"Người đàn ông của
cô ta..." Thiệu Tình châm chọc cười cười, qua cửa sổ nhìn Phương Manh Manh
đi ra, ánh mặt trời rơi trên người cô, vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy, cô là công
chúa nhỏ trong mắt mọi người, mà mình lại lưu lạc ngay cả rễ cây cũng không
bằng, mình là cái gì, nữ tiện nhân, không thể cũng không xứng có được chàng
trai quang minh giống như Phùng Ki.
Nhưng Phương Manh Manh
đại khái đã quên, Phùng Ki từng là của cô, lúc này lại bị Phương Manh Manh
tuyên thệ chủ quyền, Thiệu Tình cảm thấy, thực có chút châm chọc, hơn nữa, dùng
thủ đoạn này uy hiếp, Phương Manh Manh thật khinh người quá đáng.
Ánh mắt Thiệu Tình bình
tĩnh dừng ở ngã tư nơi Manh Manh biến mất, đáy mắt ẩn chứa một tia ngoan
độc..."Chị, vì sao cứ gây hấn với Phương Manh Manh..." Từ phía sau
cây cột Thiệu Cương đi ra, ngồi đối diện Thiệu Tình, hỏi.
Thiệu Tình thu hồi ánh
mắt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn em trai, tức giận nói: "Em có chút tiền đồ
cho chị, đừng vừa nhìn thấy Phương Manh Manh liền ngay cả lập trường cũng đánh
mất, chị là chị của em, hay muốn cô ta là chị của em, chỉ sợ cũng không có
chuyện đó."
Sắc mặt Thiệu Cương biến
đổi: "Chị, chị nói gì vậy, em chỉ tùy tiện hỏi thôi mà." "Tùy
tiện hỏi?" Thiệu Tình hừ một tiếng: "Đừng cho là chị không biết trong
bụng em suy tính gì, sớm để cho chị nghỉ ngơi, Phương Manh Manh, em không thể
trêu vào."
Thiệu Tình quở trách vài
câu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của em trai đỏ lên, mới hạ giọng nói: "Em đừng
gấp, kiên trì đợi trong liên đội của em, đường tắt chị biết nhiều, nhất định
đem em điều về đoàn văn công, yên tâm."
Vẻ mặt Thiệu Cương không
chút nào vui sướng, hơn nữa, trong lòng giống như rơi vào giếng sâu không đáy,
mặc dù anh được điều đến đoàn văn công, tương lai phục hồi như cũ, có thể đi
vào ngành công tác văn nghệ trên tỉnh, thì sao chứ? Với anh mà nói, phát triển
tốt nhất, rốt cuộc vẫn là ‘tiểu dân chúng’ bình thường, khoảng cách với Phương
Manh Manh vẫn xa như vậy, cách xa giống như tám đời cũng đuổi không kịp.
Với anh, Phương Manh Manh
tựa như ánh trăng sáng tỏ nhất trên bầu trời, treo cao trên không trung, vừa
ngẩng đầu là có thể thấy, lại chỉ có thể nhìn lên, vĩnh viễn cũng không thể
chạm đến.
Ngày đó, thời điểm Phương
Manh Manh cùng Vương sư trưởng ở bãi bắn bia, vừa vặn đến phiên anh gác, đang
đứng ở ngay bên cạnh tường, ngày đó, Phương Manh Manh cơ hồ thành giấc mộng của
anh, tư thế đứng, vẻ mặt khi giơ súng lên ngắm bắn, tư thế oai hùng hiên ngang,
xinh đẹp giống như hoa hồng nở rộ trên vách núi đen, kiều diễm xinh đẹp lại ẩn
chứa nguy hiểm trí mạng, lại càng dụ hoặc.
Thiệu Cương chưa có đối
tượng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Manh Manh, trong lòng không thể buông xuống,
anh biết, cô vĩnh viễn không có khả năng cùng anh, nhưng chính là không thể
khống chế bất kỳ lúc nào trong đầu cũng nảy lên ý niệm, giống như trúng độc.
Thiệu Cương có chút rã
rời cầm lấy túi hồ sơ trên bàn: "Đây là cái gì?" Bị Thiệu Tình tay
mắt lanh lẹ đoạt đi, cất vào trong túi xách: "Đồ của chị, tò mò cái gì, đi
thôi, hôm nay chị đãi em, đến nhà hàng Hoan Hỷ đi, ở ngay phố phía
trước..."
Thiệu Cương bị Thiệu Tình
trực tiếp kéo đi ra ngoài, hai chị em vừa đến nhà hàng Hoan Hỷ, sắc mặt Thiệu
Tình liền thay đổi, nơi này thực rất cao cấp, năm ngoái cô bồi Tần thủ trưởng
đến thành phố B dự họp, từng đến chỗ này ăn vài lần, trang hoàng không quá xa
hoa, khắp nơi lại mang theo tinh xảo, chủ yếu là món ăn ngon, cá bột nhún lẩu,
gà ba da, hồ lô ti, bầu dục trộn hoa... Những món ăn Thiểm Tây được bưng lên
đều tương đối ngon, cũng không biết chủ quán là ai, mọi người chưa từng thấy
mặt, bộ đội lại càng nhiều.
Không cần biết là đến làm
việc hay hội họp, cũng sẽ đến đây, nhà hàng Hoan Hỷ không chỉ là tiệm cơm, nói
trắng ra chính là một tổ hợp đặt biệt, phục vụ mọi thứ, đối diện chính là khu
giải trí, tắm rửa, dừng chân, cho nên có chút uy phong cũng không mới mẻ, đàn
ông là thế, cho dù có địa vị gì, việc ăn uống, đam mê cũng không tránh khỏi cần
có nữ nhân phục vụ.
Thiệu Tình cũng có lúc
nghĩ, sở dĩ Phùng Ki chính trực như vậy, đó là bởi vì không có địa vị, nếu có
địa vị, phỏng chừng cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại nghĩ đến, trong lòng
bỗng nhiên có chút sụp đổ, với gia thế của Phùng Ki, anh hoàn toàn có tư cách
tiêu xài hoan phí, nhưng anh lại vẫn đang duy trì nguyên tắc cùng tiêu chuẩn,
thật khó làm được, nhưng dạng đàn ông khó kiếm này lại cùng cô cắt đức quan hệ.
Thiệu Tình nhiều lần nghĩ
tới, nếu năm đó mình không bị Phương Manh Manh gài bẫy, buông tha cơ hội lần
đó, mà tiếp tục ở lại bên người Phùng Ki, với tính cách của Phùng Ki, cô thực
có cơ hội gả cho anh, chỉ cần lúc ấy quan hệ của hai người bọn họ tiến thêm một
bước, Phương Manh Manh muốn phá hư cũng không có khả năng.
Câu dẫn đàn ông, Thiệu
Tình đã sớm luyện được vô cùng thuần thục, nhưng thủ đoạn này dùng trên người
Phùng Ki lại thất bại trở về, Thiệu Tình cũng không nản lòng, tối hôm đó cũng
không đúng thời gian địa điểm, nếu có thời cơ thỏa đáng, cô không nghĩ Phùng Ki
sẽ đẩy mình ra, đàn ông là thế, người nào có thể chân chính có phụ nữ ngồi
trong lòng mà vẫn không loạn, trừ phi có tật xấu.
Cho nên, cho dù Phương
Manh Manh dùng những ảnh chụp này uy hiếp cô, cô cũng không sợ, chống lưng cho
những người đó, cũng là những người mang chức vị quan trọng, cô cũng không tin,
cô ta dám công khai ảnh chụp, chỉ cần cô ta không phát tán, thì uy hiếp được
cái gì, chỉ là con nhóc chơi đùa thôi, Thiệu Tình thực không để trong mắt.
Chẳng qua, có đôi khi vận
khí của Thiệu Tình xác thực hơi xấu, Manh Manh không uy hiếp đến cô, lại gặp
Tiêu Hoa, lúc trước Thiệu Tình sốt ruột muốn được điều đến bên người Phùng Ki,
cái gì cũng có thể thử, khi tuyệt vọng, bèn cầu đến Tiêu Hoa, tiếng tăm của
Tiêu Hoa rất thối, Thiệu Tình lúc ấy cũng không còn cách nào khác, không nghĩ
tới, gã đàn ông này to gan lớn mật, trong văn phòng liền...
Hơn nữa gã này thật biến
thái, lúc ép buộc, thủ đoạn rất đa dạng, Thiệu Tình phải thỏa mãn hắn, thỏa mãn
dục vọng của hắn, cô thiếu chút nữa phải nằm viện, cũng may mà qua được, ngay
thời điểm cô muốn quên chuyện này đi, vừa vào nhà hàng Hoan Hỷ liền nhìn thấy
Tiêu Hoa.
Thiệu Tình không tự chủ
được run run một chút, theo bản năng nắm chặt lấy tay em trai, bỗng nhiên nhớ
tới cái gì, túm Thiệu Cương kéo ra bên ngoài: "Đi, chúng ta đi nơi
khác..." Còn chưa đến cửa lớn, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói
láu cá: "Đây không phải là đồng chí Thiệu Tình sao, sao vậy, không nhận ra
tôi?"
Thân thể Thiệu Tình cứng
lại một chút, Thiệu Cương nghi hoặc nhìn cô: "Chị, hình như phía sau có
người gọi chị?" Thiệu Tình âm thầm hít vào, bình thường cô không tiếp xúc
nhiều loại người, nhưng với gã Tiêu Hoa này cơ bản có hiểu biết, nói trắng ra,
Tiêu Hoa chính là súc sinh, tiểu nhân, giỏi nhất là mang thù, rất thích lấy
công báo thù tư, lợi dụng trong nhà có bối cảnh, trong tay có quyền lực, nếu đắc
tội với gã, trừ phi về sau không hề lăn lộn trong bộ đội, bằng không, nhất định
gã sẽ đối xử với ngươi rất ‘tử tế’.
Hơn nữa, về sau Thiệu
Tình mới biết, Tiêu Hoa này không chỉ thích nữ, cũng thích nam, hơn nữa thích
nam sinh thanh tú xinh đẹp, rơi vào trong tay gã gần như phải lột một lớp da,
cô thì không sao, nhưng Thiệu Cương... (biến thái khủng khiếp,
ghê tởm quá, gã TH đó đi chết đi)
Thiệu Tình đẩy Thiệu
Cương, nhỏ giọng nói: "Em về trước đi, lần sau chị lại đãi em ăn
cơm..." Nói xong, không giải thích gì, trực tiếp đẩy Thiệu Cương ra khỏi
cửa lớn nhà hàng Hoan Hỷ, xoay lại, đi qua hướng Tiêu Hoa: "Trưởng phòng
Tiêu, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Tiêu Hoa lướt một
vòng khắp người cô: "Sao lại đã lâu không gặp, tôi nhớ rõ, mấy ngày trước
mới cùng đồng chí tiểu Thiệu gặp mặt mà?"
Cô nàng Thiệu Tình này tư
sắc rất bình thường, ít nhất trong đám phụ nữ Tiêu Hoa chơi đùa, không coi là
xinh đẹp, chỉ có vẻ tao nhã, nhìn qua là loại con gái rất đứng đắn đàng hoàng,
nhưng khi lên giường, khẩu vị nặng nhẹ đều làm được, Tiêu Hoa thực sự thích thú
tận xương tủy, hơn nữa, cô nàng này còn trở mặt vô tình hơn gã, chuyện làm
xong, phủi mông một cái liền bỏ đi.
Lần này đến thành phố B
họp, Tiêu Hoa liền động tâm tư, hôm qua gã tới, gọi di động cho Thiệu Tình mấy
lần cũng không ai nhận, tùy tiện gọi tới doanh trại, lại sợ ảnh hưởng không
tốt, đang khó chịu khổ sở, vừa khéo lại để gã gặp cô.
Lúc Thiệu Tình chưa vào,
gã đã nhìn thấy cô, vừa lúc gã từ trên ghế đi ra toilet, cách tấm vách thủy
tinh trong suốt liếc mắt một cái liền thấy Thiệu Tình và cậu thiếu niên đẹp
trai bên cạnh cô.
Tiêu Hoa có đôi khi cũng
thích chơi đùa khác thường một chút, chơi với đàn ông, có đôi khi càng dũng cảm
hơn với phụ nữ, hơn nữa lại xinh đẹp thanh tú như vậy, chẳng qua Thiệu Tình
thật thông minh, nhanh chóng đem thiếu niên bên cạnh đuổi đi, đáy mắt Tiêu Hoa
lóe lóe, dù sao cũng không cần nóng nảy, liên quan tới cô nàng Thiệu Tình này,
có thể khó tìm sao.
Ánh mắt Tiêu Hoa quét ra
ngoài cửa sổ: "Sao mới vài ngày không gặp, đã chuyển sang đối tượng nhỏ tuổi
rồi, sao không dẫn vào, giới thiệu cho tôi biết với!"
Thiệu Tình miễn cưỡng
cười cười: "Cậu nhóc đó chưa từng gặp mặt, không phải lọt vào mắt anh Tiêu
chứ, hơn nữa, có em rồi, anh Tiêu còn muốn người khác sao!"
Tiêu Hoa nở nụ cười, từ
trong túi quần lấy ra cái chìa khóa nhét vào trong tay Thiệu Tình, cúi đầu, kề
sát vào bên tai cô ái muội nói: "Anh ở đối diện, đây là chìa khóa, em qua
đó trước, chờ anh." Thiệu Tình cảm thấy, chìa khóa trong tay quả thực
giống như cục than nóng phỏng tay, nếu có thể, cô thật muốn cả đời cách gã Tiêu
Hoa này rất xa, nhưng ông trời lại không có mắt. (cái
này là chơi dao nên bị đứt tay đó, dùng cách thức thấp hèn thì gặp kẻ biến
thái…)
Lúc Thiệu Tình trở lại ký
túc xá, đã là nửa đêm - mười hai giờ, nằm ở trên giường, tiếp cận trạng thái
chết khiếp, vừa nghĩ đến Tiêu Hoa liền cảm thấy một trận ghê tởm, gã Tiêu Hoa
này rất ác liệt, Thiệu Tình cảm thấy, tự mình muốn thoát khỏi gã có chút khó
khăn, huống hồ, cuối cùng gã lại nhắc tới Thiệu Cương.
Thiệu Tình không khỏi run
lên, hôm nay gã nói với cô, có thể gã cũng sẽ được điều đến bên này, mình thì
không sao, cùng lắm thì nhịn gã, nhưng Thiệu Cương... Không được, cô phải nghĩ
biện pháp thoát thân.
Thiệu Tình quay đầu nhìn
một góc túi hồ sơ lộ ra từ trong túi xách của cô, nghĩ đến Phương Manh Manh,
nghĩ đến Phùng Ki... Ánh mắt Thiệu Tình thâm sâu, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý.
Thúc đẩy Thiệu Tình tiến
hành chủ ý này còn có một nhân tố, chính là sư trưởng Vương Đại Bưu, lúc trước
thời điểm vừa mới tới, từ xa liếc mắt một cái, liền cảm thấy có chút quen mặt,
khi chuẩn bị lễ Quốc khánh, sư trưởng tự mình hỏi một chút công tác văn nghệ,
vừa nhìn gần, Thiệu Tình chợt nhớ tới, vị Vương sư trưởng này chính là vị quan
quân ngày đó gặp gỡ ở cầu thang bên ngoài văn phòng Tiêu Hoa.
Lúc ấy ánh mắt Vương Đại
Bưu sắc bén, bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, Thiệu Tình sẽ không ‘bịt tay trộm
chuông’ cho rằng Vương Đại Bưu không nhớ rõ cô, từ đáy mắt ông nhìn chính mình
không chút lưu tình nào, Thiệu Tình chỉ biết, ông biết rõ ràng mọi chuyện của
cô, khó coi giống như ánh nắng chiếu vào kẻ bị người lấy hết quần áo, nam nhân
duy nhất hiện tại cô còn có thể trông cậy vào, sợ là chỉ còn lại Phùng Ki, cho
nên, cô muốn bước vào chỗ chết mà hồi sinh...