Thời điểm Manh Manh ra
khỏi trường học, còn đang suy nghĩ, mấy ngày nghỉ lễ quí báu trôi qua, không có
Ki ca ca, giống như làm gì cũng đần độn vô vị, Manh Manh cảm thấy, mình đã mắc
chứng yêu chồng thái quá, tuy rằng Phùng Ki còn chưa phải là chồng cô, nhưng cô
hy vọng có thể mau chóng thực hiện nguyện vọng này, chồng là cái gì? Là người
đàn ông danh chính ngôn thuận quang minh chính đại thuộc về Phương Manh Manh
cô, bất kể là ai cũng không thể nhớ thương.
Cô biết chính mình nhỏ
nhen, lại bá đạo, nhưng bá đạo với người đàn ông của mình, có gì không đúng, kỳ
kiểm tra huấn luyện binh lính chào mừng Quốc khánh cũng không biết khi nào thì
chấm dứt, xét thấy mấy ngày nữa cô cũng sẽ khó gặp Ki ca ca, điện thoại cũng
không gọi được, Manh Manh bất mãn dẩu dẩu môi, miệng còn chưa nhếch lên, liền
thấy ngoài cổng trường bóng xe jeep, lập tức tràn ra một nụ cười thật tươi.
Cô nhiệt tình chạy vụt
qua, giống như một con bướm nhanh nhẹn bay ra từ trong bụi hoa, lại còn nhớ rõ
duy trì tư thế xinh đẹp, một chút cũng không phát hiện, sắc mặt Phùng Ki cực kỳ
nghiêm túc, căn bản là không có thiện ý: "Ki ca ca, sao anh lại tới đây,
kiểm tra huấn luyện đã xong sao, hay là chỉ đến gặp em, rất nhanh liền phải đi
về, anh không nhớ em sao, không nhìn thấy mặt, điện thoại cũng không
nghe..."
Tiểu nha đầu líu ríu,
giống như cái miệng phiền toái của chim sẻ nhỏ, sắc mặt Phùng Ki hơi dịu đi một
ít, nói thật, Thiệu Tình nói với anh việc này, Phùng Ki cũng không hoàn toàn
tin tưởng, nếu nói ba năm trước đây, Manh Manh nhúng tay chia rẽ anh cùng Thiệu
Tình, anh tin, sau khi xác định quan hệ của anh cùng tiểu nha đầu, anh quay đầu
ngẫm lại, có vẻ từng bước một, tiểu nha đầu thủy chung đều ở bên người mình như
hổ rình mồi. (ý anh là anh đã rơi vào vuốt hổ à?)
Anh từng có tình cảm với
một nữ sinh, sau đó cả ảnh chụp anh cũng tìm không thấy, không cần nghĩ, khẳng
định là nha đầu kia làm, cô nói cô thích anh, thật lâu, thật lâu, trước kia anh
vẫn không cho là đúng, chỉ khi thành sự thật, mọi việc đều có thể giải thích
được, hơn nữa, tiểu nha đầu cũng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cô đối phó với
Thiệu Tình thật quá dễ dàng, không đề cập tới thế lực Phương gia, chỉ bằng mượn
uy danh của chú Phương, điều một nữ binh nhỏ còn không dễ như trở bàn tay sao,
cho nên chuyện ba năm trước đây Phùng Ki tin, không chỉ tin còn thực để ý.
Luôn luôn chịu loại cảm
giác bị lừa gạt, cô gái vẫn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, nhìn từng bước
cô lớn lên, bỗng nhiên một ngày kia phát hiện đã sớm học thói xấu, trong lòng
Phùng Ki rất không thoải mái, cũng có chút cảm giác bị chi phối, bị trêu đùa,
về phần sự kiện ảnh chụp sau này, Phùng Ki thực không biết là có can hệ với
Manh Manh.
Thủ đoạn rất thấp hèn,
Manh Manh lại không hiểu chuyện, đạo đức cơ bản nhất cùng gia giáo đều tương
đối tốt, hoặc có chút trò đùa dai nhỏ, nhưng không có khả năng lấy danh dự một
phụ nữ ra đùa giỡn, cho dù thế nào, chuyện này anh cũng phải hỏi cô, ít nhất cô
dùng ảnh chụp đi uy hiếp Thiệu Tình là sự thực. Nhưng mà, việc này cũng nên
đóng cửa nói với nhau, dù sao cũng là cô vợ nhỏ của anh, Phùng Ki phân biệt rất
rõ ràng.
Thời điểm Manh Manh nhận
thấy Phùng Ki không thích hợp, đã gần về đến nhà, sắc mặt kia của Ki ca ca, vừa
đen vừa trầm, vừa rồi cô nhào vào trong lòng anh, một chút tỏ vẻ cao hứng anh
cũng không có, chỉ ôm lấy cô, đem cô nhét vào trong xe, nói về nhà, sau đó liền
một đường mặt mày bình tĩnh, nói cũng chưa nói một câu, chỉ nghe cái miệng nhỏ
nhắn của cô nói dài dòng.
Vào cửa, Phùng Ki ngồi
xổm xuống thay giày cho cô, tự mình đi vào ngồi trên sô pha, chỉ chỉ phía đối
diện: "Ngồi xuống, anh có chuyện muốn hỏi em." Manh Manh nhìn thấy,
đều là một bộ dạng tư thế thẩm tra, cô phạm lỗi gì sao?
Mặt Manh Manh méo mó cẩn
thận nghĩ nghĩ, hình như gần đây mình rất ngoan, ngoài việc đem Phan Thiệu đá
vào trong hồ, cũng không chết đuối, chỉ là ở bệnh viện truyền nước mấy ngày,
không nghiêm trọng vậy chứ! Kỳ thật việc này cũng không thể oán cô.
Bình sinh Manh Manh hận
nhất chính là đàn ông chân đạp hai thuyền một lòng hai dạ, trước kia cô thờ ơ
lạnh nhạt, Phan Thiệu coi như tạm được, cùng Hiểu Kỳ phát triển rất vững vàng,
phương diện này Hiểu Kỳ không khác gì kẻ ngốc, nói lý ra cùng cô đề cập qua bao
nhiêu thứ về Phan Thiệu, nha đầu thẳng thắn như vậy, nhắc tới Phan Thiệu, lại
xấu hổ nhăn nhó như cô gái nhỏ, Manh Manh chỉ biết, Hiểu Kỳ thật lòng thích
Phan Thiệu, rất thích, rất thích.
Ai ngờ đột nhiên Phan
Thiệu thay lòng đổi dạ, cùng một nữ sinh khác ở cùng một chỗ, cũng là đàn chị
năm ba của bọn họ, quan hệ rất tốt với Lâm Thanh, phương diện này có phải lại
do Lâm Thanh bày chuyện xấu hay không, Manh Manh không biết, người yêu ở đại
học, tan tan hợp hợp cũng là chuyện thường, nhưng Phan Thiệu không nên trước
mặt nhiều người như vậy chia tay với Hiểu Kỳ, chỉ kém chủ tịch ở trên đài dùng
loa lớn của radio.
Sắc mặt Hiểu Kỳ lúc đó,
Manh Manh vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lưng của cô cố gắng ưởng thẳng, ánh mắt
của cô gắt gao nhìn chằm chằm Phan Thiệu, nhưng loại giả vờ kiên cường này của
cô, càng làm Manh Manh khổ sở, rất tức giận, cô đi lấy cơm cho Hiểu Kỳ, đi
ngang qua bên hồ, vừa vặn thấy Phan Thiệu cùng với đàn chị mới vui mừng kia.
Cô vốn không muốn nghe
bọn họ nói cái gì, nhưng giọng nói của Phan Thiệu thật sự quá lớn, vừa vặn lọt
vào tai cô, Phan Thiệu nói: "Anh đã nghe theo lời em, chia tay với Trần
Hiểu Kỳ, em nên đền đáp anh thế nào..." Những lời này thực chọc Manh Manh
nổi điên, không nói một lời, bỏ lại cặp lồng cơm trong tay, trực tiếp đi qua,
nhấc chân liền đem Phan Thiệu đá vào trong hồ.
Chuyện này ngay từ đầu
náo rất lớn, nhà Phan Thiệu không thuận theo, không buông tha, vì chuyện này,
anh Hiểu Phong phải thay mặt người lớn đến trường một chuyến, trước mặt Phan
Thiệu mãnh liệt tỏ vẻ, đưa ra điều kiện tiên quyết để không truy cứu, mới có
thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng chuyện này Manh Manh cảm thấy, anh Hiểu Phong sẽ
không nói cho Phùng Ki, đây là sự ăn ý của hai người nhiều năm qua, nhưng mà
anh Hiểu Phong phiền chán lại phải dọn dẹp cục diện rối rắm cho cô, cho nên
giao cho Ki ca ca cũng không phải là không thể.
Manh Manh có chút không
yên ngồi ở đối diện, bàn tay đặt trên đầu gối, một bộ dáng vô cùng nhu thuận,
Phùng Ki không khỏi âm thầm thở dài, quỷ nha đầu này chỉ biết có một chiêu này
dùng để đối phó anh, nhưng mà thị phi đúng sai anh vẫn muốn hỏi.
"Manh Manh, ba năm
trước đây chuyện Thiệu Tình được điều đi, em có nhúng tay hay không, anh muốn
nghe lời nói thật, không được nói dối với anh?" Manh Manh ngạc nhiên, rốt
cuộc không thể ngờ được là cái chuyện xưa này, bộ não nhỏ của cô nhanh chóng
lưu chuyển, không cần phải nói, khẳng định là cô nàng Thiệu Tình kia lại gây
chuyện, đem chuyện ba năm trước đây nói ra, là muốn chửi bới cô? Hay là muốn
nhờ sự đồng tình, sau đó tìm cơ hội cùng Ki ca ca ôn lại tình cũ, bất kể vì cái
gì, cô ta cũng sẽ không được như ý.
Nhưng mà Ki ca ca trưng
ra một bộ tư thế thẩm vấn nghiêm khắc, Manh Manh thực sự có chút bị thương, hơn
nữa, thái độ Ki ca ca như vậy, có phải trong lòng còn chưa dứt tình với Thiệu Tình
hay không, ý niệm trong đầu này tiến vào trong lòng Manh Manh, liền khổ sở
giống như một vạn con kiến bắt đầu cắn nát lục phủ ngũ tạng của cô, ghen tuông
cuồn cuộn nổi lên, tâm tình tốt của Manh Manh biến mất không còn.
Cô ngẩng đầu bình tĩnh
nhìn Phùng Ki: "Ki ca ca, chuyện quá khứ đã sớm trôi qua, hiện tại truy
cứu thị phi đúng sai, có ý nghĩa gì, hay là, anh vẫn luôn chú ý đến chuyện năm
đó, còn muốn cùng Thiệu Tình nối lại tình xưa, anh hiểu rõ cô ấy sao, anh có
biết cô ấy là cái dạng phụ nữ gì hay không?"
Nếu Manh Manh không nói
lời này, Phùng Ki cũng sẽ không thực tức giận, lời cô vừa nói ra tính tình nóng
nảy của Phùng Ki liền bốc lên, cho nên nói trong chuyện tình yêu nam nữ thường
xuyên xảy ra chuyện nổi đóa mà cãi nhau, qua rồi lại hối hận không thôi.
Phùng Ki lấy bút ghi âm
từ trong túi ném cho cô: "Dùng ảnh chụp đi uy hiếp Thiệu Tình, thực đúng
là em! Từ khi nào em học được những thứ thủ đoạn này, còn ảnh chụp trên mạng,
có phải cũng do em phát tán hay không?"
Manh Manh sửng sốt một
chút, ảnh chụp? Ảnh chụp gì? Ki ca ca nói không phải chuyện mấy ngày hôm trước
chứ, Thiệu Tình tự biên tự diễn ra trò khôi hài này sao! Manh Manh cầm lấy bút
ghi âm, nghe xong đoạn đầu liền chứng thật ý nghĩ của chính mình.
Chuyện Thiệu Tình gần đây
cô cũng sớm nghe thấy, thực rõ ràng chính là cô nàng kia tự biên tự diễn, thực
sự có tài năng diễn xuất thiên phú, trước kia chỉ là múa hát, bây giờ điện ảnh
và truyền hình phát triển, không chừng sau đó có thể trở thành bậc thầy, nhưng
dù thế nào, Manh Manh cũng không nghĩ tới chuyện này có thể rơi lên trên người
mình.
Cô tìm người chụp ảnh,
nhưng những ảnh chụp này đã sớm để Thiệu Tình cầm đi, hơn nữa, chuyện tung hình
lên mạng ngu xuẩn như vậy, một chút ích lợi cho mình cũng không có, cô có ngốc
mới làm, suy nghĩ một chút về nguyên nhân và hậu quả, còn không rõ sao, đây là
Thiệu Tình muốn đem chuyện xấu đổ lên đầu mình, nghĩ ra cách thức thật độc ác.
Những thứ này Manh Manh
không thèm để ý, cô để ý là cái nhìn của Ki ca ca, Manh Manh ngẩng đầu, ánh mắt
không hề chớp dừng ở trên mặt Phùng Ki: "Ki ca ca, anh cảm thấy việc đó là
do em làm sao?" Ánh mắt của cô lạnh lẽo, giống như lưỡi dao, kiên cường
sắc bén, có thể thẳng tắp cắm vào trong lòng người.
Manh Manh như vậy ở trước
mặt, Phùng Ki tuyệt không ngờ tới, trên thực tế, trong hai mươi năm qua, cô
thủy chung là tiểu nha đầu yếu ớt, có lẽ có lúc xảo quyệt, nhưng cho tới bây
giờ sẽ không sắc bén như thế, Manh Manh như vậy làm Phùng Ki cảm thấy xa lạ,
hoặc là, chính mình căn bản chưa thật sự hiểu biết cô, cho tới bây giờ đều là
anh tự mình áp đặt nghĩ cô là người thế nào, hiện tại ngẫm lại, rất nhiều việc,
có lẽ chính mình thật sự ngu dốt, đây mới chân chính là cô.
Phùng Ki nhíu nhíu mày:
"Nếu không phải em làm, anh hy vọng nghe được giải thích của em."
"Giải thích? Ki ca ca, nếu anh cho rằng là em làm, em giải thích có tác
dụng sao, em sẽ không giải thích, lại càng không muốn giải thích." Manh
Manh bướng bỉnh đứng lên, giống như cha cô, vừa thối lại vừa cứng.
Manh Manh hận nhất người
khác oan uổng cô, lại còn là Ki ca ca, chàng trai cô yêu hai mươi năm lại oan
uổng cô, việc này làm cô cảm thấy ủy khuất, khổ sở, phẫn nộ, buồn bực, thậm chí
nản lòng, nếu tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, cô còn hy vọng xa vời cả đời
làm gì: "Em hơi mệt, em vào ngủ trước."
Manh Manh xoay người vào
phòng ngủ, cửa loảng xoảng đóng sầm một tiếng, Phùng Ki không khỏi lắc đầu, tựa
vào sô pha phía sau, đè huyệt thái dương co rút đau đớn, tỉnh táo ngẫm lại, có
lẽ Manh Manh nói đúng, anh để ý không phải những tấm ảnh mà là sự kiện ba năm
trước đây, lại cũng không phải tình cũ chưa dứt, mà là cảm giác bị tiểu nha đầu
lừa gạt, làm anh nhất thời khó có thể chấp nhận, phương diện này không có quan
hệ gì với Thiệu Tình, nhưng hiển nhiên tiểu nha đầu không nghĩ như vậy... Phùng
Ki liền không rõ, sao chuyện gì vừa có liên hệ đến Thiệu Tình, tiểu nha đầu
liền giống như ăn **. (ghen chứ sao, anh định ngốc đến bao giờ?)
Manh Manh tức chết rồi,
hận hỏng rồi, quả thực là có thể đề phòng người, không thể đề phòng lòng người,
cô nàng Thiệu Tình này có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực là đê tiện đến vô
địch, được, nếu chính cô không biết xấu hổ, vậy cũng nên tuyên dương một chút
về lịch sử phong lưu của cô ta chứ, cô sẽ thành toàn cho cô ta, ngươi đã đổ lên
đầu ta một chậu nước bẩn, ta liền đáp trả, xú uế gì cũng sẽ ném xuống, xem hai
ta ai hôi hơn.
Manh
Manh vốn cũng không phải là người hiền lành gì, thực có thể phá tan hết, có thể
quậy tung khiến thiên hạ đại loạn, hơn nữa động tới chuyện này, dù là tính kỹ
thuật hay là tính bảo mật, đều cao hơn Thiệu Tình không chỉ một cấp độ, hơn nữa
Manh Manh không đưa lên mạng, cô trực tiếp gởi email, email cho các cấp lãnh
đạo của Thiệu Tình, một người một email, không phải cô muốn nổi danh sao, cho
cô hoàn toàn trở thành tiếng xấu lan xa...