấy gì. Trong khi một thằng nhóc Gryffindor nói thẳng ra:
“Hắn có thể trực tiếp bay vào đây mà”
Serena trợn mắt. Không hiểu bình thường họ đọc những quyển sách gì, ít nhất khi mới vào trường thì cũng phải lướt qua cuốn Lịch sử Hogwarts đi chứ?
“Tất cả trật tự” Huynh trưởng nhà bọn họ đột ngột hô lên “Tất cả chui vào túi ngủ, mười phút nữa tắt điện”
Lisa kéo cô và Luna cầm ba cái túi ngủ đi vào trong một góc. Cô nàng thoải mái thở dài:
“Mình nghĩ ở đây là an toàn nhất rồi đó”
Serena nghĩ nếu không phải Cedric phải đứng canh gác thì chắc chắn cô nàng đã nhân cơ hội mà chạy đến rồi.
“RẦM . . .”
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên, làm chấn động cả Sảnh đường, Serena giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
“Làm sao vậy?”
“RẦM . . . . . . RẦM . . . . . .”
Mấy cô gái không nhịn được mà hét chói tai.
Đột nhiên, tất cả các ánh sáng bị tắt phụt một cái. Cả không gian chìm vào trong bóng tối.
Cảm giác ớn lạnh bao phủ toàn thân Serena khiến cô không nhịn được mà rùng mình. Lông tơ dựng đứng thẳng lên, đầu óc không hiểu vì sao mà đau nhức dữ dội.
“RẦM . . . . . RẦM . . . . . . RẦM . . . .”
Tiếng đập cửa vẫn không dừng lại, cánh cửa vẫn không chịu được mà mở ra, một luồng bóng đen từ từ tiến vào . . .
Bên ngoài, tiếng gió vẫn gào thét dữ dội, giống như một con khủng long đang nuốt chửng cả cơn gió.
Không biết là giọng nói của ai, mang theo tiếng khóc cùng sự hoảng sợ:
“giám . . . giám ngục”