"Vị hôn phu..."
Sài Tử Hiên cúi đầu lặp lại một câu..."Đúng, vị hôn phu." Manh Manh
kiên định nói, trong con ngươi của cô nhuộm ánh sáng trong suốt, trong ánh
hoàng hôn lòe lòe nhấp nháy, không khí hạnh phúc từ bên trong ánh mắt cô, cơ hồ
tràn đầy mà tỏa ra.
Sài Tử Hiên thấy Manh
Manh như vậy, bỗng nhiên phát hiện, hiểu rõ, anh càng không có cơ hội, nhưng mà
với chuyện này, vẫn muốn biết cho rõ: "Là quan quân lần trước cứu chúng ta
ở trên núi sao? Là vị hôn phu của em?" Manh Manh gật đầu: "Đúng, em
vào nhà đây, cám ơn anh đã đưa em về."
Sài Tử Hiên nhìn hình
bóng cô biến mất, mở cửa xuống xe đứng tựa vào trên cửa hồi lâu, cho đến khi
bóng đêm mờ tối, mới lái xe quay lại, về nhà, liền nhìn thấy Sài Tử Hinh bên
cạnh quầy bar, tay cầm chén rượu, sắc mặt có chút không đúng, bộ dáng giống như
mang đầy tâm sự.
Sài Tử Hiên ít khi trở
về, bình thường phần lớn thời gian đều ở ký túc xá của trường học, nơi này tuy
rằng đã sớm được đặt mua, nhưng vẫn không ai ở, cho đến khi chi nhánh công ty
Hồng Cơ vươn đến Thành phố B, chị anh vào ở, mới có thêm hơi người.
Sài Tử Hiên cúi đầu nhìn
đồng hồ, ngồi xuống bên người Sài Tử Hinh, kinh ngạc hỏi: "Chị, sao sớm
như vậy đã trở về?" Sài Tử Hinh cũng buồn bực điểm này, sao sớm như vậy đã
trở về.
Ăn cơm xong, cô nói có
chút chuyện công ty muốn làm, để Vệ Hiểu Phong lại, Sài Tử Hinh lấy cớ này
tương đối sứt sẹo, nam nữ chủ động kết giao, cô thực am hiểu, mà nếu cô quả
thật không chủ động, Vệ Hiểu Phong thật sự có thể xoay người bước đi.
Sài Tử Hinh luôn luôn có
loại dự cảm, có phải chính mình trong lúc vô tình toát ra tâm lý muốn gả hay
không, làm cho Vệ Hiểu Phong bắt đầu tỉnh tâm nhìn lại quan hệ của bọn họ, rồi
chùn bước.
Phụ nữ bên cạnh Vệ Hiểu
Phong không ít, là thanh niên có tiếng tăm nhất Thành phố B, vài năm nay tuy có
chút giảm bớt, nhưng chàng trai nào mà không thích bụi hoa, liền giống như ngựa
chưa thuần, muốn đem anh thu ở trong tay, nói dễ hơn làm, nhưng ngựa chứng mới
là ngựa tốt, chàng trai thuận theo nghe lời hơn, Sài Tử Hinh liền xem thường,
còn Vệ Hiểu Phong, chàng trai này chính là thách thức của cô.
Chuyện nam nữ, cũng giống
như việc buôn bán, phải chú ý thay đổi trong nháy mắt, có cơ hội không bắt lấy,
bỏ lỡ, chỉ sợ hối tiếc cũng không kịp, hơn nữa, cô tìm đâu ra một Vệ Hiểu Phong
nữa chứ, chỉ là muốn bắt chàng trai này, cô phải động não thật tốt.
Sài Tử Hinh nghiêng đầu
nhìn nhìn em trai, vừa rồi ý chí chiến đấu dâng trào lúc này đã sớm xếp cờ im
trống, thậm chí có chút nản lòng, bộ dáng cúi đầu, giống một con gà trống bại
trận.
Sài Tử Hinh lấy qua một
cái ly không rót cho anh nửa chén rượu: "Chuyện của chị chính chị sẽ xử
lý, em không cần quan tâm, đến đây, nói cho chị nghe, chuyện với nha đầu Manh
Manh thế nào rồi, đã thổ lộ chưa?"
Sài Tử Hiên lắc đầu, anh
còn chưa kịp thổ lộ, đã bị Manh Manh đả kích, một chút tin tưởng cũng không
còn: "Vị quan quân cứu hộ trên núi lần trước chính là vị hôn phu của cô
ấy." "Ai? Thượng tá lái trực thăng lên cứu các em sao?"
Tử Hiên nhắc, Sài Tử Hinh
liền nghĩ tới, trên thực tế, chàng trai kia giống như Vệ Hiểu Phong, cũng không
là loại đàn ông khiến người ta dễ dàng quên đi, đều là hai nam nhân xuất sắc,
khí chất lại hoàn toàn khác nhau, trên người Vệ Hiểu Phong có loại lắng đọng
của công tử thế gia, trong tao nhã ẩn chứa khí phách, cũng có vài phần khí thế.
Mà chàng trai kia, giơ
tay nhấc chân, toàn thân đều toát ra khí chất quân nhân đặc biệt, tác phong
mạnh mẽ, kiên định, đáng tin cậy, thuộc loại nhiệt huyết quân nhân từ trong
xương tủy, luyện mãi mà cứng như thép, chàng trai đó đã là một khối kim cương,
mà Tử Hiên, còn là một nam sinh chưa học xong đại học, nếu đổi lại mình là Manh
Manh, giữa hai người, phỏng chừng cũng sẽ không chút do dự lựa chọn anh ta, mà
không phải là chàng trai trẻ này, huống chi, hai người còn là thanh mai trúc
mã, môn đăng hộ đối.
Sài Tử Hinh quơ quơ cái
chén, màu rượu vàng óng ánh cùng khối đá lạnh trộn lẫn, phát ra tiếng vang đinh
đinh đang đang thanh thúy, vô cùng dễ nghe, Sài Tử Hinh chạm vào chén của em
trai: "Uống rượu, thất tình cũng không sao, cùng lắm thì, tìm một người
khác, em còn trẻ, gấp làm gì, Lâm Thanh cũng không tệ, hay là, ngày mai chị mời
cô ấy đến nhà ăn cơm..."
"Chị, tình yêu không
phải với ai cũng được, lại càng không vì thất tình mà tìm người tiếp theo, em
và Lâm Thanh chỉ là bạn bè." "Bạn bè có thể phát triển lên!" Sài
Tử Hiên lắc đầu: "Em rất rõ ràng, ngoài Manh Manh sẽ không yêu cô gái
khác, em chỉ muốn cô ấy, chị cũng đừng nói thêm nữa, em lên ngủ trước."
Sài Tử Hinh nhìn bóng
dáng em trai lên lầu, không khỏi thở dài trong lòng, em trai mắt cao hơn đầu
gặp phải Phương Manh Manh, thực là kiếp nạn lớn nhất đời người, mà mình cũng có
hơn gì.
Manh Manh vào nhà, Vệ
Hiểu Phong liền cười tủm tỉm nói: "Đã về sao, thế nào?" Manh Manh tức
giận liếc trắng mắt: "Anh Hiểu Phong, em không ngại chị gái của Sài gia là
chị dâu, cho nên, anh cứ tự nhiên, chuyện của em anh cũng đừng làm gà mẹ, làm
ơn." Vệ Hiểu Phong khẽ nhíu mày: "Anh và Tử Hinh chỉ là bạn bè, có
chút lui tới vì chuyện làm ăn, quan hệ cá nhân cũng không có, làm sao có chuyện
gió trăng, tiểu nha đầu, không được gán ghép lung tung."
"Gán ghép gì chứ?”
Bà Phương nói tiếp: "Manh Manh nói có lý, nha đầu Sài gia bà đã gặp hai
lần, là nha đầu rất cẩn thận, tính cách cũng rất được, con đã lớn thế này, vấn
đề cá nhân cũng nên mau chóng giải quyết, sớm lấy vợ về nhà, chắt của bà và ông
ngoại con cũng chưa thấy được cái bóng."
Vệ Hiểu Phong nhìn Manh
Manh liếc mắt một cái, không có ý tốt nói: "Bà ngoại, bà trông cậy vào
con, không bằng trông cậy vào Manh Manh sẽ nhanh hơn, con nhóc và Phùng đầu gỗ
cố gắng nhiều lắm, chắt của bà chắc sẽ không chỉ là cái bóng."
Bà Phương gật gật đầu:
"Bà đang tìm cơ hội cùng Phùng gia bên kia chạm mặt, nếu đã định, sẽ mau
chóng làm chuyện này." Da mặt Manh Manh lại mỏng, lúc này cũng không khỏi
đỏ hồng, trừng mắt nhìn Hiểu Phong liếc một cái, ngại ngùng chạy lên lầu, nhưng
trong lòng xao động như ngọn cỏ, đều là bóng dáng Ki ca ca của cô.
Trước Quốc khánh quân đội
có cuộc kiểm tra lớn về huấn luyện binh sĩ, Phùng Ki bận rộn đến nổi chân cũng
không kịp mang giày, tuy rằng nổi nhớ trong lòng đã chồng chất như núi, lại bất
đắc dĩ □ thiếu phương pháp, ngẫm lại đã bao lâu không gặp tiểu nha đầu của anh,
hai tuần, mười bốn ngày, lại dài như mười bốn năm.
Đây là những ngày trôi
qua của quân nhân, từ lâu Phùng Ki chỉ biết, trước kia anh từng nghĩ tới, nếu
tương lai tiểu nha đầu lấy chồng, anh không hy vọng cô lấy quân nhân, bởi vì
quân nhân đủ tư cách, vĩnh viễn sẽ không là người chồng tốt, vợ của quân nhân
không dễ làm như vậy, cần bao dung cùng thông cảm rất lớn, mà tiểu nha đầu của
anh lại là cô nàng yếu ớt!
Anh không muốn cô chịu
chút khổ sở nào, nhớ tới điều này, Phùng Ki liền vô cùng áy náy, càng áy náy,
lại càng yêu cô chìu cô, loại tâm lý này theo thời gian dần trôi mà không ngừng
tích lũy, đến bây giờ, toàn bộ cơ hồ hóa thành mong muốn tận xương tủy, tương
tư tận xương này, rốt cục tự bản thân anh đã cảm nhận được .
Anh nhớ tiểu nha đầu của
anh, lần đầu anh ngóng trông cuộc kiểm tra huấn luyện binh sĩ mau mau chấm dứt,
nếu xong, có thể nhìn thấy cô, ôm cô, bừa bãi vui sướng hôn tiểu nha đầu của
anh.
Mang tâm tư như vậy,
Phùng Ki trở lại khu đóng quân, hoàn thành chuyện doanh bộ, một phút cũng không
trì hoãn liền đi ra ngoài, hận không thể lập tức nhìn thấy tiểu nha đầu, lại
không nghĩ rằng bị Thiệu Tình vừa lúc chặn lại.
Sau lần trước, Thiệu Tình
đã không tìm anh nữa, đối với tình hình gần đây của cô, Phùng Ki không quan
tâm, bởi vậy cũng không quá hiểu biết, nhưng mà thời gian nửa tháng ngắn ngủn,
biến hóa của Thiệu Tình không khỏi quá lớn, giống như một đóa hoa vừa nở, bị
mưa gió bẻ gãy, tiều tụy thưa thớt không còn hình dáng.
Quân trang mặc trên người
cô có chút thùng thình suy sụp, sắc mặt tối đen, gương mặt hiện ra một chút dấu
vết năm tháng, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua, giống như một cái xác không hồn.
Nhìn Phùng Ki, ánh mắt
mới có chút sức sống, thời điểm Phùng Ki còn chưa có phản ứng, Thiệu Tình đã
bắt lấy vạt áo của anh: "Phùng Ki, em van cầu anh, cầu anh buông tha em,
em cam đoan tuyệt không quấn quít lấy anh, thật sự, em nói được thì làm
được..." Có chút tố chất loạn thần kinh, nói cũng bừa bãi, khiến Phùng Ki
không hiểu ra sao: "Thiệu Tình, em nói bậy bạ gì đó."
"Em nói bậy?"
Nhu nhược biến mất, ánh mắt Thiệu Tình dần dần sáng rực: "Phùng Ki, em
thật không nghĩ tới anh là gã đàn ông nhẫn tâm như vậy, dựa vào một đoạn tình
cảm kia của chúng ta, anh cũng không nên đuổi tận giết tuyệt chứ, anh lại phủi
đi sạch sẽ, Phương Manh Manh thì sao, anh có biết Phương Manh Manh của anh đã
làm gì không, em là kẻ không quyền không thế, em dựa vào đàn ông có chức quyền,
em không cao quý gì, so ra lại không bỉ ổi bằng Phương Manh Manh của anh, lúc
trước chính cô ta nhờ cấp trên cho em cơ hội điều động, mục đích là làm cho em
và anh chia tay, đây hết thảy đều là quỷ kế của Phương Manh Manh, ba năm trước
đây, cô ta lừa dối, chia rẽ em và anh, ba năm sau cô ta đạp em một cước vẫn
chưa hết hận, cuối cùng lại đem ảnh chụp em cùng Tiêu Hoa tung lên mạng, đây
đều là chuyện tiểu thiên sứ hiền lành trong sáng trong miệng anh làm ra
đó." (mụ này vu khống dữ quá :( )
Phùng Ki khiếp sợ lui một
bước nhỏ, Thiệu Tình lại nói: "Sao nào? Sợ hãi, phát hiện bộ mặt thật của
tiểu thiên sứ lương thiện trong lòng anh mà sợ hãi?" Thiệu Tình có chút
điên điên khùng khùng lại có khí thế dọa người.
Lưu Triệu từ trong doanh
bộ bước nhanh ra, quét Thiệu Tình liếc mắt một cái, ở bên tai Phùng Ki thì thầm
vài câu, Phùng Ki thật không nghĩ tới, sao chỉ mới vài ngày liền xảy ra chuyện
lớn như vậy, hơn nữa, Manh Manh làm sao có thể...
Bản năng Phùng Ki vẫn che
chở Manh Manh: "Việc này phải có chứng cớ, anh hiểu em tức giận vì bị hãm
hại, nhưng Manh Manh sẽ không làm vậy." Thiệu Tình bỗng nhiên nở nụ cười,
cười có chút âm trầm: "Sẽ không, Manh Manh của anh sẽ không, anh muốn chứng
cớ, được, em cho anh chứng cớ." Thiệu Tình lấy bút ghi âm từ trong túi đưa
ra: "Chính anh nghe đi, bên trong có phải là giọng của Phương Manh Manh
hay không."
Phùng Ki có chút chần
chờ, nửa ngày không cầm lấy. "Thế nào? Không dám xác nhận, sợ phá hủy hình
tượng tiểu thiên sứ lương thiện đáng yêu thuần khiết trong lòng anh..."
Sắc mặt Phùng Ki trầm trầm, cầm lấy, đem ống nghe điện thoại đặt ở bên tai, mở
ra, càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng trực tiếp tắt phụt máy phát, nói
với Thiệu Tình: "Chuyện này, anh sẽ giải quyết, nếu quả thật là Manh Manh
làm, anh sẽ bảo cô ấy xin lỗi em."
"Xin lỗi em không
dám nhận, bảo cô ấy giơ cao đánh khẽ, buông tha em là được."
Lưu Triệu ở một bên yên
lặng nhìn cô nàng này, vừa đấm vừa xoa, vẻ mặt và nội tâm diễn thật tốt, hơn
nữa, cô nàng này thực làm cho anh mở mắt, lại cùng Tiêu Hoa làm ra chuyện đó,
mấy tấm ảnh chụp kia, nói trắng ra là, thực không phải là khiêu dâm gì, chỉ là
hai người cùng nằm ở trên giường, chắc là sau khi xong việc.
Tiêu Hoa nhìn thấy rất rõ
ràng, Thiệu Tình chỉ ở bên cạnh, che mất một nữa, không nhìn kỹ, thực sẽ nhìn
không ra là ai, hơn nữa, lãnh đạo ở trên cảm thấy việc này ảnh hưởng quá xấu,
cũng liền lập tức cắt bỏ, Lưu Triệu vì trùng hợp mới nhìn thấy vài lần, mới
nhận ra cô gái trong hình chính là Thiệu Tình, việc này thực không quá lớn,
trước mắt cấp trên cũng chưa nói muốn xử lý Thiệu Tình thế nào, nhưng lần này
Tiêu Hoa sẽ rất thảm.
Lúc này Thiệu Tình tìm
Phùng Ki quậy tung lên, nhất định là trực tiếp tính lên đầu Manh Manh, chuyện
này nghĩ như thế nào đều có điểm không đúng, cái khác Lưu Triệu không biết,
nhưng có một số việc Lưu Triệu hiểu rõ, cô nàng Thiệu Tình này nhất định không
có ý tốt...