Edit: Tiểu Lăng
Khi Thẩm Mộc Tinh xuất viện, chỉ còn cách kỳ thi đại học bốn ngày.
Lúc cô nằm viện, mẹ chỉ đến thăm cô một lần, để đưa sách luyện cho cô.
Cô là một đứa bé hiểu chuyện, lòng áy náy lại chột dạ, biết mẹ nhất định bị cô chọc tức chết.
Ngược lại, Nghiêm Hi Quang thì mỗi ngày đều chủ động gọi điện cho cô, thời gian rất cố định: Tám giờ sáng, mười hai giờ trưa, năm giờ chiều.
Trừ ngày chuyện phát sinh, anh không khống chế được cảm xúc, khóc một lần ra, Thẩm Mộc Tinh cũng không nghe được nhiều dao động gì hơn của anh từ trong điện thoại, anh vẫn trầm ổn, yên lặng như thường, song cũng dịu dàng hơn.
Ngày thứ ba nằm viện, cô đang nói chuyện với Nghiêm Hi Quang thì bị mẹ đến bệnh viện bắt quả tang. Khi đó cô đã có thể xuống đất, đang đứng gọi điện ở cửa phòng bệnh, mẹ về lấy mấy quyển sách luyện cho cô, thấy cô trốn ở cửa vào gọi điện, đạp cửa mở ra.
Người trong phòng giật mình, tất cả nhìn mẹ.
Chắc mẹ hiểu lầm, cho rằng cô muốn đi.
“Đưa cho mẹ.” Gương mặt dường như già đi mười tuổi kia của bà phẫn nộ lạ thường, như thể vừa bị kích thích ở đâu đó, vươn tay ra muốn lấy điện thoại của Thẩm Mộc Tinh.
Thẩm Mộc Tinh càng hoảng sợ, vội vàng khập khiễng đi về giường, đưa di động vào chăn.
“Đưa di động cho mẹ!” Mẹ đến trước giường bệnh, nhìn cô lạnh như băng.
Thẩm Mộc Tinh sợ hãi nhìn thoáng qua những người khác bên ngoài, uất ức nhìn mẹ, nhỏ giọng: “Mẹ… mẹ nói nhỏ thôi… đây là bệnh viện.”
“Con còn có mặt mũi? Con còn biết phải có mặt mũi à?”
Tai Thẩm Mộc Tinh nháy mắt đỏ lên.
Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng bị nói nặng như vậy.
Cô không thể tin nổi nhìn mẹ, nước dâng lên trong hốc mắt cũng không khiến mặt mẹ dịu đi chút nào. Cô cắn môi quay mặt đi, môi cắt chẳng còn giọt máu.
Mẹ quăng phịch sách luyện lên chăn cô, lạnh lùng nói: “Đọc sách cho tôi!”
Thẩm Mộc Tinh không nhúc nhích, cắn răng.
“Cô đùa với tôi sao?” Mẹ vô cùng giận dữ với sự phản kháng trong im lặng của cô.
“Con không đọc! Con muốn ngủ!” Cô kéo chăn mình lên, che đầu lại.
Có thể nghe được cả tiếng thở dốc kịch liệt của mẹ, dường như cảm xúc đè nén bao lâu đã bị một cây kim đâm nổ, bộc phát trong nháy mắt. Bà nhắm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô là đến đòi nợ! Cô là đến đòi nợ!”
“Bây giờ cô như thế này, cô đặt cái mặt mo của mẹ già cô đây ở đâu!”
Mẹ nói, mặt mũi mình bị quất nát!
Thẩm Mộc Tinh bị bà dọa sợ, từ trong chăn truyền ra tiếng khóc đè nén.
“Dì Kim Hoa của cô thất vọng với cô bao nhiêu cô biết không?”
“Dì ấy có tư cách gì mà thất vọng với con!”
Thẩm Mộc Tinh bỗng vén chăn lên khóc, nói: “Con chưa từng lấy của nhà dì ấy một cái kim một sợi chỉ nào, con có phải con gái của dì ấy đâu! Dì ấy có tư cách gì mà thất vọng với con!”
Mẹ đi tới, giật chăn ra, nhìn thẳng sát vào mắt cô!
“Cô có biết không? Nhà họ Hạ đã đưa cả sính lễ cho tôi! Cho tôi rồi đấy! Nhưng giờ thì sao! Tôi không chỉ không lùi số tiền này về được! Còn phải lấy số tiền này để… để…”
Mẹ nói, lại nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hai dòng lệ nóng chảy xuống.
Bà cực kỳ tuyệt vọng.
+++
Nửa đêm.
Thẩm Mộc Tinh thừa lúc mẹ đang ngủ trên giường người nhà, lấy điện thoại rón rén ra ngoài phòng bệnh.
“Alo?”
Cô đứng cạnh thang máy bệnh viện, kề điện thoại vào tai.
“Sao muộn vậy mới gọi.” Đầu kia rất yên tĩnh, Thẩm Mộc Tinh chỉ loáng thoáng nghe thấy một tiếng ‘ding’ trong điện thoại.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bảng số tầng của thang máy.
Thang máy vẫn đang ở tầng năm, mà chỗ cô là tầng sáu.
Nhất định là cô nghe nhầm.
“Hôm nay mẹ em ngủ ở chỗ em, em lén gọi cho anh, muốn nói mấy câu với anh, anh đang ở nhà à?” Thẩm Mộc Tinh dịu dàng hỏi.
“Ừ.” Tiếng anh như đá rơi xuống hồ sâu.
“Có phải mẹ em đi tìm anh không? Mẹ có nói gì với anh không, kiểu… ép anh rời khỏi em như trên TV ấy?”
“Không.”
“Vậy nếu mẹ tìm anh, ép anh rời khỏi em, anh có…”
“Sẽ không.”
“Vậy anh có đột nhiên biến mất trong cuộc sống của em không? Ví dụ như dọn nhà…”
“Cũng sẽ không.”
“Vậy em yên tâm rồi.”
Cô cúi đầu xuống, dùng mũi chân cọ cọ vách tường.
“Bị mắng à?” Anh hỏi.
“Ừ… Nhưng cũng tốt hơn hai ngày trước chẳng đến thăm gì em… Mẹ mắng em, phát tiết một chút, em còn vui hơn ấy.”
“Nhưng mà… Nghiêm Hi Quang, chúng ta không làm gì sai, chúng ta chỉ chưa đủ trưởng thành thôi. Đến lúc chúng ta trưởng thành hơn, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy lần nữa, đúng không?”
Nghiêm Hi Quang cười khàn, hít một hơi khói, nói:
“Đúng vậy, Mộc Tinh thật thông minh.”
Thẩm Mộc Tinh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
“Em đáp ứng mẹ em, trước khi thi đại học không gặp anh, em không thể chọc mẹ em nữa, em không nỡ nhìn mẹ nhọc lòng.”
“Anh cũng đang định nói với em vậy.” Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh lại động viên mình, nói: “Ừ! Hai chúng ta chẳng có gì mất mặt cả! Em nhất định sẽ thi thật tốt, đỗ Thanh Hoa, đỗ Bắc Đại, thăng quan tiến chức về Thủy Đầu đón anh!”
Ken két --- cửa phòng bệnh cách đó không xa bị mở ra.
Người Thẩm Mộc Tinh run lên, quay đầu lại nhìn, thấy mẹ thò đầu ra, mặt đông lạnh nhìn cô.
Cô vội vàng bụm lấy điện thoại nhỏ giọng: “Hi Quang! Em không nói với anh nữa! Em phải về!”
“Ừ.” Anh ho khan.
“Anh giữ sức khỏe đó! Em cúp đây! Bye bye!”
“Mộc Tinh.” Anh bỗng ho khan, gọi cô lại.
“… Anh yêu em.”
Mỉm cười, cúp máy.
Cô bỗng không hoảng hốt nữa, chậm rì rì về phòng.
Vô số ngày đêm về sau, khi cô phải đối mặt với ánh mắt của họ hàng, đối mặt với mẹ lạnh lùng, đối mặt với nỗi cô độc khủng khiếp lúc đứng trước biển người như sóng triều, nhớ tới lời này của anh, cô lại không thấy cô đơn nữa.
Dù trước mắt là biển sao vô tận, cô vẫn còn lời thề tình yêu.
+++
Hôm báo điểm, Thẩm Mộc Tinh đã bị mẹ tống tới nhà cô họ ở Nghiễm Châu được nửa tháng rồi.
Thẩm Mộc Tinh nhìn điểm mình trên máy tính, lập tức gọi điện cho mje, như một học sinh vừa giao bài thi xong, câu hỏi mẹ đầu tiên là, con có thể về nhà chưa ạ?
Tuy điểm cô không đỗ được Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng cũng không khiến người ta thất vọng, ít nhất cũng thừa sức vào một đại học trọng điểm.
Nhưng mẹ cô trả lời: “Bây giờ cô dám về, tôi uống thuốc ngủ cho cô xem!”
Thẩm Mộc Tinh lại nhớ tới hôm thi đại học xong, mẹ muốn đưa cô đi Nghiễm Châu, cô không theo, bà muốn tự sát ở nhà. Cô lại thấy bực dọc.
Cô cắn răng, yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ đừng ầm ĩ nữa.”
Đã hơn nửa tháng rồi, đến lúc nào mới kết thúc đây.
“Cô họ của cô nói, đại học Trung Sơn rất tốt, lúc báo nguyện vọng tôi đã báo cho cô trường này rồi…”
Thẩm Mộc Tinh không thể nhịn được nữa, cắt lời bà: “Con nói một lần nữa, mẹ không có quyền báo nguyện vọng cho con!”
“Tôi là mẹ cô!”
Thẩm Mộc Tinh thốt lên: “Bà không phải mẹ tôi!”
Mẹ bỗng phát điên: “Cô lặp lại lần nữa! Tôi không phải là mẹ cô thì tôi là mẹ ai! Cô giống cái thằng em trai không bớt lo kia của cô! Đều là quỷ đòi nợ!”
“Bà mắng tôi cũng đừng có mắng cả em tôi! Tôi và em tôi không phải con ruột bà! Bà lạnh lùng với em trai tôi, bà cũng tra tấn cả tôi! Hai chúng tôi đến trả nợ thì có!”
Cô họ thấy hai mẹ con ầm ĩ, lười biếng đi dép lê qua, giật lấy điện thoại quăng xuống đất!
“Nhao nhao nhao nhao lên! Hai mẹ con cháu hôm nào cũng cứ nhao nhao lên! Nhao nhao nữa thì về nhà cho cô nhờ!”
Thẩm Mộc Tinh đứng bật dậy, lửa giận tận trời nói: “Về thì về!”
“Ê ê! Chọc cháu thôi mà! Ngồi xuống!” Cô họ không cười nữa, giữ chặt tay cô.
“Cô thả cháu ra! Cháu phải về!”
Thẩm Mộc Tinh nói xong, về phòng mình, bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô họ đi tới, đứng ở cửa vào, ôm vai, hỏi: “Sao? Về tìm bạn trai nhỏ của cháu à?”
“Mẹ cháu nói không giữ lời! Bà ấy bảo trước khi thi đại học không được gặp anh ấy, giờ đã thi xong lâu rồi! Vẫn chưa cho cháu gặp!”
Cô họ vuốt nhẹ nhẫn kim cương trên tay, nói: “Vậy sao nó không đi tìm cháu?”
Thẩm Mộc Tinh ngừng động tác.
“Anh ấy… anh ấy bận! Cô có biết tiệm anh ấy nhiều việc thế nào đâu! Đây là Nghiễm Châu! Không phải Ôn Châu! Nói đến là đến sao được?”
Cô họ nói: “Ô, cô gái nào còn xấu hổ kể chuyện ai lái xe xa xôi ngàn dặm đến đưa sách luyện cho cô cơ mà, nếu đã bận thế, sao lúc trước còn có thời gian chạy từ Thủy Đầu đến Ôn Châu thuê phòng với cháu hả?”
Thẩm Mộc Tinh ném quần áo vào vali, quay đầu trừng cô họ: “Cháu lặp lại lần nữa! Tất cả đều do cháu chủ động! Không liên quan đến anh ấy!”
“A, thế cái hạt giống nổ tung trong ống dẫn trứng của cháu kia cũng không liên quan đến nó hả? Có muốn trả lại không? Lúc cháu cắt chỉ trong bệnh viện thì nó ở đâu? Ở tiệm may quần áo hả? Não cháu phẳng sao?”
Thẩm Mộc Tinh vẫn thu quần áo, động tác càng lúc càng nhanh, nước mắt yên lặng chảy xuống.
“Mấy người không hiểu.”
“Cô không hiểu? Lúc bà đây nâng bụng đuổi theo xe Jeep của đàn ông cháu vẫn còn đang ở trong bụng mẹ kia! Cô nói cho cháu biết, đừng có chống đối mẹ cháu, người thật sự yêu cháu trên thế giới này chỉ có cha mẹ cháu thôi.”
“Yêu cháu? Đây là bạo lực kiểu yêu thì có! Từ nhỏ đã khống chế cháu, ép bức cháu, bắt cháu học! Bắt cháu học lại! Bắt cháu phải thi được hạng nhất! Chẳng lẽ bà ấy còn muốn quyết định cả việc cháu yêu ai nữa à? Sao bà ấy không dùng hỏa lực này với em cháu đi! Nếu bà ấy dùng một tý với em cháu thôi, em cháu cũng đâu phải đi mò xác dưới sông! Cháu cũng nghi em cháu không phải con ruột đấy…”
“Thì nó cũng có phải con ruột đâu.”
Giờ phút này, Thẩm Mộc Tinh dường như thấy lớp bụi phủ chiếc gương đã lâu bỗng bị lau bớt đi.
Cô đứng đó, sững sờ nhìn cô họ.
Cô họ châm một điếu thuốc, nói: “Mấy thứ chuyện xấu này của nhà cháu, cô không thèm nhắc. Cháu ấy, ngốc được thì ngốc, không ngốc được thì đi ăn lẩu với cô. Xem xem bao giờ thợ may nhỏ của cháu mới tới tìm cháu.”