Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 56: Chương 56: Chương 53: Còn hạ




Edit: Đào Sindy

Chưa mát mẻ mấy ngày, mùa hè Thẩm Quyến không kịp chờ đợi đã đến.

Rương chuyển phát nhanh chất đầy, chuyển phát viên đọc tên, hai mươi mấy chuyển phát nhanh viên đều chờ ở nơi đó, bị gọi đến khu vực phụ trách liền tranh thủ thời gian chạy lên ôm, thư thì liệng, gói nhỏ thì quăng, gói lớn thì ném, trên cao toàn là những kiện hàng chuyển phát nhanh đang bay lượn..

Thẩm Minh vì một ngã rẻ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bởi vì đồ cậu sắp đưa có hư hỏng.

Quy định《biện pháp chuyển phát nhanh quản lý thị trường》, khi bao bên ngoài chuyển phát nhanh bị hư hỏng, nên báo cho người nhận mở ra kiểm tra mới kí tên, nhưng cậu quá mệt mỏi...

Quy định là chết, chuyển phát nhanh viên lại sống.

Thẩm Minh rõ ràng ở trên mặt đất, ôm lấy hộp giấy chuyển phát nhanh bị hư hỏng, dùng băng dán vàng quấn một vòng trên lỗ thủng, phủ lên chỗ bị hư hỏng.

Đây là quy tắc ngầm anh Lưu chuyển phát nhanh chỉ dẫn cậu.

Trời nóng chết người, nếu như bạn đang ở góc độ của Thẩm Minh, bạn có thể thấy rõ ràng bên ngoài đường nhựa có hơi nóng bốc lên xiêu vẹo, giống như u linh ăn thịt người.

Thẩm Minh ôm đống chuyển phát nhanh, lưu loát nhét vào trong xe điện của mình, cưỡi xe liền vọt ra bên ngoài.

Bật điều hoà, quả thực là hai tầng băng và lửa.

Chạy xe điện hai phút, Thẩm Minh đã đổ mồ hôi như mưa.

Mặc dù như thế, nhưng cậu đã rất thỏa mãn rồi, bởi vì chị nói, trước khi nổi tiếng Brad Pitt từng là tài xế của vũ nữ thoát y, Lưu Đức Hoa trước khi thành danh mở tiệm cắt tóc, ca sĩ Tôn Nam trước là thợ quét sơn đấy...

Chị đọc sách nhiều, nói gì cũng có lí.

Thẩm Minh không oán giận, cậu rất thỏa mãn, ít nhất anh Lưu chỉ dẫn cậu, lấy xe điện cho cậu mượn, bớt đi chi tiêu không nhỏ... Mặc dù chiếc xe nát này luôn vang lên két két không ngừng, ồn ào cực kì.

Món đầu tiên hôm nay, là cậu phụ trách chuyển cho người sử dụng tầng 24 tòa nhà lớn.

Thẩm Minh căm hận tầng lầu cao như thế, mỗi lần đi lên đều cảm thấy tai không thoải mái, ở quê cậu, cao nhất cũng chỉ bốn tầng.

Bảo vệ cao ốc là một người Hà Nam khẩu âm rất nặng, sống chết không cho cậu vào nhà, nhưng mà người nhận này lại bán hàng trên taobao, nếu làm quen tạo quan hệ được với chủ nhà này, không biết chừng sẽ có thể biến cô thành khách hàng thân thiết của Thần Thông Express, như vậy thì tiền hoa hồng của cậu cũng sẽ được nhiều hơn..

Thẩm Minh lại nghĩ tới chị, chị nói: Lần sau đưa cho bảo vệ một quả dưa hấu, bên ngoài dốc sức làm ra vẻ kinh ngạc, nhưng không thể làm nghẹn.

Thế là Thẩm Minh mua ở sạp nửa quả dưa hấu, đưa cho bảo vê, khuôn mặt bồi thường tươi cười nói không dễ, bảo vệ thật sự cho cậu vào.

Cuối cùng Thẩm Minh được làm khách của nữ cửa hàng taobao, là mỹ nữ, dáng dấp ưa nhìn, cậu chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến thế, nhưng quay người lại cậu lại không nhớ ra dáng vẻ cô ấy, mọi người gọi mỹ nữ này là “Hotface” .

Nữ chủ cửa hàng taobao thấy cậu trắng trẻo, cười một tiếng lộ hai cái răng khểnh, thái độ không tệ, Thẩm Minh nhiệt tình thành khẩn đưa biên lai giá cho cô, đồng thời hứa hẹn mình cẩn thận đóng gói như thế nào, nữ chủ cửa hàng rất sảng khoái, lưu lại điện thoại của cậu.

Cuối cùng cũng xong một ngày làm việc, trong xe chuyển phát nhanh cũng rỗng, cậu cưỡi xe trống trở lại trạm, trong lòng có loại cảm giác trống rỗng và nhẹ nhõm như chiếc xe ấy vậy.

Khoảng cách đến trạm còn một đoạn, xa xa Thẩm Minh đã nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh đứng tại cửa ra vào chờ cậu, Thẩm Minh cười, trái tim bỗng nhiên trong nháy mắt bị lấp đầy, đợi khi nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông cao lớn đang đứng, nụ cười trẻ con trên mặt Thẩm Minh thu lại.

Trước mặt anh rể, cậu nên nghiêm túc.

***

Thẩm Mộc Tinh từ xa đã nhìn thấy em trai cưỡi xe điện tới, lôi kéo tay áo Nghiêm Hi Quang: “Này, em em tóc dài ra, có phải rất đẹp trai không?”

“Cũng được.” Nghiêm Hi Quang thuận thế dắt tay cô, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Minh, cùng cô chờ đợi Thẩm Minh đến.

Thẩm Mộc Tinh từ trong hộp giữ ấm cầm ra kem ô mai bản thân mới học gần đây, nịnh nọt chạy tới, cong mắt cười nói: “Tới tới tới, Tiểu Minh Minh nhà chúng ta là có tiền đồ nhất, ăn một miếng kem tươi đi!”

Thẩm Minh xuống xe, ném găng tay vào trong xe, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, cúi đầu, cắn thìa.

Một miếng kem tươi vào trong bụng, không để ý tới hương vị, đầu vội vàng nuốt vào bụng.

“Chị làm hả?” Thẩm Minh mỉm cười nhìn cô.

“Đúng thế, hương vị ra sao?”

“Ăn ngon.” Nhưng thật ra là lừa cô, mùi vị gì, vốn không có ấn tượng.

“Em lại ăn một miếng.”

“A, há mồm.”

Hình ảnh ấm áp của hai chị em nơi xa, Nghiêm Hi Quang sớm thành thói quen, anh yên lặng đi qua, chiếc xe điện dừng lại bên cạnh anh, vỗ vỗ chỗ ngồi, lông mày đẹp nhíu một cái.

Hai chị em ngồi trên bục xi măng trước trạm, Thẩm Mộc Tinh cho cậu ăn, Thẩm Minh đàng hoàng ăn từng miếng từng miếng một, thật ra Thẩm Mộc Tinh biết, cô làm như vậy có thể là có chút thương yêu cậu quá mức, nhưng cô không biết ngoại trừ những tình cảm ấm áp này, còn có thể vì cậu làm chút gì.

A Mẫn đã từng hỏi cô: Nghiêm Hi Quang có tiền như vậy, bảo anh tùy tiện tìm cho em trai một công việc, hoặc tùy tiện ném ít tiền, đủ cậu ăn cơm, anh rể đó, chút bận bịu ấy thì không thể giúp sao?

Tùy tiện?

Đối với Thẩm Mộc Tinh mà nói, tùy tiện đã quá quý giá rồi.

Cho dù bây giờ bọn họ là vợ chồng, dù cho Nghiêm Hi Quang yêu cô tha thiết, Thẩm Mộc Tinh cũng không hy vọng Nghiêm Hi Quang trở thành người nuôi cơm hốt phân cho em trai. Cô tin tưởng Thẩm Minh cũng sẽ không tình nguyện.

“Hôm nay bận việc lắm sao?”

“Cũng được, hôm nay đến gặp chủ cửa hàng taobao.”

“À à, có chuyện gì thú vị không nói nghe một chút.” Thẩm Mộc Tinh hỏi.

Thẩm Minh lấy điện thoại ra tìm tin nhắn, nói: “Hôm nay em đi chuyển, sau đó có cô gái nhắn tin cho em, nói: Từ hôm nay, tôi sẽ không chờ ai nữa, chỉ chờ cậu thôi.”

“Hì hì, cô bé này xem phim Hàn quá nhiều. Chị cũng nhắc nhở em, em phải cẩn thận một chút, con gái bây giờ không giống bọn chị hồi đó, như sói như hổ đó em biết không? Thứ gì em cũng có cả.”

Thẩm Minh bỗng nhiên ôm tâm trạng tự hù mình: “Chị đừng làm em sợ!”

Thẩm Mộc Tinh bị cậu chọc cười, chợt thấy T-shirt trên vai cậu toàn nếp nhăn, liền hỏi: “Bộ đồ này của em giặt xong thì dùng kẹp treo lên à?”

“Ừm, không mua giá áo liền chịu đựng dùng thôi, ai biết quần áo sẽ có hai dấu.”

“Em chờ tý, chị mua cho em một cái.”

Thẩm Mộc Tinh nói rồi, đứng dậy đi cửa hàng vật dụng hàng ngày phụ cận.

Thẩm Minh nhìn qua bóng lưng của chị, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hi Quang, anh ngồi xổm bên cạnh xe cậu, không biết đang làm gì.

Thẩm Minh đứng lên, đi tới.

***

Thẩm Minh dừng lại bên chiếc xe điện của mình.

Nghiêm Hi Quang ngồi chồm hổm trên mặt đất, loay hoay bên xe, Thẩm Minh nhìn chiếc quần cao cấp trên người anh, thay anh lau mồ hôi. Sợi tổng hợp cao cấp như vậy, dính chút bụi đất sẽ rất đáng tiếc.

Nghiêm Hi Quang ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Xe này đã bao nhiêu năm?”

Thẩm Minh nói: “Đại khái bốn năm năm đi, anh Lưu cho em mượn, xe nát cũng sắp về hưu rồi.”

“Có ốc vít không đưa cho anh.”

“Có, muốn loại cỡ 10 à...”

“Dùng cỡ đó.”

“Để em tìm cho anh.”

Nửa phút sau, Thẩm Minh tìm ốc vít tới, Nghiêm Hi Quang tại chỗ ngồi vặn vặn dưới đáy.

Thẩm Minh đứng một bên hút thuốc, im lặng nhìn anh.

Thật ra, chỗ ngồi xe điện đã sớm lung lay, nhưng cậu lười sửa, bình thường khi ngồi lên, duy trì thăng bằng, cũng dùng được.

“Thế này khi chạy rất nguy hiểm đó.” Nghiêm Hi Quang một bên sửa xe vừa nói.

Thẩm Minh nhìn thấy trên tay anh toàn bụi bẩn, nhàn nhạt lên tiếng, hít một hơi khói: “Ừm.”

Năm phút đồng hồ, Nghiêm Hi Quang thay cậu sửa xong chỗ ngồi, đứng lên, có thể là không đi ngay, khi cậu đứng ở đó rõ ràng lùi một bước, Thẩm Minh giật nảy mình, chỉ thấy anh đã đứng vững vàng, mới mãnh liệt hít một hơi thuốc lá, ngón tay có chút phát run.

Nghiêm Hi Quang vỗ vỗ chỗ ngồi đã sửa xong, lại kéo, sau khi xác định ổn thỏa mới từ từ đi về phía nơi này.

Thẩm Minh nhìn anh đến, vội rút điếu thuốc ra: “Cho anh.”

Nghiêm Hi Quang nhận lấy, Thẩm Minh thay anh đốt lửa.

Hai người đàn ông đứng cạnh nhau hút mây nhả khói.

Trầm mặc, không có gì để nói chuyện.

Nơi xa, Thẩm Mộc Tinh từ cửa hàng đi ra, cười, vẫy tay với hai bọn họ.

Thẩm Minh khẽ cười một tiếng, có đôi khi cậu thấy chị mình khi tức giận rất ngốc, thật không biết Nghiêm Hi Quang yêu cô vì lí do gì, từ nước ngoài trở về, vẫn cưới cô.

Ban đêm dẫn Thẩm Minh đến một nhà hàng Nhật nổi danh ở Thẩm Quyến để ăn cơm, Thẩm Mộc Tinh biết cậu thích ăn hải sản, thay cậu chọn rất nhiều món đắt tiền.

Khi màn đêm buông xuống, cô kéo cánh tay Nghiêm Hi Quang đi dạo phố, mua quần áo mới cho Thẩm Minh.

Bởi vì Nghiêm Hi Quang đi rất chậm, cô cũng dần dần quen thả chậm bước chân, trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, anh và cô cũng là một cặp.

Tính tình Thẩm Minh nóng nảy, đi nhanh, khi bọn họ đang ở giữa đường, cậu đã đi đến cuối đường, quay đầu nhìn sang hai người không thấy tăm hơi, Thẩm Minh ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc, trên đường có rất nhiều người độc thân, cậu cũng là một người cô đơn.

Không bao lâu, chị điện thoại tới.

“Thằng nhãi con, em chạy đâu rồi, tìm mãi không thấy bóng em.”

Thẩm Minh ngồi xổm trước quán trà sữa hút thuốc, cười: “Chị ngốc chứ sao.”

“Minh Minh, vừa rồi mẹ gọi điện thoại đến, nói có người tìm em, gọi điện thoại đến nhà rồi.”

“Ai?”

Thẩm Mộc Tinh không trực tiếp trả lời, nói: “Đối phương nói là một luật sư, nói là... Luật sư của cô Thượng.”

Thuốc lá trong tay Thẩm Minh dừng lại, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên thít chặt.

Tàn thuốc trong tay rơi trên mặt đất.

Hồi ức ố vàng kéo tới.

Cậu ngồi trên ghế cắt tóc, một đôi đẹp mắt chiếm cặp mắt cô bé kia.

“Cậu lặp lại lần nữa xem?”

Cô bé hờn dỗi cười, hung hăng đẩy đầu cậu: “Thượng Hạ đó, cậu điếc sao?”

Cậu cố ý đùa cô ta: “Rút cuộc là Thượng hay là Hạ?”

“Cậu đi luôn đi!”

“Không trên cũng không dưới? Đó chính là tạp lạc?”

“Sao cậu đáng ghét vậy! Lấy tên người ta ra đùa!”

“Sau này gọi cậu là Kaka nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.