Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 4: Chương 4




Trong nhà hàng Trung Quốc, chùm đèn pha lê lóng lánh tỏa ra tầng tầng ánh sáng thanh dịu.

Ngồi đối diện với Thẩm Hy Mạt là người đàn ông trung niên hơi hói, ông ta đẩy cặp kính râm trên mũi nói với cô: “Thẩm tiểu thư, phương án thiết kế của các cô tôi đã xem rồi, vẫn còn một số chỗ cần sửa, nhưng về tổng thể, tương đối tốt.”

“Lý tổng, nếu ông có ý kiến hoặc ý tưởng gì xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ sửa theo ý ông.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười đáp.

Vị khách liệt kê những chỗ cần sửa, Thẩm Hy Mạt vội lấy bú ghi lại, còn Tiền Khê Khê chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn.

“Lý tổng, cám ơn những ý kiến quý báu của ông, chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại, sớm giao cho ông phương án hoàn thiện nhất.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa đóng nắp bút máy.

“Thẩm tiểu thư, bây giờ cô vẫn giữ thói quen dùng bút máy ư?” Lý tổng liếc nhìn chiếc bút máy trong tay Thẩm Hy Mạt, ngạc nhiên hỏi.

Tiền Khê Khê lập tức xen lời: “Lý tổng, ông không biết chứ, Thẩm Hy Mạt không dùng bất kỳ loại bút nào, ngoài bút máy, điển hình của người ‘sính bút máy’.”

Thẩm Hy Mạt xoay cây bút trong tay, bên trên vẫn còn những nét khắc mảnh hơi mờ, nhìn không rõ nhưng nó in vào lòng cô như một con dấu.

Năm đó, Thẩm Hy Mạt hai mươi tuổi, Diệp Như Thìn hăm hai.

“Diệp Như Thìn, sao anh cứ dùng bút máy mãi như vậy? Vừa phải bơm mực, vừa phải lo mặc giây ra sách vở, anh không thấy phiền phức à?” Thẩm Hy Mạt lén theo Diệp Như Thìn đi nghe giảng, cầm bút máy của anh hỏi.

“Quen rồi.” Diệp Như Thìn mắt vẫn nhìn lên bảng.

Thẩm Hy Mạt kéo áo anh, tinh nghịch nháy mắt: “Thế còn em?” Cô hỏi, mặt đầy mong đợi.

“Kẹo cao su.” Diệp Như Thìn quay sang cô, nói.

Thật vậy, chỉ cần nơi nào có Diệp Như Thìn là nơi đó có Thẩm Hy Mạt. Từ bao giờ họ đã trở lên như hình với bóng như vậy?

Hồi đó cô vẫn chưa hiểu nhiều về tình yêu, chỉ biết ở bên anh luôn rất vui, vậy là chỉ muốn theo sát anh từng giờ, từng phút, cứ thế đến lúc bạc đầu.

Thẩm Hy Mạt bực mình với kiểu hỏi một đằng, trả lời một nẻo của Diệp Như Thìn, bĩu môi cự lại: “Ai đã nói lên lớp chán ngắt, cần người ngồi bên cạnh? Ai nói ăn cơm một mình chán chết, cần người ăn cùng? Ai nói chơi bóng rổ cần người cổ vũ mới có hứng…”

Chưa nói hết, Diệp Như Thìn đã để ngón tay lên môi cô, mắt long lanh nhìn cô: “Anh.”

Thẩm Hy Mạt nắm bàn tay ấy, cười ngọt lịm: “Vậy anh đã quen có em chưa?”

Diệp Như Thìn rút tờ giấy trắng trên bàn viết mấy chữ rồi đưa cho Thẩm Hy Mạt.

“Em là cây bút máy suốt đời của anh, nói xem, anh có quen không?” Nét chữ cứng cáp, phóng khoáng, bằng kiểu chữ Khải mà cô rất thích.

“Vì sao em lại là cây bút máy của anh?” Thẩm Hy Mạt băn khoăn liếc Diệp Như Thìn một cái, rồi cũng viết mấy chữ bên dưới dòng chữ đó.

“Để anh tiện mang theo suốt đời.”

Thẩm Hy Mạt cầm tay anh lắc mạnh, sung sướng nói: “Anh phải giữ gìn cẩn thận, không được làm mất đấy.”

“Em đã ở trong tim anh, làm sao mất được?”

Nhưng hôm nay, anh vẫn để mất cô giữa biển đời, tìm kiếm trong vô vọng.

Ba người ăn xong bữa tối, tổng giám đốc Lý gợi ý đi KTV, Thẩm Hy Mạt vốn muốn từ chối nhưng Tiền Khê Khê đã giật cánh tay cô, nhoẻn cười với Lý tổng: “Vâng, cung kính không bằng tuân lệnh.”

Trong phòng KTV, Tiền Khê Khê và vị tổng giám đốc say sưa song ca bài có tên “Ngọt ngào”, hai bên phối hợp rất ăn ý, còn Thẩm Hy Mạt ngồi một bên lắng nghe.

“Thẩm tiểu thư cũng hát một bài đi, có hát được bài ‘Người yêu tri kỷ’ không?” Bài hát vừa kết thúc, tổng giám đốc Lý liền bước đến bên Thẩm Hy Mạt hỏi.

Đã đến đên thì phải hát, Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Tôi biết.”

Vừa hát được một nửa, Tiền Khê Khê đã ghé tai cô nói: “Chị có điện thoại kìa.”

“Ừ, lát nữa chị gọi lại.” Không muốn làm vị khách mất hứng, Thẩm Hy mạt tiếp tục hát.

Bài hát kết thúc, điện thoại lại reo, cô nhấn phím, vẫn giọng lịch thiệp như thường lệ trả lời: “Xin chào!”

“Chào Thẩm tiểu thư!” Một giọng nói hơi trầm, rất hay vẳng đến.

Thẩm Hy Mạt vô thức nắm chặt điện thoại, bị giọng nói khàn đục của vị khách họ Lý át đi, cô nghe không rõ lắm, nhưng có thể lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Gần như xông ra khỏi cửa, tránh xa căn phòng ầm ĩ tiếng nhạc, cô đi đến một góc yên tĩnh.

“Sao lại là anh?” Khi hỏi câu đó, giọng cô hơi run, tay cũng run run.

Ba chữ “Thẩm tiểu thư” mà anh thốt ra khiến cô đau lòng, cô từng là Hy Mạt của anh, hôm nay lại chỉ là một người qua đường nào đó của anh.

Chia tay lâu như vậy, anh không hề gửi một tin nhắn, gọi một cú điện thoại, cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cô. Nhưng bây giờ, sau bằng ấy năm bặt tin, anh lại gọi cho cô, làm sao cô không bất ngờ?

“Đang ở KTV? Với ai?” Diệp Như Thìn lạnh lùng hỏi.

Anh vẫn nhạy cảm như xưa, Thẩm Hy Mạt cười nhạt hỏi: “Anh nghĩ anh là ai? Tại sao muốn can thiệp vào đời tư của tôi?”

Mấy năm đã qua, anh nghĩ họ vẫn là họ lúc mới quen ư? Thời gian trôi nhanh, vật đổi sao dời, có ai không thay đổi?

“Nói đi, em đang cùng với ai?” Giọng Diệp Như Thìn càng lạnh băng.

“Chuyện đó có quan trọng không?” Anh ấy vẫn quan tâm đến mình ư? Hay là do mình quá nhạy cảm/

“…” Đầu dây bên kia im lặng.

“Không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.” Miệng nói vậy, nhưng vẫn nấn ná chưa ngắt máy.

“Nếu em không cần túi sắc của mình thì cúp máy đi.” Mấy giây sau, anh mới vội vã nói.

“Cái gì?” Thẩm Hy Mạt ngẩn ra, túi sắc của cô đang để trong phòng KTV cơ mà?

“Túi của em, ở chỗ tôi.”

Thẩm Hy Mạt sửng sốt, lẽ nào anh có phép thuật, bí mật lấy trộm túi sắc của cô lúc nào, mà cô không biết? Nếu có khả năng đó, tại sao hồi còn bên nhau, chưa thấy anh thể hiện?

Một ý nghĩ vừa lóe trong đầu, cô vội vàng quay về phòng KVT lục túi sắc của mình, quả nhiên toàn bộ vật dụng bên trong không phải của cô. Vậy là vừa rồi cô đoán đúng, trong lúc qua cửa kiểm soát, cô đã cầm nhầm chiếc túi của ai đó giống hệt. Xét tình hình hiện tại, chủ nhân của chiếc túi chính là người yêu của Diệp Như Thìn.

Trong cuộc họp ngày hôm sau, trưởng phòng Vương đã hỏi Thẩm Hy Mạt: “Hy Mạt, bản hợp đồng mấy hôm trước cô đi công tác mang về đâu rồi?”

Thẩm Hy Mạt giật mình, gay to rồi, túi sắc của mình vẫn còn ở chỗ Diệp Như Thìn, hợp đồng lại để trong đó. Cô làm bộ điềm nhiên trả lời: “Tôi để ở nhà, ngày mai mang đến, được không?”

“Họp xong, mang đến cho tôi.” Trưởng phòng ra lệnh.

Tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát cửa sếp Vương, Thẩm Hy Mạt từ lâu đã được lĩnh giáo, trước bộ mặt lạnh lùng đó, cô đành im lặng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Hy Mạt đứng trước khung cửa sổ rộng lớn, tay cầm điện thoại lật qua lật lại, rất phân vân, gọi cho anh nên nói gì, rốt cuộc, tối qua cô đã lỡ hẹn.

Diệp Như Thìn, Diệp Như Thìn… Cái tên đó không ngừng quay cuồng trong đầu, khiến cô bồn chồn.

Vì bản hợp đồng, Thẩm Hy Mạt cuối cùng quyết định gọi điện cho anh, những tiết “tút, tút” từ đầu bên kia giống như tiếng ma quỷ dội vào tai, xộc thẳng vào lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.