Manh Manh chưa từng thấy
anh họ gấp gáp như vậy, theo cô nhớ, trên người anh Hiểu Phong có loại trầm ổn
mà băng Thái Sơn có rơi thì mặt cũng không đổi sắc, trong tính cách, anh càng
giống dượng Vệ Thừa Tuyên của cô.
Cô của cô là nữ cường
nhân trong giới kinh doanh, hào quang vô hạn, dượng là học giả không có tiếng
tăm gì, người ngoài nhìn vào, ước chừng sẽ cảm thấy dượng không xứng với cô của
cô, nhưng Manh Manh không cho rằng như vậy, dượng là người đàn ông tương đối có
mị lực, không nhiều lắm, nhưng cái loại cơ trí này là lộ ra từ trong xương, là
một người đàn ông tu luyện đến đỉnh cao, mới có thể có được.
Manh Manh cảm thấy, dượng
có một loại khí chất nho nhã cổ đại, anh Hiểu Phong kế thừa ưu điểm của cha mẹ,
có ý nghĩ nhanh nhạy, cũng có loại khí chất cơ trí nho nhã này, tự nhiên, cũng
là thương nhân giảo hoạt, cho nên, nôn nóng giống hôm nay tuyệt đối chưa từng
thấy.
Hơn nữa anh luôn luôn chú
ý hình tượng nhất, hôm nay thực có chút lôi thôi, tùy ý chụp một cái áo sơ mi
mà mặc, nút áo cũng cái trên cái dưới, hiển nhiên là vội vàng chưa kịp chỉnh
đốn, quần và áo sơ mi hoàn toàn không phù hợp, nhìn qua có chút cổ quái, tóc cũng
có chút hỗn độn, tóc mái xoã tung che khuất cái trán, dù vậy, cũng không mất
mặt, ngược lại trẻ hơn rất nhiều so với bình thường, cũng có một loại gợi cảm
lôi thôi lếch thếch lộ ra trên người.
Thật ra Manh Manh không
cảm thấy gì, dù sao từ nhỏ đã cùng anh họ sống cùng nơi, cái gì mà chưa thấy
qua, hơn nữa trước đây, cô đi theo sau anh họ, giống như cái đuôi nhỏ, tính ra,
thời gian Manh Manh và anh họ ở cùng nhau, còn nhiều hơn Ki ca ca vài lần, đối
với các loại diện mạo của Vệ Hiểu Phong, sớm đã không còn gì để xem, nhưng Trần
Hiểu Kỳ thì khác.
Vốn không có sức chống cự
với Vệ Hiểu Phong, lúc này tròng mắt cũng không thể khép, bộ dáng mắt mở trừng
trừng, khiến Vệ Hiểu Phong rất vui vẻ, ý tứ của nha đầu kia, thẳng thắn chứ
không mịt mờ chút nào, mỗi lần thấy cô, Vệ Hiểu Phong đều có thể liếc mắt một
cái là nhìn thấu tâm tư của cô, nha đầu kia không hề tâm cơ, hơn nữa, hình
tượng này thực sự rất đáng yêu.
Hiển nhiên là vừa chui ra
từ ổ chăn, tóc lộn xộn, lên đỉnh đầu lùm xùm tạo thành một cái mào gà, nói thật,
bộ dáng nha đầu kia thật tình khá tốt, làn da trắng, mắt to, cái mũi thẳng, chỉ
là mặt nhăn nhăn, cái miệng nhỏ nhắn mở to, Hiểu Phong lo lắng, nước miếng sẽ
từ miệng cô nhỏ xuống, giống con mèo nhỏ nhìn thấy cá. (chị
này cũng quá dễ thương rồi ^^)
Vệ Hiểu Phong nhịn không
được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Khép miệng lại, coi chừng ruồi bọ bay
vào, tiểu nha đầu..." Trần Hiểu Kỳ lạch cạch ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng một mảnh.
Khẩu khí Vệ Hiểu Phong
quá mức thân thiết, thậm chí không tự giác mang theo yêu chìu, cảnh báo trong
lòng Manh Manh thùng thùng gõ vài cái, anh Hiểu Phong không phải là một người
tốt để tiếp xúc, ngoại trừ đối với bạn bè, người nhà, còn lại tính cách tương
đối lạnh lùng, hơn nữa đối với bạn học của cô, lễ phép mà xa cách, chưa bao giờ
dùng ánh mắt vừa rồi, ngữ khí vừa rồi, chẳng lẽ anh họ thực coi trọng Hiểu Kỳ
...
Manh Manh ngồi ở ghế sau,
quay đầu đánh giá bạn tốt bên người, vừa nhìn, không khỏi bật cười, nha đầu kia
quả thực đem sắc nữ phát huy đến cực hạn, miệng mở to, tròng mắt kia không rời
khỏi người của Hiểu Phong ở trước mặt, hơn nữa, ánh mắt nhìn thế nào cũng như
mộng ảo, Manh Manh giống như có thể thấy, trong hai tròng mắt cô bạn xuất hiện
hai hình trái tim thật to lộ ra ngoài.
Manh Manh bỗng nhiên bắt
đầu hoài nghi, trước kia cô và Phan Thiệu yêu đương là thật hay giả, ánh mắt
Manh Manh trượt trên mặt cô, lướt một vòng trên người cô, nha đầu kia thực lôi
thôi, bộ quần áo thể thao rộng thùng thình trên người đã mặc một năm, không vừa
người, có chút quá lớn, nhìn qua thật sự là một trời một vực với người đẹp.
Manh Manh từng bị Hiểu Kỳ
lôi kéo, theo cô đi mua quần áo, kia thật sự là trải qua một lần khó quên, sáng
sớm đã bị Hiểu Kỳ túm ra ngoài, trong tay xách theo cái túi lớn đi thẳng đến
chợ bán sỉ, ở chỗ người chen với người chui đông chui tây, đến một quầy hàng ở
góc khuất bán sỉ quần áo thể thao, Hiểu Kỳ liền mua hai mươi bộ, để lại hai bộ
cho mình mặc, còn lại toàn bộ gửi về cho cha, ngay cả vừa người hay không cũng
không chú ý, huống chi về khuynh hướng thời trang, Hiểu Kỳ lôi thôi có thể
khiến người và thần đều tức giận, dáng người rất tốt, bị che trong bộ quần áo
thể thao rộng thùng thình, trên mặt lúc này còn mang theo một cái kính đen rất
xấu.
Manh Manh có chút ghét bỏ
xoay đi, cười chính mình nghĩ nhiều, nha đầu kia không cùng dạng với anh Hiểu
Phong, căn bản là người ở hai thế giới, vĩnh viễn cũng không đi cùng một con
đường. (MM thật quá sai lầm ^^)
"Con gái sao lại tùy
ý qua đêm bên ngoài, lại còn uống rượu, có biết nguy hiểm hay không, nếu thực
phát sinh chuyện gì, hối hận cũng đã muộn..." Vệ Hiểu Phong mặt nghiêm,
bắt đầu giáo huấn hai cô.
Manh Manh nhìn ánh mắt,
anh Hiểu Phong bình thường rất chìu cô, có đôi khi chìu không có nguyên tắc,
nhưng một vài thời điểm, anh nói chuyện, cô cũng phải nghe, anh Hiểu Phong mà
tức lên, thực dám đánh mông cô, khi còn bé đã có nhiều lần, lúc đầu, cô còn
vụng trộm tìm bà nội cáo trạng, bà nội quở trách anh Hiểu Phong một chút, sau
đó, anh Hiểu Phong vẫn đánh không tha, sau vài lần, Manh Manh đã thông minh
hơn.
Lại nói, Ki ca ca còn ôn
nhu hơn nhiều so với anh Hiểu Phong, tuy rằng cũng thích giáo huấn cô, nhưng
một đầu ngón tay cũng chưa chạm vào cô, Manh Manh chu chu miệng, lại không dám
cãi.
Nhưng Hiểu Kỳ nào biết
mấy chuyện này, trong ấn tượng của cô, Vệ Hiểu Phong chính là một đại soái ca
tính tình tốt không chịu được, hơn nữa là đại soái ca phân rõ phải trái, chuyện
đêm qua chỉ do ngoài ý muốn, Trần Hiểu Kỳ không cảm thấy chính mình có gì sai,
hoặc là nói, sai đến độ bị phê bình, bởi vậy không phục cãi lại: "Ngày hôm
qua là đàn anh lấy được học bổng mở tiệc chúc mừng, mọi người cao hứng liền
uống nhiều mấy chén, dù sao đều là bạn học, hơn nữa, trong nhà anh Sài, có thể
có nguy hiểm gì, anh họ cũng thực chuyện bé xé ra to!"
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong
trầm xuống, từ trong kính chiếu hậu quét Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, Trần
Hiểu Kỳ bị cái liếc mắt này của anh mà không tự chủ có chút chột dạ, cúi đầu,
rất nhanh liền ngẩng lên, trong lòng nói, mình hư gì chứ, lại không làm sai
việc gì, hơn nữa, dù là làm sai, anh họ của Manh Manh cũng không thể xen vào
nha!
Bởi vậy nâng cằm lên,
cùng Vệ Hiểu Phong đối diện, Manh Manh cũng bắt đầu bội phục dũng khí của cô,
nha đầu kia đừng nhìn lớn lên như con mèo nhỏ, trong bụng thật ra là con hổ.
Vệ Hiểu Phong đối diện
với cô vài giây, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: "Trần Hiểu Kỳ, anh nghe
Manh Manh nói, nghỉ đông em muốn đến công ty của anh làm việc, có phải
không?" "Á! Dạ!" Trần Hiểu Kỳ sửng sốt một chút gật gật đầu, có
chút không rõ, sao loáng một cái liền chuyển tới đề tài này: "Sao vậy?
Manh Manh nói anh đồng ý rồi."
Mày rậm Vệ Hiểu Phong
nhướng nhướng lên, ánh mắt mị hoặc: "Đồng ý rồi, chỉ hỏi lại thôi! Anh chờ
em..." Không biết vì sao, rõ ràng ngữ khí Vệ Hiểu Phong trước sau như một
bằng phẳng ôn hòa, ngay cả chút phập phồng cũng không có, nhưng Trần Hiểu Kỳ
liền cảm thấy có ngọn gió lạnh lẽo rợn người từ trước mặt thổi đến, thổi tới
trên người cô, có chút lạnh phát run. (chết chị rồi, tương lai
sẽ bị sếp chỉnh thảm thương. hắc hắc ^^)
Nghiêng đầu liền thấy
Manh Manh dùng ánh mắt sùng bái thần tượng nhìn cô, không khỏi hỏi: "Sao
vậy, sao bạn lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình?" Manh Manh nhẹ nhàng ho
khan một tiếng: "Khụ, không có gì, chỉ là cảm thấy bạn thực sự dũng
cảm." "Dũng cảm? Dũng cảm gì chứ?" Trần Hiểu Kỳ nhức đầu, có
chút kì lạ.
Phía trước, Vệ Hiểu Phong
gật đầu cười khẽ, xác thực, nha đầu kia rất dũng cảm, bao nhiêu năm chưa từng
thấy qua người dám khiêu khích anh, nha đầu kia thực sự có chút ‘nghé con mới
sinh không sợ sức mạnh của hổ’, thực có ý tứ.
Đưa hai cô đến nhà trọ
của Manh Manh thu dọn thật tốt, lại đưa các cô đến trường học, mới về nhà ngủ
bù, tắm rửa sạch sẽ xong, từ phòng tắm đi ra, ngồi ở trên giường, Vệ Hiểu Phong
bỗng nhiên nhớ tới Trần Hiểu Kỳ.
Nghiêng đầu, trên tường
treo một bức hoa hướng dương của Phạm Cao, màu sắc đơn thuần, bút pháp thô dày,
lại bừng bừng lộ ra sức sống tươi tắn, có chút giống tiểu nha đầu kia, Vệ Hiểu
Phong lắc đầu bật cười.
Manh Manh nhà anh sắp
xuất giá, nha đầu kia bình thường khôn khéo, nhưng gặp Phùng Ki, liền biến
thành nửa ngu ngốc, cô đại khái không biết, hai nhà đã lén lút trao đổi, chờ
qua năm sẽ tiến hành.
Tiểu nha đầu từng nói,
không muốn hôn lễ rình rang, chỉ cần một nghi thức đơn giản lại long trọng,
trước mặt người thân và bạn bè, gả cho Phùng Ki, đó là ý tưởng của cô, từ trên
xuống dưới của Phương gia đều không thể đáp ứng.
Tiểu nha đầu là ai, là
bảo bối già trẻ ở Phương gia nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao có
thể để cô xuất giá qua loa như vậy, đừng nói mặt trên có ông bà Phương gia, cha
mẹ anh cũng không đáp ứng, nghi thức đính hôn, áo cưới, yến tiệc, hôn lễ, đồ
cưới... Cái gì cũng không thể thiếu, bà ngoại đã sớm lên tiếng, bảo mẹ anh bắt
tay vào chuẩn bị, tiểu nha đầu vẫn chưa hay biết gì, trước hết, chuyện của Sài
gia phải mau chóng xử lý tốt.
Sài Tử Hinh không đạt
được mục đích với anh, khẳng định sẽ ra tay với Manh Manh, chẳng qua chuyện này
còn chưa thể để Manh Manh biết, có chút khó thực hiện. Vệ Hiểu Phong không nghĩ
tới, động tác của Sài Tử Hinh lại nhanh như vậy.
Vệ Hiểu Phong nhìn kỹ mấy
lần, video được gửi vào email của anh, góc độ của camera thực không chuyên
nghiệp, từ góc độ bên cạnh, không phải rất rõ ràng, thậm chí có chút buồn cười,
hiển nhiên đã qua xử lý, mặt Sài Tử Hiên bị làm nhòe, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Manh Manh có chút đỏ quỷ dị, không ngừng cởi quần áo trên người, Sài Tử Hiên
cầm chăn trái che phải đậy, tất cả thoạt nhìn giống một trò khôi hài.
Chẳng qua, thủ đoạn này
của Sài Tử Hinh thật không chấp nhận được, Vệ Hiểu Phong thực có chút không
chịu được, thương trường như chiến trường, thắng bại cũng là chuyện thường của
binh gia, về phần dùng loại đoạn thủ bỉ ổi này…
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe
lóe, Sài Tử Hinh còn có thời gian làm mấy chuyện này, thoạt nhìn chắc Hồng Cơ
còn chưa đủ loạn, anh nên đốt thêm vài đám lửa, dám trêu đến trên đầu anh, Sài
Tử Hinh thực rất muốn chết.
Vệ Hiểu Phong cầm lấy
điện thoại bấm số, ngữ khí vẫn thân cận trước sau như một: "Tử Hinh, buổi
tối cùng nhau ăn cơm..." Sài Tử Hinh buông điện thoại không khỏi nở nụ
cười, chỉ biết Vệ Hiểu Phong chủ động tìm cô, chuyện này căn bản không cần làm
rõ, Sài Tử Hinh cũng không muốn đem video công khai, thực sự náo hơn nữa, Sài
gia cũng sẽ tiêu đời.
Sài Tử Hinh rất rõ ràng
đạo lý trứng chọi đá, lại nói, Sài gia chỉ là thương nhân, tiền và quyền đánh
nhau, một bên bị thua, vĩnh viễn sẽ không là quyền, Sài Tử Hinh không thể không
đoán được, mà Vệ Hiểu Phong, cũng không cần thiết vì một mảnh đất râu ria, biến
thành cá chết lưới rách, không đáng.
Sài Tử Hinh đúng là nắm
chính xác điều này, mới dám xuất chiêu hiểm độc, đáng tiếc, Sài Tử Hinh vẫn
hiểu biết quá ít về Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong lăn lộn trên thương trường
nhiều năm, cũng chưa người nào chiếm được chút tiện nghi trên người anh, Sài Tử
Hinh chiếm tiện nghi của anh, còn muốn nguyên vẹn thoát ra, sao có thể như ý
...