Edit:Đào Sindy
Anh sẽ đến không?
Ròng rã một tháng, Thẩm Mộc tinh bực bội ở Nghiễm Châu đóng cửa không ra, cô họ tịch thu thẻ căn cước cô, chính xác đặt cô ở nơi cô họ quen người yêu.
Cô họ có rất nhiều người yêu, cô không phân biệt được ai với ai.
Cô tức giận, nũng nịu, cuồng loạn, cô họ mềm không được cứng không xong, còn muốn cô nhìn thấy bộ mặt thật của đàn ông cặn bã, ngay từ đầu cô còn làm loạn với cô họ, về sau lại yên lặng, bởi vì đột nhiên một ngày Nghiêm Hi Quang không gửi tin nhắn nào cho cô.
Thẩm Mộc Tinh bắt đầu hoảng hốt, cô tin chắc, nhất định mẹ đã tạo áp lực với Nghiêm Hi Quang, để anh rời xa cô, anh bất đắc dĩ mới trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng sự thật sau đó chứng minh cô đã nghĩ nhiều, vẻn vẹn chỉ có ngày đó mà thôi, ngày đó Nghiêm Hi Quang bề bộn nhiều việc, chứ không cho đến rất khuya mới gọi điện thoại cho cô.
“Em gửi cho anh hơn ba mươi tin nhắn sao anh không trả lời!” Thẩm Mộc Tinh tức giận, vừa nhận điện thoại vừa lạnh lùng phàn nàn với anh.
Nghiêm Hi Quang chỉ nói: “Hôm nay anh. . . Bề bộn nhiều việc.”
“Bận mãi. . . Anh luôn bề bộn nhiều việc! Nghiêm Hi Quang! Đến cùng là anh bận gì?”
Nghiêm Hi Quang bên đầu kia lẳng lặng, chờ cô phát tác xong, anh mới cười: “Vội vàng kiếm tiền.”
“Em biết mà!” Thẩm Mộc Tinh trực tiếp dập máy điện thoại của anh.
Đợi rất lâu, thế mà anh không gọi lại.
Trước kia mỗi lần cô tức giận cúp máy điện thoại của anh, Nghiêm Hi Quang đều sẽ gọi lại, gọi đến khi cô nhận mới thôi, nhưng lúc này đây, đầu bên kia điện thoại thật lâu không có tiếng vang.
Tâm lý Thẩm Mộc Tinh giống như bị kim đâm đau, cô nôn nóng dạo bước trong phòng, gãi rối tóc lung tung, từ phòng ngủ đi đến phòng bếp, từ phòng bếp đi đến phòng khách, không ngừng đi.
Bên cạnh hồ cá phòng khách đặt một lồng chuột Hamster, chuột Hamster trong lồng nằm sấp, dùng đôi mắt đen sì nhỏ như hạt châu nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Mộc Tinh lại trở về phòng ngủ, nhặt điện thoại trên giường, đè nén nhìn chằm chằm màn hình.
Đúng lúc này, Nghiêm Hi Quang gửi tin nhắn qua, mắt Thẩm Mộc Tinh sáng lên, khác hẳn khi nãy mở ra xem.
“Mộc Tinh, anh cũng rất nhớ em. Anh nhất định sẽ đi Nghiễm Châu thăm em.”
Thẩm Mộc Tinh nhìn tin nhắn cười, trả lời anh: “Ừ ừ ừ! Khi nào anh đi?”
“Hiện tại không được.”
Thời khắc Thẩm Mộc Tinh trố mắt, Nghiêm hi Quang lại gửi tin nhắn đến: “Anh phải làm mấy bộ quần áo khách đã đặt, sắp xếp mới đi được.”
Thẩm Mộc Tinh có chút phiền muộn, nhưng cũng nuốt xuống một bụng, miễn cưỡng đáp ứng: “Được, vậy em không làm khó anh.”
Lại một tháng trôi qua, Thẩm Mộc Tinh không lộn xộn.
Cô cũng hay nhắn tin với em trai, đột nhiên em trai trưởng thành không ít, vẫn luôn khuyên cô ở nhà cô họ, giúp cô họ làm chút việc nhà.
Nghiêm Hi Quanh ít nhắn tin cho cô, từ lúc mới bắt đầu không chủ động, đến sau cùng cũng ít.
Ngày tháng trở lại hồi trước khi gặp anh, vô vị như nước.
Đến tháng thứ ba, cô họ đột nhiên trả giấy chứng nhận lại cho cô, nói với cô: “Bây giờ cô cho hai đứa một phúc lợi, một là con cầm thẻ căn cước của con về nhà tìm người yêu, hai là cầm thẻ căn cước của con đi làm hộ chiếu, báo danh đoàn Nhật Hàn, ra thấy chút việc đời. Con được tự do.”
Thẩm Mộc Tinh không trả lời, cả đêm thu dọn hành lí, ngày thứ hai vẫn từ bỏ, nói với cô họ: “Cô họ, con muốn đi du lịch một chuyến giải sầu.”
Cô họ hơi kinh ngạc, động tác bà chần chờ đưa thẻ căn cước cho cô, rất nhanh liền cười, giơ ngón tay cái với cô: “Đây mới là con gái có chí khí!”
Thẩm Mộc Tinh không nói chuyện, quay đầu đóng cửa phòng lại.
----
Cho đến khi khai giảng đại học, Thẩm Mộc Tinh đều đi du lịch, xác thực mà nói, là dạo chơi.
Nỗi vui duy nhất trong mấy ngày qua của cô, là cô rốt cục có thể không cần học lại, Thẩm Mộc Tinh dùng thành tích 657đ đỗ vào ngành quản lý tiêu thụ thị trường của học viện quản lý thuộc đại học số 1 Hoa Nam - đại học Trung Sơn.
Mặc dù trong điện thoại mẹ vẫn lạnh như băng, nhưng trong giọng nói khó nén kiêu ngạo: “Mặc dù con không thi đậu Thanh Hoa, nhưng con phải biết rằng, Trung Sơn chính là Thanh Hoa của tỉnh Quảng Đông, sau này con muốn tìm việc ở Thâm Quyến là quá dễ dàng!”
Ồ, quá dễ dàng.
Ngày tân sinh đến báo danh, cô tự mình kéo theo rương hành lí, mặt trời ở Nghiễm Châu như thiêu người, thật sự “quá dễ dàng” mà.
Tân sinh nhiều đến mức khiến người ta choáng váng, Thẩm Mộc Tinh được hai học trưởng tiếp đãi, đám học trưởng bọn họ đều đeo kính, rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu chuyện trong trường cho cô, Thẩm Mộc Tinh cũng không có hứng thú gì, ngẫu nhiên lễ phép trả lời hai câu.
Giáo khu học viện quản lý Trung Sơn, một học trưởng mĩm cườinói: Bên trong trường học Đại Đông, tên gọi tắt “Trung Đông” .
Chuyện cười này không buồn cười.
Thẩm Mộc Tinh đi trong sân trường, đi ngang qua bốn quán cơm, đi ngang qua thư viện, đi ngang qua tượng Tôn Trung Sơn tiên sinh, nơi này hết thảy không giống trong tưởng tưởng của cô, hình như thiếu gì đó.
Trên ngã quẹo nhìn thấy hai học trưởng lầm bầm: “Học muội có chút ngốc. . . Không nhiệt tình với đại học.”
Một con chim bay qua đỉnh đầu, lẻ loi trơ trọi đậu trên ngọn cây, nhìn cô, lại bay mất.
Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa túc xá, nhận hành lý trong tay học trưởng, yên lặng nói một tiếng cảm ơn, liền tiến vào lầu.
Hai học trưởng cũng hậm hực rời đi.
Thẩm Mộc Tinh là người đầu tiên đến túc xá, hoàn cảnh ký túc xá rất tốt, phòng bốn người, điều hoà không khí, ban công, phòng tắm độc lập, nhà vệ sinh, sạch sẽ lại thuận tiện, ba người khác còn chưa đến, cô chọn giường bên phải gần ban công rồi sắp xếp.
Trong phòng nóng như lò nướng, Thẩm Mộc Tinh muốn bật điều hòa, mân mê nửa ngày cũng không hiểu rõ, lúc này đột nhiên ngoài cửa có người đến, cô gái thứ hai trong phòng bước vào.
Cô gái có khẩu âm Đông Bắc, vừa vào cửa đã nhìn Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh đang cùng điều hoà không khí đấu tranh cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô gái muốn cười chào hỏi, lại bị mặt Thẩm Mộc Tinh lạnh như băng mà bỏ đi suy nghĩ, tự mình chuyển hành lý vào.
Ba mẹ cô gái, cả anh trai cũng đến, đi theo hỗ trợ dọn dẹp giường chiếu, mẹ cô gái bò lên giường, một bên lải nhải một bên làm việc, ba cô gái giúp múc nước lau bàn, anh trai cô gái không biết làm gì, ở một bên nhàn thoại, lớn tiếng nói: “Ai ức hiếp em em hãy nói với anh”, Thẩm Mộc Tinh yên lặng dọn dẹp tủ quần áo của mình, trong căn phòng nhỏ hẹp thành người dư thừa nhất.
Mẹ cô gái ngắm Thẩm Mộc Tinh một chút, hỏi cô: “Cô bé à, ba mẹ cháu sao không đưa cháu đến?”
Thẩm Mộc Tinh dừng một chút, mặt vẫn như cũ không thay đổi trả lời: “Bận.”
---
Chờ mong cuộc sống đại học đã lâu bây giờ lại bắt đầu sầu não uất ức.
Hơn mười ngày tập quân sự, Thẩm Mộc Tinh được cô gái Giang Chiết bảo dưỡng, đã bị mặt trời Nghiễm Châu không chút lưu tình nào phơi thành trứng muối.
Đội ngũ đang đứng trên bãi tập huấn luyện không khuất phục trước mặt trời bị huấn luyện viên đá từng bước mà đi, Thẩm Mộc Tinh và mấy cô gái ngồi dưới bóng cây, uể oải dùng tảng đá trên đất vẽ mấy cái. Vì các cô đang bị hành kinh nên xin phép nghỉ ngơi, bị các nam sinh gọi đùa là “Liên tục ba tám” .
Một cô gái hỏi Thẩm Mộc Tinh: “Ba tám này, cậu vẽ gì trên đất thế?”
Một cô bé khác thấy Thẩm Mộc Tinh không để ý cô ấy, tiếp lời tới nói: “Cậu không nhìn thấy à? Cậu ấy vẽ một cây kéo.”
Thẩm Mộc Tinh không nói lời nào, tiếp tục vẽ.
Cô gái giơ thẳng lên trời thở dài: “À! Hiện tại tớ có cây kéo tớ sẽ tự sát, quá khổ mà! Quả là trại tập trung!”
Một cô bé khác nói: “Nếu tớ có cây kéo, tớ sẽ đâm huấn luyện viên!”
Thẩm Mộc Tinh ném tảng đá trong tay, ngồi sau gốc cây.
Phía sau là hai cô gái truyền đến giọng khiêu khích: “Giả bộ cái gì chứ!”
“Không phải sao! Tớ cũng mới biết được, thì ra câm điếc cũng có thể lên đại học!”
Thẩm Mộc Tinh hít sâu một hơi, đứng lên, vỗ bụi trên quần.
Cô mới vừa đi ra mấy bước, thì có nữ sinh hô to: “Huấn luyện viên, có người tự ý rời đại đội!”
Một tiếng này rất lớn, hấp dẫn huấn chú ý luyện viên.
“Em bên kia! Em đi đâu vậy?” Huấn luyện viên hỏi từ rất xa.
Thẩm Mộc Tinh dừng lại, quay người lại, yếu ớt nói: “Báo cáo huấn luyện viên. . . Em khó chịu, trở về phòng ngủ.”
“Ai bảo em trở về!” Huấn luyện viên rất tức giận: “Đứng ở đó cho tôi! Phạt đứng một giờ!”
Thẩm Mộc Tinh đứng ở nơi đó không dám động, tất cả mọi người đang nhìn cô, những ánh mắt từng cái từng cái đưa tới, giống như mặt trời đã biến thành từng tia băng.
Cô cắn răng, quay đầu bước đi.
“Nói em đó! Không cần thể diện sao!”
Thầy hô sau lưng, cô cũng không quay đầu lại.
Huấn luyện viên tức giận mắng: “Rời đi thì đừng về đội 27! Dạy tân sinh nhiều năm như vậy tôi chưa gặp ai hư hỏng như em!”
Ngày thứ hai là Trung thu, trường học cho nghĩ nửa ngày, nhà gần đều trở về đoàn viên, hai cô bạn cùng phòng khác cũng đi dạo phố, một mình Thẩm Mộc Tinh nằm trong chăn bật điều hòa.
Điện thoại vang lên, là số của Thẩm Minh, bốn chữ: “Trung thu vui vẻ.”
Thẩm Mộc Tinh cũng trả cậu bốn chữ, đưa di động bỏ vào rổ treo trên tường.
Điện thoại lại vang lên, cô tưởng rằng Thẩm Minh gửi tin tới, không nhìn, không nghĩ tới điện thoại vẫn reo lên, reo khiến cô phát phiền, Thẩm Mộc tinh mới cầm lên, hiển thị tên anh trên màn hình.
Nghiêm Hi Quang.
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, không tiếp.
Bọn họ lại cãi nhau, mấy ngày không liên hệ.
Điện thoại di động vang lên mấy thì yên lặng, một tin nhắn được gửi đến.
Cuối cùng Thẩm Mộc Tinh vẫn không nhịn được, mở tin nhắn ra.
“Mộc Tinh, anh ở trường của em, nghe máy đi.”
Thẩm Mộc Tinh xoay người ngồi dậy, cầm điện thoại không dám tin nhìn tin nhắn ngắn kia.
Cô lập tức bò xuống giường, ngồi trên ghế nhanh chóng gọi lại cho anh!
“Này? Anh ở đâu?”
“Cửa trường học của em, không biết cửa nào. . .”
Thẩm Mộc Tinh lập tức nói: “Có bảng hiệu không?”
“Có, quốc lập đại học Trung Sơn. . .”
“Cửa Đông! Là cửa Đông! Anh ở nơi đó chờ em!”
Cô dập máy điện thoại tìm chìa khoá, lúc mở cửa tủ trông thấy mình trước gương, tóc rối tung thần sắc uể oải, Thẩm Mộc Tinh không khỏi nhíu mày.
Cô chọn một bộ váy tươi tắn, lại cảm thấy không tốt, liền tìm quần short jean và T-shirt trắng thay đổi, trong miệng cắn dây buộc tóc, hai tay lưu loát chải đầu tóc thành đuôi ngựa, sau đó dây buộc tóc trong miệng quấn vài vòng, sửa sang quần áo trước gương.
Tóc cô rất dài, đã đến thắt lưng.
Nhưng quá đen, như một cô gái quê.
Cô ảo não vuốt mặt mình, quay người ra cửa, lúc xuống lầu đi ngang qua bình cứu hỏa.
Anh đến.
Rốt cuộc anh đã đến.