Edit:Đào Sindy
Việc tìm phòng cho em trai, thật ra Thẩm Mộc tinh đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Cô hiểu tính cách Thẩm Minh, để cậu ở nhà người khác một ngày, cậu sẽ đứng ngồi không yên.
Thế là trước khi về quê cô lấy ra một chút tiền tích góp, thuê một căn phòng đơn gần công ty, giao thông thuận tiện, phòng ốc cũng sạch sẽ, Thẩm Minh đặt chân một mình tại Thâm Quyến, Thẩm Mộc Tinh giúp cậu thu dọn hành lý vào ở.
Thu xếp tốt nơi ở cho em trai, Thẩm Mộc Tinh lại chạy tới ký túc xá của mình thu dọn hành lý, A Mẫn và Thẩm Minh giúp cô dọn nhà.
Thẩm Mộc Tinh tự nhận là một người đơn giản, đợi lúc thu dọn đồ xong mới phát hiện, thì ra mình rách rưới một đống lớn, mười mấy rương giấy lớn chồng ở cửa ra vào, gọi một chiếc xe taxi cũng chứa không nổi.
“Vứt bỏ đồ vô dụng là được.” Thẩm Mộc Tinh quyết định thật nhanh.
Thế là bắt đầu ném vật cũ, lúc tìm kiếm những bộ đồ quá hạn, ném đi, gấu bông công ty tặng dịp lễ ném đi, mùa đông năm ngoái lạnh mua túi ấm cũng ném đi... Cuối cùng mười thùng giấy con chỉ còn lại có sáu cái.
Lúc mở ra cái cái rương cuối cùng, Thẩm Mộc Tinh ngây ngẩn cả người, đó là váy A Mẫn thay cô xếp xong, quy củ bày đặt trên thùng giấy.
Một bộ váy liền áo.
Màu sắc lúc đưa sang, thiếu nữ kia mới mặc váy, cầm trong tay lại giống như cầm quá khứ của mình.
“Mộc Tinh, cái này giữ lại sao?” A Mẫn cầm túi rác hỏi.
“Đương nhiên giữ lại.”
“Bộ này hẳn là rất lâu, cô cũng không mặc nó.”
Thẩm Mộc Tinh trìu mến sờ lấy món quần áo luôn không nỡ mặc, ánh mắt chớp động lên:
“Đây là anh ấy làm cho tôi.”
A Mẫn kinh ngạc nói: “Ai? Là anh Nghiêm nhà cô làm sao?”
Thẩm Mộc Tinh đáp: “Ừm, khi tôi mười chín tuổi, anh ấy đã làm cho tôi.”
Ánh mắt A Mẫn cũng lóe lên: “Nhanh cho tôi xem, ai nha, mỗi một đường may... Thật lãng mạn. Sao hai người biết lâu như vậy. Tôi còn tưởng rằng là lúc làm việc kết bạn đấy!”
A Mẫn nói: “Mộc Tinh, cô kể cho tôi nghe chút chuyện xưa của hai người đi?”
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu cười: “Hai chúng tôi à, hai chúng tôi thật không có gì tốt để nói, bình thường thôi.”
“Ai, mạng cô thật tốt, có thể cùng một người đàn ông yêu nhau lâu như vậy mà không xa rời nhau.” A Mẫn cảm thán nói.
Thẩm Minh ở một bên thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn váy kia, lại cúi đầu, ra đóng rương cho chị.
Đồ dọn nhà vừa đúng một chiếc xe, hai người lục tục chuyển đồ vào nhà riêng của Nghiêm Hi Quang.
Thẩm Mộc Tinh đổi màn cửa, bày hoa, để sách của mình lên giá sách của Hi Quang, vui vẻ bận rộn.
Thẩm Minh đứng ở trong toilet gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Cậu vừa mới đi tiểu muốn xả nước, lại tìm không thấy nút ở đâu, lại không muốn hỏi chị, chỉ có thể ngồi xổm xuống tìm vòng quanh bồn cầu.
Đúng lúc này, mẹ gọi điện thoại, Thẩm Minh kéo nắp, trên nắp bồn cầu nhận điện thoại.
“Mẹ.”
“Minh Minh, ăn cơm chưa?”
“Con đã ăn rồi, chị dẫn con đi ăn.”
“Ăn gì thế?”
“Ăn cơm tôm chiên Đài Loan gì đó.”
“Ăn ngon không?”
“Cũng không dễ ăn, con ăn không quen.”
“Minh Minh, con và chị ở đâu?”
“Ừm, ở nhà mới của bọn họ.”
Tinh thần mẹ lập tức tỉnh táo: “Nhà mới sao? Nhà mới của chị con thế nào? Trùng tu sao? Lầu mấy thế?”
Thẩm Minh nhìn thoáng qua toilet cách thức Châu Âu cửa gỗ thật, nói: “Nhà của họ ở cư xá cao cấp, thật lớn, con ngồi... Con ngồi Cadillac tới.”
Thẩm Minh nghe thấy mẹ nhẹ nhàng hít một hơi: “Ở Thẩm Quyến? Cư xá cao cấp? Cadillac?”
“Ừm.”
Thẩm Minh giơ điện thoại lại ngồi xổm xuống, tìm nút xả nước trên bồn cầu.
Mẹ suy nghĩ, lại hỏi: “Rốt cuộc anh rể con làm nghề gì?”
Tay Thẩm Minh không biết đụng đến chỗ nào trên thùng, một tiếng xả nước đột nhiên vang lên, cậu mới đầu sững sờ, sau đó thở dài một hơi.
“Mẹ vừa mới nói gì?”
“Mẹ nói, anh rể con làm nghề gì?”
“Chị con nói làm thợ may.”
“Làm thợ may sao có thể giàu như thế?”
“Không biết, con nhìn thấy trên giá sách nhà anh ấy có quyển tạp chí in hình anh ấy trên trang bìa.”
***
Khi Nghiêm Hi Quang trở về đã là mười giờ nửa đêm rồi, giầy da của anh phát ra tiếng quanh quẩn trong hành lang, lộ ra hương vị mệt mỏi trở về đêm khuya.
Mỗi nhà một thang máy, anh mới ra thang máy, đã nhìn thấy cổng mới mua tủ giày.
Bên trên tủ giày được người ta tỉ mỉ dọn lên một chậu thực vật, tủ khác cắm ba cây dù, hai cây lớn một cây nhỏ hơn, phía trên dù nhỏ còn ghi chữ nhãn hiệu “Tặng phẩm”, xem ra đều là mới mua.
Nghiêm Hi Quang dừng chân lại, khẽ giật mình, quay đầu nhìn nhắc nhở trên tầng thang máy.
Không sai, là nhà anh.
Mệt mỏi trên mặt anh bỗng nhiên tuôn ra chút nhẹ nhõm.
Anh đi qua, sờ lên cây dù nhỏ đáng yêu, khóe miệng không tự kìm được cong lên mỉm cười.
Móc ra chìa khoá muốn mở cửa, Nghiêm Hi Quang vừa mới duỗi ra tay lại ngừng, nghĩ nghĩ, anh thăm dò chìa khóa, đưa tay nhấn chuông cửa.
Tiếng bước chân từ xa mà đến gần đồng thời vang lên, đó là người đang chờ anh.
Cửa mở ra, trong tay cô cầm theo quyển sách, mặc áo ngủ ở nhà hiện ra trước mặt anh.
“Trở về rồi à?”
“Ừm, sao còn chưa ngủ.”
“Không buồn ngủ.” Cô cười, lộ ra một hàm răng thẳng tắp.
Cửa đóng lại, đập vào mắt là nhà đột nhiên biến thành sắc màu ấm điều.
Nghiêm Hi Quang trố mắt nhìn màn cửa vàng nhạt kia, trên bàn hoa thủy tiên nở rộ, cùng áo vải gối ôm trên ghế sa lon đáng yêu đứng thẳng.
Thẩm Mộc Tinh thấy anh sững sờ nhìn những thứ này, trong lòng có chút tâm thần bất định.
“Hôm nay em dọn dẹp một chút... Màu màn cửa của anh quá mờ, trong nhà vừa sửa sang xong không có thực vật xanh không được, mà lại... Mà lại ghế sa lon của anh có một lỗ do bị tàn thuốc cháy, em liền mua mấy gối ôm này.”
Nghiêm Hi Quang đi qua, cầm lấy gối ôm, quả nhiên phía dưới gối ôm có một cái lỗ tàn thuốc.
Đó là lần anh nghe nói cô có bạn trai, nên hút thuốc.
Thẩm Mộc Tinh thấy anh trầm mặt không nói lời nào, cũng không biết anh có thích hay không, trừng mắt nhìn, nhìn gối ôm hươubảy màu ngây thơ kia, xoa tay nói:
“Thẩm mỹ bình thường của anh.. Không thế nào cao hơn... Anh thích nhìn những đồ nhỏ này, ha ha.”
“Đây là hươu?” Anh cầm gối ôm nhìn chung quanh một chút.
“Ừm.”
“Cái này là? Là trâu nhỏ?” Anh lại cầm một con thú bông nhung Thẩm Mộc Tinh đang cầm.
“Không phải, đây là cừu nhỏ Shawn.”
“ Cừu nhỏ Shawn?”
“ Là một bộ phim hoạt hình, rất thú vị, rảnh thì cùng xem.”
“Được.” Nghiêm Hi Quang thận trọng đặt cừu nhỏ lại.
Anh nhìn khắp nơi, đều được cô bố trí tỉ mỉ qua.
Lúc Nghiêm Hi Quang nhìn tới nhìn lui trong phòng, Thẩm Mộc Tinh chạy tới phòng bếp cười vẫy tay với anh:
“Đói bụng không? Em nấu đồ ăn khuya cho anh, tới ăn nha.”
Nghiêm Hi Quang nhìn cô, cô đứng cạnh bàn thay anh kéo ghế, cười với anh, trên bàn là ba bộ bát đĩa lớn nhỏ khác nhau, tất cả đều dùng lồng che lại.
“Anh thất thần làm gì thế? Ngốc à nha?”
Nghiêm Hi Quang mới hồi phục tinh thần lại, đi tới.
Bữa ăn khuya thật ngon, là canh nấm thanh đạm anh thích, hai người không nói lời nào, anh rất ra sức ăn, cô nhẹ nhàng chơi điện thoại di động, ngẫu nhiên cho anh coi hình ảnh thú vị trên Weibo, anh cũng cười theo.
Lúc anh đang dùng cơm không thích nói chuyện, cô cũng không phải là người ồn ào.
***
Ăn xong bữa khuya, Thẩm Mộc Tinh để bát đĩa vào bồn, đến ghế sa lon kiếm đĩa《Cừu nhỏ Shawn 》.
Nghiêm Hi Quang từ phòng tắm đi ra, đổi một thân T-shirt thuần cotton ở nhà, Thẩm Mộc Tinh thấy anh đi ra liền ngoắc, cười nói:
“Dưa hấu mau tới đây, phim sắp bắt đầu.”
“Xem phim gì vậy?” Anh hỏi.
“《Cừu nhỏ Shawn 》, em xem phim anime này lại thích ngủ, nhưng vẫn thích xem.”
“Không sao, vây em nằm ngủ đi.”
Anh ngồi xuống ghế sa lon, nắm tay lạnh buốt của cô, xoa xoa, trên màn hình xuất hiện mặt cừu đen.
Anime rất thú vụ, một đám cừu nhỏ vào thành phố tìm kiếm chủ câu chuyện.
Nghiêm Hi Quang xem đến say sưa ngon lành, Thẩm Mộc Tinh nhìn qua, chính là cùng anh xem thôi, cho nên có vẻ hơi lười biếng.
Cô một hồi gác chân lên đùi anh, một hồi lại gối đầu lên đùi anh, một bộ phim xem đến biến hóa vô số loại tư thế, cuối cùng tư thế cuốn trong ngực anh, nắm tay anh, ngủ thiếp đi.
Shawn mất chủ cuối cùng tìm được chủ, từ đó bọn họ hạnh phúc sống chung một chỗ.
Phim kết thúc, bài hát vui sướng vang lên:
He' s Shaun the sheep
He' s Shaun the sheep
He doesn' t miss a trick or ever lose a beat
Lose a beat...
Trong phòng khách tối đen, TV chớp động ánh sáng.
Nghiêm Hi Quang cúi đầu nhìn người ngủ trong ngực, nhẹ nhàng sờ mặt cô.
“Mộc Tinh, Mộc Tinh?”
Cô không có phản ứng, ngủ rất say.
Dưới ánh sáng ghế sa lon Nghiêm Hi Quang ôm cô, đụng rơi mất gối ôm hươu bảy màu của cô.
Anh do dự nửa ngày, vẫn quyết định trước tiên ôm cô đến phòng ngủ rồi đến nhặt.
Đặt cô lên giường, Nghiêm Hi Quang nhẹ nhàng rút cánh tay dưới đầu cô ra, nửa đường anh dừng lại, nhìn mặt cô ngủ say chằm chằm một hồi, định đi tắt đèn.
Lúc xuống giường đi ngang qua tủ để đồ, Nghiêm Hi Quang nhìn thấy bên cạnh chậu hoa bày một quyển vở nhỏ màu đỏ sậm.
Đi qua nhìn, hộ khẩu của cô, thẻ căn cước đều chuẩn bị xong đồng loạt, phía trên còn để hai hộp kẹo mừng đóng gói tỉ mỉ, đại khái là cô ghi danh nhân viên chuẩn bị công tác.
Ánh mắt Nghiêm Hi Quang lóe lên một cái, để hộp kẹo mừng về chỗ cũ, nhếch miệng lên một nụ cười ấm áp.
Anh cầm lấy thẻ căn cước của cô.
Ảnh chụp trên thẻ căn cước hẳn chụp sau khi anh đi.
Cô không để ý tới máy nên không cười, cằm gầy nhọn.
Anh lại không biết, thì ra cô khi đó rất vội.