Manh Manh vừa ra cổng
trường liền nhìn thấy anh Hiểu Phong đứng dựa vào xe, dù là anh của cô, thật
lòng mà nói thì tương đối đẹp trai, hiển nhiên là đi đánh tennis, trên người
còn mặc quần short thể thao vàng nhạt, trên vai khoác một áo khoát màu lông dê,
lùm xùm trước mặt là một cái túi thắt nút thòng lọng, dưới ánh mặt trời, anh
như chàng trai trẻ tinh thần phấn chấn, vừa có khí chất của người đàn ông thành
thục, rất tuấn tú.
Vệ Hiểu Phong đến đây
chuyến này có chút miễn cưỡng, trong quan hệ của anh và Sài Tử Hinh có chút ái
muội, nhưng cũng không đi quá sâu, Vệ Hiểu Phong rất rõ ràng, cô gái khác muốn
chạm vào thì chạm, Sài Tử Hinh thì không được, trừ phi anh đã chuẩn bị tốt để
tiến tới hôn nhân, trước mắt mà nói, anh còn chưa nghĩ tới việc này.
Cho nên, với Sài Tử Hinh
vẫn ở giai đoạn thân hơn bạn bè, có chút ái muội, có lui tới vì việc làm ăn, có
chút quan hệ cá nhân, lúc quan hệ xã giao thiếu bầu bạn đi cùng, có thể giúp hỗ
trợ, đối với chuyện của Sài Tử Hiên và Manh Manh, căn bản không có khả năng,
anh cũng nói rõ ràng cho Sài Tử Hinh, chuyện này không đùa, nhưng Sài Tử Hinh
vẫn như cũ nhờ anh vun vào, xuất phát từ lập trường bạn bè, Vệ Hiểu Phong đáp
ứng giúp một lần.
Nhưng mà, Vệ Hiểu Phong
thật tình cảm thấy, đây thuần túy là thoát quần thúi lắm (cái
này không biết ed sao cho phải nên ta để nguyên ^^), làm
chuyện thừa, đừng nói Sài Tử Hiên so ra kém Phùng đầu gỗ, cho dù hơn Phùng đầu
gỗ gấp vạn lần, không lọt được vào mắt tiểu nha đầu cũng vô dụng, trong chuyện
nam nữ, phải là em tình anh nguyện, miễn cưỡng không được, hiển nhiên, đầu óc
Sài Tử Hinh rõ ràng thông suốt trong sự nghiệp, rơi vào chuyện của em trai,
nguyên tắc liền bắt đầu suy giảm mạnh.
Kỳ thật cũng có thể lý
giải, tình thân vĩnh viễn là nhược điểm của con người, anh cũng không thoát
được, nếu đổi lại là anh, tiểu nha đầu coi trọng chàng trai nào, sống chết cũng
quấn lấy anh ta, anh cũng phải tìm cơ hội thành toàn cho cô, ai bảo cô là em
gái của anh, hơn nữa, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, coi như là bữa ăn bình thường,
cùng lắm thì không ăn nữa.
Nhưng mà, Vệ Hiểu Phong
nhìn thấy Trần Hiểu Kỳ bên người Manh Manh, không khỏi nhíu mày bật cười, thoạt
nhìn, tiểu nha đầu thật đã tìm được một cô bạn tốt chân chính, đi ra đi vào đều
mang theo nha đầu kia.
Vệ Hiểu Phong rất có ấn
tượng với Trần Hiểu Kỳ, có thể làm được điều ấy cũng không dễ dàng, chủ yếu là
ngày hôm đó ngôn hành (lời nói + hành động) cùng
khí chất của Trần Hiểu Kỳ rất mâu thuẫn, mặc lễ phục tao nhã, cầm cái đĩa ăn
như hổ đói, thực chân thật, bao nhiêu ánh mắt chú mục chung quanh đều không ảnh
hưởng đến cô, trong mắt cô cũng chỉ có thức ăn ngon trên đĩa, hai má ngốn đến
tròn vo, mà vẫn như cũ không ngừng hướng vào trong đĩa mà ngốn, Trần Hiểu Kỳ
như vậy, Hiểu Phong cảm thấy thực đáng yêu.
Mà hôm nay, Trần Hiểu Kỳ
mặc một cái quần jean tẩy trắng, phía trên mặc áo khoát rộng thùng thình, che
khuất dáng người rất đẹp ngày hôm đó, mái tóc cột lại ở sau đầu, đơn giản nhẹ
nhàng khoan khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm toát ra vẻ thanh xuân vô
hạn, giơ tay nhấc chân đều thoải mái lưu loát, làm cho người ta không dễ dàng
bỏ qua cô. Trách không được có thể cùng tiểu nha đầu đầu thân thiết, hai người
có chút giống nhau, đương nhiên cũng không tránh được Vệ Hiểu Phong có chút tâm
tính muốn khống chế cô.
Trần Hiểu Kỳ vừa nghe
Manh Manh nói đi ăn bữa ngon, trong lòng liền vừa yêu vừa hận, lần trước đi
theo cô nghĩ là có thêm lộc ăn, thức ăn kia thực là rất ngon, cứ như ba tháng
không biết vị thịt, bây giờ cơm ở căn_tin thực sự khó có thể nuốt xuống, có thể
ăn thức ăn ngon như vậy, ăn được một bữa, sẽ lưu vào trí nhớ, không phải càng
thống khổ hơn sao, nếu thêm mấy lần nữa, Trần Hiểu Kỳ bắt đầu hoài nghi, cô sẽ
bị Manh Manh nói là tham ăn, đến khi về nhà không biết chừng còn có thể đói
chết!
Mang tâm tình mâu thuẫn
như vậy, vừa ra tới, nhìn thấy đại soái ca bên cạnh xe trước mặt, mọi ý nghĩ
đều gác lại, ánh mắt chớp chớp, có chút ánh sáng cáợng ngùng hiện lên, Manh
Manh liếc cô một cái, không khỏi cười thầm, nghiêng đầu để sát vào bên tai Trần
Hiểu Kỳ nói: "Thế nào, chị em với nhau mời cũng có một trình độ nào đó
chứ! Có ăn còn có xem."
Túm cô, trực tiếp kéo
qua: "Anh Hiểu Phong, em mang Hiểu Kỳ cùng đi, không thành vấn đề
chứ!" Vệ Hiểu Phong vui vẻ, vỗ vỗ đỉnh đầu cô: "Không thành vấn đề,
chỉ cần là người đẹp, anh đều hoan nghênh, mau, lên xe, hôm nay mang các em đi
ăn món mới."
Manh Manh thích ăn cá
nhất, nhưng chán ghét xương cá, trước đây, mỗi lần ăn cá đều là bà nội lấy hết
xương cho cô, về sau làm việc này là anh Hiểu Phong, nhưng mà, cha cô và Phùng
Ki cũng sẽ không thể không tiết chế mà chìu cô như vậy, cho nên trước mặt ba mẹ
và Phùng Ki, Manh Manh sẽ không ăn cá, đến nay, cũng chỉ có ông nội, bà nội và
anh Hiểu Phong biết cô thích ăn cá.
Phàm là bữa ăn xã giao,
chỉ cần có món cá ăn ngon hoặc chế biến mới mẻ, Hiểu Phong cũng không quên đóng
gói một phần trở về, cho nha đầu tham ăn nhà bọn họ, hoặc là đợi ngày khác, một
mình mang theo tiểu nha đầu đến nếm thức ăn, cho nên, chỉ cần anh Hiểu Phong
nhắc tới muốn mang cô đi ra ngoài ăn cơm, Manh Manh chỉ biết, khẳng định là ăn
cá.
Quả nhiên, xe lượn bảy,
tám vòng, dừng lại trước một ngõ nhỏ ở Khẩu Bắc, trước quán ăn bình thường
trong ngõ nhỏ treo hai cái đèn lồng lớn màu đỏ, mặt trên viết một chữ to theo
lối chữ triện.
Manh Manh biết, quán ăn
càng bình thường, càng có thể mang đến cho người sự bất ngờ, nghiêng đầu nhìn,
bên ngoài, dọc theo bờ sông, có đỗ một chiếc xe, là loại xe khá nổi tiếng, có
thể thấy được không phải tiệm ăn tầm thường.
"Manh Manh, đây là
chỗ nào? Cảnh tối lửa tắt đèn, nhìn như thế nào, cũng không giống tiệm ăn bình
thường?" Trần Hiểu Kỳ vừa hỏi xong, Vệ Hiểu Phong không khỏi nhíu mày,
quay đầu nhìn cô một cái, cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Đúng là không phải tiệm
ăn, nơi này là nơi thương gia làm ăn, Manh Manh là em gái của anh khẳng định
không thể bán, em thì... Thật có thể bán với giá rất tốt."
Manh Manh có chút ngoài ý
muốn nhìn anh của cô, anh Hiểu Phong như vậy thực sự có chút cổ quái, Manh Manh
chưa từng thấy anh đùa với bạn bè hoặc bạn học của cô, luôn rất nghiêm túc, đối
với Hiểu Kỳ lại có điểm bất đồng.
Manh Manh nghi hoặc nhìn
Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, không khỏi mỉm cười, nha đầu kia thực sự có chút
sợ hãi, bộ dáng sợ hãi lại cố gắng tỏ ra can đảm thực rất đáng yêu, nhưng mà,
cô không biết là anh Hiểu Phong lại coi trọng Hiểu Kỳ, hai người này như cách
cả một con sông, không thể nói bậy, hơn nữa, còn có Sài Tử Hinh.
Hôm trước cô còn vụng
trộm nghe thấy cô của cô nói với bà nội: "Nha đầu Sài gia kia rất xứng với
Hiểu Phong..." Cho thấy, tộc trưởng hai bên đều vui mừng nếu hai người
thành đôi ...
Vệ Hiểu Phong phất phất
tay trước mắt Manh Manh: "Nghĩ cái gì vậy, nghĩ đến thất thần, không sợ
đụng vào tường sao..." "Đến đây!" Manh Manh ngẩng đầu, tận sâu
trong ngõ nhỏ ở đối diện là cửa của tứ hợp viện, cũng treo đèn đỏ, từ bên trong
truyền đến từng đợt mùi thịt cá, hấp dẫn mọi người chảy nước miếng.
Manh Manh lôi kéo Trần Hiểu
Kỳ cùng Vệ Hiểu Phong vào cái sân bên trái, nhân viên phục vụ giống như người
đánh cá, rất có thú vui nơi hoang dã, chỗ ngồi sạch sẽ, không có mái che, đều
là từng vách ngăn tạo thành từng phòng.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn
họ đến trước một cái trang trí hoa văn, trong cửa sổ ô vuông lộ ra hai thân ảnh
quen thuộc, Manh Manh không khỏi mặt nhăn mày nhíu, quay đầu nhìn Vệ Hiểu
Phong, cô không biết anh Hiểu Phong là người bao đồng như vậy, hơn nữa, chỉ sợ
không ai biết rõ chuyện của cô hơn anh Hiểu Phong.
Vệ Hiểu Phong có chút
gánh không được ánh mắt chất vấn của tiểu nha đầu, thấp giọng nói: "Ăn bữa
cơm mà thôi, chủ nơi này là bạn của Tử Hinh, có cô ở đây, có thể ăn thức ăn
ngon nhất."
Manh Manh chu miệng, liếc
trắng mắt, đẩy cửa đi vào, cá là cá hoang dại nơi nước sâu, hương vị khá tốt,
hơn nữa mới mẻ, giống như mới được câu lên từ dưới sông, Manh Manh cùng Trần
Hiểu Kỳ ăn thực thích, Sài Tử Hiên lại ăn không thấy ngon.
Ánh mắt Sài Tử Hinh lại
như có như không đặt ở trên người Trần Hiểu Kỳ, bởi vì cô mẫn cảm chú ý, vài
lần, thời điểm ánh mắt Vệ Hiểu Phong xẹt qua cô bé, đều không tự giác mà mỉm
cười.
Với đàn ông, Sài Tử Hinh
luôn luôn thể hiện tính cách kiêu ngạo thái độ tiêu sái, nhưng với Vệ Hiểu
Phong cô bắt đầu làm không được, gia thế, dung mạo, tính cách, năng lực, cho
tới nay, Vệ Hiểu Phong là chàng trai duy nhất Sài Tử Hinh từng gặp khiến cô tâm
phục khẩu phục, cô còn thật sự muốn cùng chàng trai này kết giao yêu đương,
thậm chí lần đầu nghĩ tới hôn nhân.
Nhưng là quan hệ với Vệ
Hiểu Phong lại bắt đầu trì trệ không tiến triển, giai đoạn có chút ái muội quá
dài, cô có chút bối rối, Vệ Hiểu Phong vẫn như cũ không có động tác gì.
Sài Tử Hinh nghĩ lại xem
kỹ tiến trình phát triển của hai người, không phát hiện sai lầm gì, cô có thể
nhìn ra, Vệ Hiểu Phong đối cô thật hâm mộ, nhưng vẻn vẹn chỉ là thưởng thức mà
thôi, phương diện nam nữ, ái muội lại dần dần trở nên nhạt nhẽo, hơn nữa càng
lúc càng mờ nhạt, chàng trai này, làm cho cô có cảm giác không nắm bắt được.
Mà Sài Tử Hiên còn không
bằng chị của anh, bất kể là ám chỉ hay thổ lộ, Manh Manh cũng không hồi đáp,
hơn nữa, lúc gần đây, Manh Manh bắt đầu cố ý vô tình trốn anh, hoạt động của
Câu lạc bộ Leo núi, vài lần cô đều xin phép nghỉ, cả khi đến đây, cũng thẳng
một đường mà bước, anh có ở đây cũng như không có, một đêm cùng sống cùng chết
trên núi, dường như trở thành giấc mộng chỉ mình anh vĩnh viễn lưu luyến.
Từ tứ hợp viện đi ra,
Manh Manh cùng Trần Hiểu Kỳ lên xe của Sài Tử Hiên, Sài Tử Hiên chở Hiểu Kỳ về
ký túc xá trước, cuối cùng đưa Manh Manh về nhà, dừng ở trước cửa lớn, Manh
Manh vừa muốn xuống xe, đã bị Sài Tử Hiên một phen túm cổ tay cô: "Manh
Manh, anh có lời muốn nói với em, có thể cho anh một ít thời gian không?"
Giọng nói của Sài Tử Hiên
ảo não, còn có chút khẩn trương không biết tên, Manh Manh rút cổ tay ra khỏi
tay anh, ngồi lại: "Đàn anh à, nếu anh nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn là bạn
bè." Nói như vậy thực khách sáo, không phải bất đắc dĩ, Manh Manh không
muốn nói ra, cảm thấy rất dối trá.
Sài Tử Hiên không hề chớp
mắt nhìn cô, ánh sáng màu hồng ngoài cửa sổ nhuộm bên cạnh cô, vì cô mà rọi lên
một vầng sáng sặc sỡ, gương mặt tinh xảo xinh đẹp như bay bổng trong vầng sáng,
giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, ánh sáng xinh đẹp mà trong suốt
như ngọc, nếu không gặp gỡ cô, hay nói là, nếu không biết cô tốt thế nào, có lẽ
có thể dễ dàng buông tha một chút, nhưng hiện tại, Sài Tử Hiên cảm thấy, đời
này anh cũng sẽ không gặp được Phương Manh Manh thứ hai, anh không muốn như
vậy, vì muốn giữ lại sinh mệnh của chính mình, nên anh muốn tranh thủ.
"Manh Manh, anh tham
gia quân ngũ, em cảm thấy thế nào?"
Manh Manh run sợ một
chút, tham gia quân ngũ? Sài Tử Hiên học Luật lại đi làm lính, nhìn sao cũng
không bình thường, cô còn nhớ rõ, trong lễ đón sinh viên mới, Sài Tử Hiên từng
nói qua, anh nói lý tưởng của anh là làm một luật sư bảo vệ chính nghĩa, có thể
sử dụng năng lực của chính mình để bảo vệ pháp luật, công bằng, công chính, khi
đó, cô cảm thấy đàn anh này thực đặc biệt, là chàng trai có lý tưởng có mục
tiêu, nhưng hiện tại anh lại muốn tham gia quân ngũ, nếu mục tiêu lý tưởng của
anh thay đổi, cô thấy không sao cả, nhưng, nếu là vì cô, việc này có chút phức
tạp.
Cô không muốn để cho bất
luận kẻ nào tham gia vào tình cảm cùng cuộc sống của cô và Ki ca ca, nói cô ích
kỷ cũng tốt, nói cô bá đạo cũng thế, Ki ca ca là của cô, cô cũng là của Ki ca
ca, giữa hai người chỉ đủ chứa lẫn nhau, không thể để cho người nào khác chen
vào.
Nghĩ đến đây, Manh Manh
vô cùng còn thật sự trịnh trọng mở miệng: "Đàn anh à, tham gia quân ngũ
rất tốt lắm rất lịch lãm, hơn nữa đối với nam nhân, trải qua binh nghiệp, cả
đời sẽ thu được lợi ích, nhưng, điều kiện tiên quyết là anh phải thích tham gia
quân ngũ, đối với cuộc sống quân lữ phải hướng tới từ nội tâm, tham gia quân
ngũ không phải một lựa chọn nghề nghiệp, mà là một loại tín ngưỡng, đây là điều
em học được từ trên người cha và vị hôn phu của em, hy vọng anh có thể thận
trọng suy nghĩ..."