Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 3: Chương 3




Khi thấy khách đến là Trịnh Gia Vũ, Thẩm Hy Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đây là…?” Bà nội quay sang hỏi Thẩm Hy Mạt sau khi đã ngắm kỹ vị khách trẻ tuổi.

“Bà, anh ấy là anh Trịnh Gia Vũ, bạn cháu.” Thẩm Hy Mạt giới thiệu ngắn gọn, rồi nhìn Trịnh Gia Vũ đang đi đến.

Trang phục của anh hình như là đồ may đo, nó được cắt rất vừa vặn khéo léo bằng chất liệu thượng hạng. Anh tươi cười nhìn cô, nho nhã và lịch duyệt, một vẻ đẹp ngời ngời, tiềm tàng sức quyến rũ không gì cưỡng nổi.

Bà nội chỉ ở lại một lát, rồi nói với cả hai: “Các cháu cứ nói chuyện, bà đi lấy cốc nước cho Hy Mạt.” Nói xong, cầm cốc ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa.

Trịnh Gia Vũ đặt bó hoa bách hợp anh vừa mang đến lên chiếc tủ đầu giường, hương bách hợp ngào ngạt từ từ tỏa khắp phòng, vương vấn quanh người Thẩm Hy Mạt.

Cô vuốt nhẹ cánh hoa, cảm giác lành lạnh mịn màng như chạm vào thứ lụa tuyệt hảo, rồi nhìn anh đặt lẵng quả sang một bên, nói: “Anh thế này khách sáo quá.”

“Đây là…” Trịnh Gia Vũ chỉ vào lẵng hoa quả, đang nói thì Thẩm Hy Mạt cầm chiếc gối chèn vào lưng, ngắt lời anh: “Sao hôm qua anh không đến?”

Vẻ hối lỗi hiện rõ trên nét mặt của Trịnh Gia Vũ, anh nói rất dịu dàng: “Một người bạn của anh bị tai nạn xe hơi, anh phải đưa anh ấy đến bệnh viện. Vốn định gọi điện báo cho em, nhưng vì quá vội, anh để quên điện thoại trên xe. Có phải em đã đợi rất lâu?”

Lúc này, nỗi căng thẳng của Thẩm Hy Mạt mới dịu đi, cô không biết mình căng thẳng vì điều gì.

Với câu trả lời đó, Thẩm Hy Mạt vừa mong đợi vừa hồi hộp, may mà khiến cô yên tâm, mỉm cười đáp: “Cũng không lâu lắm.” Tư lự giây lát, lại tiếp: “Cũng chỉ ba, bốn tiếng thôi.”

“Lần sau, nhất định anh sẽ đền em gấp bội.” Trịnh Gia Vũ nói xong, kéo ghế ngồi xuống.

“Anh tin thật à?” Thẩm Hy Mạt không nhịn được bật cười, “Em đợi người khác luôn chỉ có giới hạn.”

“Bao lâu?” Trịnh Gia Vũ chăm chú nhìn cô.

“À…” Cô thoáng nghĩ, rồi nói: “Cũng tùy người, đối với anh thì…”

Trịnh Gia Vũ thầm căng thẳng, nhưng làm ra vẻ thản nhiên nhìn cô.

Giới hạn thời gian chờ đợi đối với anh là? Thật ra Thẩm Hy Mạt vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Cô trầm ngâm một hồi mới nói: “Bí mật.”

Trịnh Gia Vũ không hỏi nữa, chỉ nhìn những vết thương trên mặt cô, ánh mắt lộ vẻ xót xa, hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không xảy ra chuyện gì hết.” Thẩm Hy Mạt nghe những câu hỏi như thế, đầu lại đau, những vết thương trên người dường như càng đau hơn.

Rõ ràng lời nói dối đó không qua được mắt Trịnh Gia Vũ, nhưng may anh không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt âu yếm, xót xa.

Lát sau nói nhỏ, nhưng kiên định: “Hy Mạt, bất luận xảy ra chuyện gì, hãy nhớ, em vẫn còn có anh.”

Một tuần sau, Thẩm Hy Mạt xuất viện, lại bắt đầu cuộc sống bình thường.

Đến công ty, không tránh được màn tra hỏi quyết liệt của Tiền Khê Khê. Thẩm Hy Mạt nghe tai trái, ra tai phải, giả bộ không nghe thấy.

Hy Mạt đã chứng kiến khả năng truy vấn của Tiền Khê Khê, càng kể thật bao nhiêu, cô ta càng truy hỏi ráo riết. Thẩm Hy Mạt chỉ trả lời cho qua chuyện, Tiền Khê Khê thấy ngán, bỏ qua chủ đề “Vì sao Thẩm Hy Mạt bị thương”, chuyển chủ đề khác: “Nói mau, lúc chị nằm viện, Trịnh công tử có đến thăm không?”

“Em nói xem?”

“Nhất định là có, đúng không?” Tiền Khê Khê mìm cười đầy ẩn ý.

“Bạn bè đến thăm, có gì đặc biệt đâu.” Thẩm Hy Mạt đi đến chỗ để máy đun nước.

“Ý anh ta với chị thế nào, chẳng lẽ chị không nhận ra?” Tiền Khê Khê đang định nói tiếp thì có tiếng gọi “Thẩm Hy Mạt”.

Họ cùng ngoái đầu, nhìn về phía tiếng gọi.

Tiền Khê Khê luống cuống chạy về bàn làm việc của mình, Thẩm Hy Mạt vẫn đứng cạnh máy nước.

Thẩm Hy Mạt lấy xong cốc nước, nhìn trưởng phòng Vương, mỉm cười: “Sếp Vương, có chuyện gì không?”

“Cô đến phòng làm việc của tôi một chút.” Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói.

Sao? Lần này sẽ là chuyện gì? Nhìn bộ mặt lạnh băng của sếp, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

Trưởng phòng rất hiếm khi cử Thẩm Hy Mạt đi công tác, lần này ông nói, gần đây họ có một khách hàng hợp tác lâu dài, nhưng rất khó tính, để thể hiện thành ý công ty quyết định cử Thẩm Hy Mạt đến thành phố H gặp người đó. Không tiện từ chối, cô đành phải chấp nhận.

Sau khi đáp máy bay đến thành phố H, Thẩm Hy Mạt bận túi bụi vài ngày mới có thể thuyết phục được vị khách khó tính đó. Cô vốn định đi tham quan thành phố một vòng, nghỉ ngơi thư giãn, không ngờ trưởng phòng Vương lại giao cho nhiệm vụ khẩn cấp khác, vì thế cô lại đáp chuyến bay sớm nhất đến thành phố A.

Phòng chờ trong sân bay tấp nập người qua lại, Thẩm Hy Mạt kéo theo hành lý đi về phía lối ra.

Tiền Khê Khê đã hẹn sẽ đợi ở phòng chờ, cô vừa đi vừa đưa mắt nhìn quanh tìm cô ta.

Có thể do người quá đông, có thể do cô cầm không chắc, một cú đẩy nhẹ cũng khiến lòng bàn tay dâm dấm mồ hôi của cô tuột khỏi quai va ly. Cô giật mình, cũng may phản ứng nhanh, giữ được va ly không bị đổ, hơi ngoảnh nhìn phía sau, thoáng thấy một bóng người quen quen.

Cô lập tức dừng bước, tay nắm quai va ly kéo, chặt đến nỗi gần như dùng toàn bộ sức lực khiến bàn tay đau nhức cũng không hay biết.

Anh vẫn nổi bật giữa đám đông, cô thoáng nhìn là đã nhận ra.

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển có những đường kẻ chìm, quần dài màu café sẫm, đơn giản nhưng vẫn ngời ngời, tràn trề sinh lực. Nắng hè lấp loáng phủ lên người, như rắc lớp mạt vàng mỏng, hư ảo đến nỗi khiến cô lập tức nảy sinh ảo giác.

Bây giờ, trông anh chín chắn hơn nhiều, rõ ràng không còn là gã thư sinh môi đỏ da trắng, mặt mày hớn hở ngày nào, xem ra đã trầm tĩnh hơn trước không ít, nhưng đôi mắt sinh động vẫn lóng lánh vẻ đẹp trí tuệ quen thuộc, như ánh sao.

Anh điềm tĩnh đưa mắt nhìn quanh, như tìm ai. Thẩm Hy Mạt dõi teheo điểm dừng của ánh mắt đó, nó lướt qua đám đông, dừng lại ở chỗ cách cô năm mét.

Rốt cuộc, bến đỗ cuối cùng của anh không phải là cô.

Năm năm trước, trong một buổi hoàng hôn màu da cam, anh nói với cô: “Bến đỗ cuối cùng của anh trên thế giới này chỉ duy nhất là em.”

Có điều, đến hôm nay họ vẫn chỉ là những người qua đường.

Cô từng ngây thơ cho rằng, những ngày tháng không có cô, anh sẽ rất cô độc. Nhưng cô đã nhầm, anh không hề cô đơn, trái lại có vẻ sống rất đường hoàng…

Người anh tìm là một cô gái có khuôn mặt đoan trang, dáng vẻ phóng khoáng, cô ta mặc chiếc váy dài tua rua màu tím nhạt, làm tôn thêm thân hình tuyệt đẹp, yêu kiều và duyên dáng.

Vì cô ta quay lưng lại, nên Thẩm Hy Mạt không cách nào nhìn rõ mặt, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười nói của cô ta. Anh đón va ly trong tay cô gái, hai người bắt đầu đi về phía cô.

Thẩm Hy Mạt tim giật thót, định bước đi, nhưng chân nặng như đeo chì, không bước nổi.

Sự trốn chạy suốt năm năm qua của cô với gần hai ngàn ngày đêm, bây giờ trốn chạy nữa, có cần thiết không? Chi bằng thẳng thắn đối diện.

“Như Thìn!” Cô gái khoác tay anh rất tự nhiên, gọi rất dịu dàng.

Lòng Thẩm Hy Mạt se sẽ đau, một cách vô thức, không thể kiểm soát, cố lắng nghe.

Những câu trả lời đã chìm trong dòng người đông đúc.

Không nghe thấy câu trả lời của anh, Thẩm Hy Mạt cảm thấy có gì hẫng hụt, cúi đầu liếc nhìn những bóng người vội vã đi lướt qua mình.

Có mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về anh thoảng qua bên cạnh, anh sải bước dài, vẫn dáng cao dong dỏng, chỉ hai ba bước là đến trước mặt cô.

Chỉ cách một, hai mét, họ đã gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt, lướt qua nhau như thế.

Cô bàng hoàng nhìn theo bóng lưng đó, quá khứ của họ bỗng hiện về.

“Diệp Như Thìn, đừng tưởng anh chân dài bước rộng mà em không đuổi kịp nhé.”

Thẩm Hy Mạt lúc đó thích lóc cóc chạy theo Diệp Như Thìn.

“Nếu em đuổi kịp, anh sẽ tấn phong em là bà xã đại nhân của anh.” Diệp Như Thìn vừa bước những bước dài vừa ngoảnh đầu nhìn Thẩm Hy Mạt đang thở hổn hển chạy gằn phía sau.

“Xì, đừng tưởng bở, dù đàn ông trên đời này chết hết, em cũng không lấy anh!” Thẩm Hy Mạt vẫn ra sức chạy theo.

“Không lấy anh, thật sao?” Diệp Như Thìn đột ngột dừng bước, Thẩm Hy Mạt không kịp phản ứng, ngã chúi vào lòng anh, anh cúi xuống, hôn cô thật mạnh.

Dưới ánh đèn đường vàng đục, hai cái bóng âu yếu dán vào nhau.

Đêm đó có ánh trăng suông mờ mờ, chiếu sáng tình yêu của họ.

“Thẩm Hy Mạt, ở đây!”

Đồng nghiệp Tiền Khê Khê vừa vẫy tay rối rít, vừa hét gọi, khiến người đi đường đều dồn mắt nhìn.

Con bé rộng mồm, nói nhỏ một chút không được à? Thẩm Hy Mạt lẩm bẩm. Mới vài ngày không gặp, Tiền Khê Khê đã sung sướng như xa nhau cả thế kỷ.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Hy Mạt vô thức dừng lại trên cái người mặc sơ mi màu xanh nước biển vừa đi qua, tim bỗng đập thình thình. Nếu anh ngoái lại, mình sẽ gật đầu chào, hay mỉm cười nói “đã lâu không gặp”, hay im lặng? Nhưng bất chấp ánh mắt đau đáu dõi theo của cô, rốt cuộc anh vẫn không ngoái lại, vậy là mọi giả định vừa rồi đều sụp đổ.

Tiền Khê Khê đi đến khoác tay cô, giọng cao vút như được tiêm liều thuốc hưng phấn: “Hy Mạt, mấy ngày không gặp, nhớ muốn chết đây này.”

Thẩm Hy Mạt ngơ ngẩn dường như không nghe thấy lời cô bạn.

Tiền Khê Khê không chút ý tới sắc mặt của cô, chỉ vào cái lưng của Diệp Như Thìn ghé tai cô thì thầm: “Nhìn thấy chưa, người mặc sơ mi xanh kia chính là Diệp Như Thìn mà lần trước em đã nói với chị, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cẩm Thế, sản nghiệp lên tới cả trăm triệu tệ, bên ngoài nhìn còn đẹp trai hơn lúc lên ti vi. Còn cái cô bạn bên cạnh anh ta… lẽ nào là người tình cực hot mà thiên hạ đồn đại?” Câu cuối hạ giọng nói nhỏ như nói với chính mình.

Thẩm Hy Mạt rốt cuộc cũng định thần lại, nắm chặt tay kéo va ly, cố nói với Tiền Khê Khê bằng giọng bình tĩnh: “Em bảo đến đón chị để cùng đi gặp một khách hàng quan trọng cơ mà?”

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tiền Khê Khê giật mình, cuống quýt xem đồng hồ, “Ôi, nhanh lên, chúng ta phải tăng tốc lên, không được để khách hàng chờ đợi, ấn tượng ban đầu là quan trọng lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.