Edit: Đào Sindy
Thật ra ngày đi làm giấy, chính là ngày cô tham gia một phỏng vấn, trước sau lễ tình nhân người đăng ký rất nhiều , lúc chờ gọi Thẩm Mộc Tinh vẫn đang nhìn.
Người ta trong tình trạng căng thẳng sẽ mất cảm xúc, lúc kí tên trên giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Mộc Tinh giống như đang ký một bản hợp đồng.
Nghiêm Hi Quang rõ ràng nghiêm túc hơn cô nhiều, anh tỉ mỉ đọc mỗi một chữ trong sách hướng dẫn đăng ký kết hôn, rồi mới nhất bút ký xuống tên của mình.
“Hẳn rất nhanh, đừng gấp.” Anh thấy tinh thần cô hoảng hốt, an ủi.
“Nghiêm Hi Quang, anh nói, em có nên thêm tiếng Ý vào cột ngôn ngữ không? Bây giờ tham gia phỏng vấn quá dữ dội, em đã thấy một người nói tám thứ tiếng ấy, mà em chỉ biết tiếng Anh, nếu không anh dạy em tạm thời vài câu, sau này em sẽ theo anh học.”
“Đây không phải gạt người sao?” Anh cười vỗ mặt cô.
“Thợ may trẻ, làm việc luôn như thế, binh bất yếm trá*! Anh nhanh dạy em.”
* nhà quân sự luôn phải lừa địch
Nghiêm Hi Quang thật sự rất chân thành dạy cô giới thiệu đơn giản bằng tiếng ý, miệng lưỡi Thẩm Mộc Tinh vụng về theo học, kết quả cuối cùng càng lộn xộn, không nhớ nổi vài câu.
“Thật khó...”
“Mộc Tinh em là học sinh giỏi, sao không học được?”
“Anh không biết sao? Não của phụ nữ sau khi kết hôn sẽ tan biến dần đấy, đều tại anh!”
Nghiêm Hi Quang cười, không muốn phản bác.
Giấy kết hôn tới tay, không có thời gian xem, Thẩm Mộc Tinh liền chạy đi phỏng vấn, chức vị phỏng vấn là bộ phận chuyên viên của xí nghiệp 500 người, trong đám người phỏng vấn, cô không tính có ưu thế, nhưng trả lời hai câu khiến HR rất hài lòng.
“Tôi định cư ở Thẩm Quyến, đã kết hôn.”
“Đúng, tôi và chồng đều không có ý định có con.”
Từ trong cao ốc phỏng vấn đi ra, Thẩm Mộc Tinh đi trên đường phố phồn hoa, tâm tình dễ chịu rất nhiều, trong lòng lại nhớ em trai, liền gọi điện thoại cho Thẩm Minh.
“Chị.”
“Đi phỏng vấn rồi à?”
“Phỏng vấn hai công ty, người ta đều nói rõ ràng trình độ của em không đủ. Lại đi một công ty chuyển phát nhanh, bảo chờ trả lời.”
“Làm chuyển phát nhanh? Có quá mệt không?”
“ Cánh cửa chuyển phát nhanh thấp, mặc dù lương không cao, nhưng tính theo phần trăm sản phẩm, làm nhiều kiếm nhiều, rất tốt.” Thẩm Minh cười.
“Em muốn làm chuyển phát nhanh sao? Em muốn chịu khổ à?”
“Chị, em đã quyết định ở bên cạnh chị, cũng chuẩn bị chịu khổ rồi.”
“Thằng nhóc này, miệng lưỡi trơn tru.”
Thẩm Mộc Tinh cúp điện thoại, chạy về nhà, hôm nay Nghiêm Hi Quang nghỉ ngơi, thật sớm đã trong nhà.
Ra thang máy, Thẩm Mộc Tinh cởi giày tại cửa ra vào, dù nhỏ trên tủ giày bị ngã, cô ngồi xổm xuống, dựng nó đứng lên.
Sờ cây dù trẻ em được tặng kia, Thẩm Mộc Tinh không phát hiện, khóe miệng của mình hơi cong lên.
Vừa mở cửa ra, một hương vị sốt cà chua kiểu Ý nồng đậm, Nghiêm Hi Quang đeo tạp dề, đang bận rộn trong phòng bếp.
“Trở về rồi?” Anh trong trăm công ngàn việc quay đầu nhìn cô, lại vùi đầu vào “Chiến đấu” bên trong.
Thẩm Mộc Tinh buông túi xách xuống, đi vào phòng bếp, nhìn thấy phế liệu trên mặt bàn bị cắt loạn xạ, chắp tay trước ngực cầu khẩn nói:
“Dưa hấu, mau buông tha, ngày vui thế này, không phải anh muốn cho em ăn pizza Italy anh làm chứ?”
Nghiêm Hi Quang dùng ngón tay ấn trên bánh mì, trải kem phô mai lên, xem thường nói:
“Pizza Napoli chính tông...”
Hai tay Thẩm Mộc Tinh ôm đầu: “Ai! Trời ạ! Luôn có điêu dân muốn hại trẫm.”
Nghiêm Hi Quang cười, cầm một chiếc đũa gõ lên đầu cô: “Đây là kem phô mai! Không phải □□!”
Thẩm Mộc Tinh cười hề hề, ôm anh từ phía sau, nũng nịu: “ Dưa hấu thân mến, hay là em làm sốt cà chua trứng ráng cho anh nha, tương liệu nhập khẩu này để lãng phí.”
“Tài nấu nướng của anh để lại ấn tượng xấu như thế trong em sao?”
Thẩm Mộc Tinh gật đầu: “Suốt đời khó quên!”
Nghiêm Hi Quang không nói gì, cố chấp như cũ đẩy bánh pizza vào lò nướng.
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu cảm thán: “Anh có biết cảm giác của em khi anh đẩy bánh vào lò không?”
“ Cảm giác gì?”
“Giống như thi thể em bị đưa vào lò thiêu.”
Nghiêm Hi Quang bỗng nhiên xoay người lại, trừng cô: “Không cho phép nói bậy! Sau này loại lời nông cạn này không được nói, nếu sau này em có con của mình...”
Anh nói lời trách cứ phân nửa, ánh mắt nghiêm khắc đột nhiên lại biến thành mềm mại.
Thẩm Mộc Tinh chu mỏ, nhìn anh không nói lời nào.
Nghiêm Hi Quang cắt đồ ăn, đổi đề tài, nói: “Hôm nay phỏng vấn ra sao?”
Thẩm Mộc Tinh cầm củ cà rốt, xoạt xoạt bắt đầu ăn, mơ hồ nói không rõ: “Đoán chừng không khác lắm, bọn họ nghe nói em đã kết hôn, còn là double income and no kids*, liền rất hài lòng.”
*vợ chồng kết hôn nhưng không có con.
Nghiêm Hi Quang cúi đầu: “Cái đó rất tốt.”
***
Thật sự là ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn, lần này Nghiêm Hi Quang làm pizza, vậy mà so với tất cả pizza Thẩm Mộc Tinh ăn trong tiệm còn ngon hơn.
“Trời ạ! Anh làm thế nào được!”
“ Đồ ăn ngoại quốc luôn có một đống lớn nguyên liệu nấu ăn thả vào mới ngon, muốn làm ra mỹ vị thật ra không khó.”
“Thật khiêm tốn, nếu em có thể làm ra mỹ vị thế này, em nhất định sẽ up khoe trên vòng bạn bè.”
“Vậy em up đi.” Anh đẩy pizza lên trước mặt cô.
“Up gì?”
“Vòng bạn bè của em.”
“Vậy chúng ta chụp ảnh chung đi.”
Nghiêm Hi Quang lắc đầu: “Anh đeo kính rất xấu.”
Cuối cùng hai người bàn bạc, nắm tay để trước pizza.
“Ghi câu gì đây? Dưa hấu làm pizza cho tôi? Bọn họ cũng không biết ai là dưa hấu.”
“Vậy thì viết: Chồng làm pizza cho tôi.”
“Chồng...” Mặt Thẩm Mộc Tinh đỏ lên: “Ây... Xưng hô thế này quá xa lạ, em chưa từng công khai tình cảm yêu đương, up lên vòng bạn bè đã gọi chồng, mọi người sẽ nghĩ em bị trộm nick đấy. Anh muốn thể hiện tình cảm, sao anh không phát?”
Nghiêm Hi Quang suy nghĩ, cầm điện thoại di động của mình, mở Wechat ra.
Thẩm Mộc Tinh gửi ảnh chụp sang cho anh, một mặt xem náo nhiệt đứng bên cạnh Nghiêm Hi Quang chằm chằm không thả:
“Anh up đi, em xem anh đăng làm sao.”
Nghiêm Hi Quang do dự một chút, còn muốn phát sầu hơn khi còn bé sáng tác văn, ảnh chụp đăng lên, đánh ra một hàng chữ: Tôi làm pizza cho vợ.
Thẩm Mộc Tinh nhìn hàng chữ kia, cau mũi một cái, nín cười.
Ngón tay Nghiêm Hi Quang sạch sẽ dừng lại nửa ngày trên chỗ đăng, cuối cùng vẫn ấn xóa, xoá mất hàng chữ kia.
Anh quay đầu nhìn Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh cười, anh cũng cười theo.
Anh khó xử nhíu nhíu mày, như đứa bé thẹn thùng.
“Không up nữa.”
“Ha ha ha ha ha ha được!”
***
Vì đền bù hôm nay là ngày vui mà không có kết quả, nên buổi tối Thẩm Mộc Tinh phá lệ chủ động hôn anh.
Hai người vốn ở trên ghế sa lon xem tiết mục tổng hợp, Nghiêm Hi Quang đang cười, Thẩm Mộc Tinh nằm trong ngực anh đột nhiên ôm lên cổ của anh hôn anh.
Thân thể Nghiêm Hi Quang cứng đờ, rất nhanh liền hôn trả lại, Thẩm Mộc Tinh mỉm cười trong miệng hắn đắc ý, đưa tay tắt đi TV.
Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ có người đang đốt pháo tháng giêng, mới đầu cô có ý định trêu chọc dần dần vì anh hôn sâu mà nhịp tim trở nên mất khống chế.
Anh đè cô xuống ghê sa lon, nửa chống đỡ thân thể hôn lấy.
Nụ hôn của bọn họ không vội không chậm, bọn họ có nhiều thời gian ở chung.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, trong phòng khách không mở đèn, tiếng ma sát lộ ra rất rõ ràng.
“Dưa hấu...” Cô cười duyên, cười định lực anh không đủ.
“Đứng đắn một chút.”
Gì mà dưa hấu bí đao, hiển nhiên đối với xưng hô thế này, Nghiêm Hi Quang không tiếp nhận trong loại trường hợp này.
Thẩm Mộc tinh ngậm lấy môi anh, mơ hồ không rõ nói: “Sao anh làm gì cũng nghiêm túc như thế...”
Nghiêm Hi Quang không để ý cô, hai tay nâng mặt cô, dùng sức hôn cô.
Người đàn ông đè ép người phụ nữ dưới thân, ai có bản lĩnh thì nói chuyện.
“Gọi chồng yêu.”
Lúc hôn môi đột nhiên anh nói như vậy bên tai cô.
Thân thể Thẩm Mộc Tinh run lên, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật.
Lời buồn nôn như thế, lại phát ra từ miệng Nghiêm Hi Quang sao?
Thẩm Mộc Tinh quay mặt sang bên, thẹn thùng từ chối: “Ơ kìa...”
Nghiêm Hi Quang lại nâng mặt cô, khiến mặt cô quay về phía mình, trên môi cũng nín cười, sắc mặt ửng đỏ: “Nhanh.”
“Ai nha anh làm gì đó...” Cô nhăn nhăn nhó nhó tránh né ánh mắt anh, không biết tại sao lại muốn cười.
“Mộc Tinh, gọi anh.”
“Nghiêm Hi Quang đừng đùa em mà...”
“Lúc nào rồi mà anh còn đùa em chứ?”
“Bây giờ anh đang trêu đùa em mà.”
Nghiêm Hi Quang vịn mặt cô, đè cô, nhíu mày: “Không phải anh bảo em gọi thế nào thì em nghĩ anh đùa em hả?”
“Vậy sao anh không gọi em?” Cô nhịn cười, miệng mấp máy, dùng tay che mặt, xuyên qua khe hở giữa ngón tay đến nhìn anh.
Nghiêm Hi Quang ngơ ngác một chút, lập tức cũng nhìn cô cười, mắt cười cong cong, giọng mềm mỏng.
“Vợ yêu...”
“Ai nha nha nha nha nha nha...” Thẩm Mộc Tinh đột nhiên vặn cánh tay anh, che lỗ tai mình.
Ý cười ở miệng Nghiêm Hi Quang lớn hơn.
“Đến em rồi.”
“Nghiêm Hi Quang anh không thấy tẻ nhạt à, cái này có gì hay mà gọi!”
“Anh muốn nghe không được sao?”
“Không gọi không gọi.”
“Em gọi hay không gọi!”
Bàn tay anh chụp tới người cô, Thẩm Mộc Tinh sợ nhột, tiếng cười tràn ngập cả căn phòng.
“Ha ha ha không gọi không gọi!”
Nghiêm Hi Quang dừng lại, đôi mắt xiết chặt, đột nhiên nhào tới.
Thẩm Mộc Tinh hét lên một tiếng, hai người lại loạn cả đống.
Đêm xuân, chơi đùa như trẻ nhỏ biến thành tình cảm mãnh liệt, bọn họ phù hợp lẫn nhau, cần lẫn nhau, trở thành bến mê duy nhất của đối phương.
Anh đè cô từ phòng khách đến phòng ngủ, lúc Thẩm Mộc Tinh bị thả trên giường giống như bị rơi vào một tấm lưới dịu dàng to lớn.
Cô mê ly cởi áo sơ mi của anh, Nghiêm Hi Quang nắm tay cô.
“Anh đi tắt đèn.” Anh nói.
“Ừm...”
Anh cài chốt cửa rồi trở lại bên giường, thân thể nặng nề một lần nữa đè lên cô.
“Durex ở trong ngăn kéo... Em đi lấy...” Cô muốn đứng lên, lại bị anh nắm tay.
“Không cần, cứ như vậy...”
“Không phải anh nói không thích có con sao?”
“Anh không thích, nhưng nếu có liền... sinh thôi.”