Nghe máy đi, nghe máy đi! Thẩm Hy Mạt sốt ruột lẩm bẩm, chuông reo mấy tiếng, nhưng không ai nhấc máy.
Đúng là người bận rộn! Cô lẩm bẩm, rồi dứt khoát cúp điện thoại. Nhưng trong thời gian làm việc sau đó cô luôn thấp thỏm, loáng thoáng cảm thấy trưởng phòng luôn nhìn về phía mình, rất may, không lâu sau, Diệp Như Thìn gọi điện.
Chữ “A” nhấp nháy trên màn hình, người đàn ông từng được cô gọi là “Như Thìn”, bây giờ cái tên đó có thể dùng bất kì ký hiệu gì để thay thế, những chữ cái “A, B, C” xa lạ mà quen thuộc vậy thôi.
“Thẩm tiểu thư!” Giọng anh xa cách đến mức cô không thể hình dung.
“Diệp tiên sinh!” Thẩm Hy Mạt trấn tĩnh trả lời, tuy nhiên hơn ai hết, cô hiểu, đã bằng ấy năm trôi qua, có những sợi dây tình cảm vắt ngang giữa họ không thể nào gạt đi, kéo cũng không được, dứt cũng không ra, chỉ có thể để nằm yên đó, mặc nó dần dần mốc meo, trở thành lớp bụi của thời gian.
“Em đứng nguyên đó, đừng động đậy.”
Thẩm Hy Mạt sững người, đưa mắt nhìn quanh, các đồng nghiệp trong phòng, có người đang cắm cúi làm việc, có người ôm tài liệu vội vàng đi đâu, có người đang thảo luận gì đó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng anh. Anh đang ở đâu, vì sao lại biết chỗ cô?
“Tiểu thư…” Có người vỗ nhẹ vào vai Thẩm Hy Mạt.
Cô đột ngột quay người, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen thuộc bỗng hiện trước mắt.
Là anh, lại gặp nhau.
Nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, lại cảm giác xa tận cuối trời, dường như cách cả một dòng sông bát ngát.
Hôm nay, anh mặc đĩnh đạc hơn lần trước, comple tề chỉnh, cực kỳ phong độ và nam tính. Anh mỉm cười với cô, lịch thiệp và khách sáo, nụ cười trong mắt cô vụt tắt, tim bắt đầu lặng đi.
Mặc dù ngày trước họ từng yêu nhau như thế, cuối cùng lại trở thành những người xa lạ thân thuộc nhất.
Nếu có thể, cô ước ao trở về ngày ấy, lúc gặp nhau lần đầu, mỉm cười với anh, gã thư sinh đứng sâu trong ký ức, chỉ nói một câu: “Xin chào.” Đáng tiếc là không ai có thể quay ngược thời gian, không ai tìm lại được những khoảnh khắc của thời gian đã qua.
“Diệp tiên sinh, túi sắc của tôi đâu?” Thẩm Hy Mạt thản nhiên đi thẳng vào chủ đề chính.
“Đi theo tôi.” Diệp Như Thìn chỉ nói có vậy, rồi quay người bước đi.
“Đi đâu?” Thẩm Hy Mạt vẫn đứng tại chỗ.
“Có phải bản hợp đồng cũng quan trọng chút ít không?” Diệp Như Thìn quay người, khóe miệng hơi nhếch mỉm cười ranh mãnh.
Vì sao anh biết chuyện bản hợp đồng? Thẩm Hy Mạt lại ngẩn ra. Cô liếc anh một cái, bụng nghĩ, thế nào là “cũng quan trọng chút ít”? Nhìn bộ dạng kiêu kiêu bất cần đó, cô tức tối nghiến răng trèo trẹo.
Thẩm Hy Mạt đi theo Diệp Như Thìn, được một quãng thì nhìn thấy trưởng phòng thiết kế đi tới.
“Chào Diệp tổng.” Trưởng phòng Vương vốn được mệnh danh là “mặt lạnh” giờ nhìn thấy Diệp Như Thìn bỗng như trở thành người khác hẳn, tươi cười chào hỏi, rồi nhìn sang Thẩm Hy Mạt đi bên cạnh, giục: “Đứng đây làm gì? Mau về làm việc đi!” Nụ cười vụt tắt, mặt ông ta trở lại lạnh tanh.
“Sếp Vương, tôi phải đi lấy bản hợp đồng.” Thẩm Hy Mạt thong thả nói.
“Vậy mau đi đi.” Trưởng phòng vẫn bộ mặt lạnh băng.
“Nhưng…” Hợp đồng đang ở chỗ Diệp Như Thìn, Thẩm Hy Mạt không biết giải thích thế nào, nếu nói ra không biết ông ta sẽ nghĩ gì về quan hệ giữa cô và Diệp Như Thìn. Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, cô dứt khoát không nói.
Diệp Như Thìn dường như đoán trúng sự khó xử của cô, mỉm cười nói với trưởng phòng thiết kế: “Anh Vương, tôi có thể mượn cô gái này một lát không?”
Mượn mình một lát? Thẩm Hy Mạt bỗng trợn mắt nhìn Diệp Như Thìn, những lời như vậy mà anh có thể không e ngại nói thẳng trước mặt “trưởng phòng Vương” sao? Tuy nhiên, sau đó nghĩ lại, nếu anh đã gọi ông ta là “anh Vương” thì chắc chắn họ rất thân quen.
Trưởng phòng Vương đầu óc vốn nhanh nhạy, lúc này não bộ hình như trì trệ mấy giây, nhìn hai người, sau khi hiểu ra, lập tức mỉm cười nói với Diệp Như Thìn: “Diệp tổng, anh cứ lấy mà dùng.”
Họ coi mình là gì chứ? Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn trưởng phòng, nói: “Sếp Vương, ông định đem tôi tặng không cho người khác hay sao?”
“Cô hỏi anh ấy xem có gì tặng lại không?” Sếp Vương ý tứ nháy mắt với Thẩm Hy Mạt, trước khi đi đột ngột ngoảnh lại nói với cô: “Ngày mai, nhất định phải mang hợp đồng lại cho tôi.”
“Nhất định.” Thẩm Hy Mạt nói chắc chắn như đinh đóng cột, thực ra không cần đến ngày mai, lát nữa có thể mang đến, không phải sao?
Đi đến cửa thang máy, Thẩm Hy Mạt và Diệp Như Thìn không ai bảo ai cùng giơ tay định ấn nút, rồi lại cùng bối rối nhìn nhau, rụt tay về.
“Mời em, ưu tiên phụ nữ!” Diệp Như Thìn vừa nói vừa lịch thiệp chìa tay phải, làm động tác mời, ánh mắt ẩn giấu tình cảm khác thường, quá phức tạp làm Thẩm Hy Mạt không thể nào đoán ra.
Thẩm Hy Mạt chỉ liếc anh một cái, rồi lảng tránh ánh mắt ấy, ngón tay chạm vào tấm biển thang máy mát lạnh.
Đang giờ làm việc, thang máy rất vắng, từ từ đi xuống. Thẩm Hy Mạt đứng tựa vào thành vịn bên phải, dường như áp vào mặt tường kim loại, còn Diệp Như Thìn đứng cách cô không đầy nửa mét, trông như một cây bạch dương thẳng tắp.
Không gian chật hẹp của hai người tuyệt đối yên lặng, dường như có thể nghe rõ hơi thở của nhau, từng tiếng rõ ràng và lẩn quất bên tai nhau.
“Những năm qua, em sống thế nào?” Diệp Như Thìn dường như đang nói với mình, giọng thoảng qua, nhẹ như làn gió lay hạt sương đọng trên lá sen.
Sống thế nào ư? Thẩm Hy Mạt không kiềm chế được, vô thức ngước nhìn anh một cái, ánh mắt giễu cợt. Những năm qua, không có anh, tôi đã sống cuộc sống đầy hương sắc.
Lẽ nào, những năm tháng không có anh, tôi nhất định phải là chính tôi, con người từng đau khổ tột cùng vì không có anh? Có những thay đổi âm thầm nảy sinh theo thời gian, lẽ nào anh không hiểu? Thẩm Hy Mạt cúi xuống, cười nhạt: “Người khác sống thế nào tôi cũng sống như vậy.”
“Được biết em sống tốt như Bill Gate, anh cũng yên tâm rồi.” Diệp Như Thìn thản nhiên nói.
“Sống tốt hơn Bill Gate nữa kia.” Cô cũng phụ họa.
“Em vẫn như ngày xưa.”
Những bức tường bằng kim loại xung quanh sạch sẽ và sáng choang in hình hai người. Thẩm Hy Mạt bất giác liếc nhìn anh, không ngờ trong tấm kim loại sáng như gương anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người thoáng gặp nhau.
“Hy Mạt…” Cùng với tiếng “ting” báo hiệu thang máy dừng, giọng nói trầm trầm đó lập tức biến mất trong không khí.
Khi Thẩm Hy Mạt ngước nhìn, sắc mặt Diệp Như Thìn vẫn thản nhiên như thể tiếng gọi đó không phải của anh, chỉ là cô bị ảo giác. Nhưng cô đã nghe rất rõ từng chữ!
Trước khi lên xe, Diệp Như Thìn bật chiếc ghế phụ bên cạnh, giơ tay mời cô.
“Túi sắc của tôi đâu?” Thẩm Hy Mạt nghi ngờ nhìn anh.
“Lên xe.” Diệp Như Thìn dường như ra lệnh cho cô.
“”Túi sắc của tôi, trả tôi đi!” Thẩm Hy Mạt đứng yên không nhúc nhích, chỉ đăm đăm nhìn anh.
“Em cũng biết, anh không bao giờ nói lần thứ hai.” Ánh mắt Diệp Như Thìn vụt trở lên sắc lạnh.
Thẩm Hy Mạt không nói lời thứ hai, định mở cửa ngồi vào ghế sau, nhưng tay đã bị anh tóm chặt, không thể nhúc nhích.
“Buông ra!” Thẩm Hy Mạt cố sức vùng ra, nhưng tay anh như một thứ dây leo, quấn chặt tay cô. Tính anh vẫn như xưa, ngang ngược không thay đổi chút nào.
Thẩm Hy Mạt đã chạm tay vào tay vịn cửa sau, định mở tìm túi sắc của mình nhưng Diệp Như Thìn đã nắm vai cô xoay nhẹ, để mặt cô đối diện với anh, sau đó một tay quàng eo cô, tay kia chống lên xe. Tư thế này trông như đang ôm cô vào lòng. Hơi thở ấm áp quen thuộc xen hương quýt thanh tao phả vào cô, thoảng qua tai cô, cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột. Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ấn vào ghế trước bên cạnh tay lái.
Sau đó đón sập cửa xe.
Thẩm Hy Mạt ngẩn ra, nhìn anh quay người, đi vòng qua đầu xe. Rốt cuộc anh định làm gì?
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Thẩm Hy Mạt lạnh lùng hỏi.
“Nơi chúng ta từng đến.” Diệp Như Thìn nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô.
Xe phóng như bay theo trục đường chính, những hiệu tạp hóa, nhà hàng, hiệu thời trang, hiệu kim hoàn vun vút lướt qua trước mắt, trông giống những bức phong cảnh được đóng khung, dưới ánh mặt trời rực rỡ, càng sáng choang. Dãy ngô đồng hai bên đường với tán lá xanh um rậm rạp, bóng lá hắt lên kính xe, tạo nên những vệt sáng to nhỏ lung linh nhảy múa. Càng đi, quanh cảnh trước mắt càng quen thuộc và đẹp mê hồn.
Khoảng hai năm trước, Thẩm Hy Mạt từng làm việc ở gần đây, nhìn thấy dãy ngô đồng hai bên đường, cô dừng lại ngắm nghía rất lâu. Một đồng nghiệp mỉm cười hỏi: “Thích ngô đồng hả?”
Thẩm Hy Mạt đang chìm trong suy tưởng, như không nghe thấy, rất lâu mới trả lời: “Ngô đồng cánh kiêm tế vũ, đáo hoàng hôn điểm điểm đích đích”1. Đồng nghiệp nghe vậy, tưởng cô bỗng nổi hứng, đọc thơ.
(1) Trích câu trong bài thơ “Thanh thanh man” của Lý Thanh Chiếu, nói về nỗi sầu muộn của người thiếu phụ mất chồng, cô đơn ngồi bên cửa sổ, khi hoàng hôn buông xuống, trời lại mưa, mưa nhỏ trên cây ngô đồng từng tiếng thê lương, khiến lòng nàng càng tan nát.
Còn trong tâm trí Thẩm Hy Mạt lúc này hiện ra một mảnh ghép trong ký ức mà rất lâu, rất lâu rồi cô không chạm đến. Đó là một chiều hoàng hôn mùa hạ, ráng cuối trời vàng rực màu cam nhạt, xung quanh là lớp lớp mây tím đủ các gam đậm nhạt khác nhau, giống hệt bức tranh thủy mặc với những tầng thứ, lớp lang rõ nét, rực sắc màu: “Hy Mạt, đi nhanh lên nào.” Diệp Như Thìn mỉm cười ngoái đầu, nhìn Thẩm Hy Mạt tập tễnh bước đằng sau. “Diệp Như Thìn, anh có thể thông cảm một chút với cô bạn gái nhan sắc vô địch, trẻ trung vô hạn, lương thiện có dư của anh không?” Thẩm Hy Mạt chau mày nói, ngồi xụp xuống, xoa bóp lòng bàn chân và mắt cá chân.
Diệp Như Thìn ngoảnh lại, cười cười nói: “Phải thêm một điều nữa mới đúng, thể lực yếu như sên!”
“Chẳng có người yêu nào như anh, không hiểu người yêu chút nào!” Thẩm Hy Mạt mặt ỉu xìu làm bộ tủi thân, bộ dạng cực đáng thương chờ anh “cứu viện”.