Manh Manh tự nhiên không
biết mấy chuyện này, cô chỉ một lòng một dạ nhớ thương Ki ca ca của cô, qua mấy
ngày nghỉ Quốc khánh, bộ đội lại bắt đầu chuẩn bị diễn tập quy mô lớn, Ki ca ca
bận rộn, căn bản không rảnh bận tâm cô.
Trước kia Ki ca ca cũng
bận rộn, thậm chí còn bận hơn so với bây giờ, nhưng khi đó, Manh Manh chỉ cảm
thấy ôm nhớ nhung với Ki ca ca, thời gian cũng qua nhanh, hiện tại, bỗng nhiên
cảm thấy chậm, rất chậm, chậm vô cùng, giống như một khắc một giây cũng dài.
Manh Manh lần đầu bắt đầu
trải nghiệm, vị trí quân tẩu này đại biểu cho chung đụng thì ít mà xa cách thì
nhiều, Phương Manh Manh bắt đầu rầu rĩ, một chút ưu sầu trong lòng đều lộ ra ở
khóe mắt đuôi mày, không giấu được, nhìn qua, thiếu một phần của cô gái bừa
bãi, lại hơn một chút hương vị phụ nữ.
Thiệu Tình từ bên trong
cửa sổ thủy tinh của quán cà phê, liền nhìn thấy Phương Manh Manh như vậy, nhất
thời, tất cả cảm xúc nảy lên, cẩn thận thưởng thức, thế nhưng không phân rõ là
chua hay chát, giống như bất kể lúc nào, Phương Manh Manh cũng có thể xinh đẹp
khiến tất cả phụ nữ đều xấu hổ, quả thật, mặt mũi cô xinh đẹp tinh tế, vẻ linh
động nơi đuôi lông mày khóe mắt của cô, cũng là vẽ rồng điểm mắt, tạo thành
linh hồn xinh đẹp cho cô, Phương Manh Manh hoàn toàn xứng đáng là cô gái trời
sinh kiêu hãnh.
Thiệu Tình vĩnh viễn cũng
sẽ không quên, ngày đó lần đầu cùng Phùng Ki đi sân bay đón cô, trong đám người
huyên náo, chỉ liếc mắt một cái liền thấy cô, cô ngẩng đầu cười, giống như đem
sắc trời u tối đốt sáng lên.
Thiệu Tình rất mạnh mẽ,
địch ý với Phương Manh Manh, cho tới nay trừ nhân tố Phùng Ki, còn có gia thế
hậu đãi cùng xuất thân hiển hách của cô, cái gì Phương Manh Manh cũng không cần
làm, thậm chí không cần nhấc tay, cũng có thể có hết thảy, cơ hội tốt nhất,
tiền đồ tươi sáng, nay nhớ đến, Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy chính mình tương
đối buồn cười.
Cô cùng Phương Manh Manh,
ngay từ đầu đã không thể so sánh, như khác nhau một trời một vực, Phương Manh
Manh vừa sinh ra đã là phượng hoàng, mà cô ngay cả chim trĩ cũng không được
tính, mà Phùng Ki...
Thiệu Tình cũng hoàn toàn
suy nghĩ cẩn thận, mặc dù lúc trước không có Manh Manh phá hư, cô cùng Phùng Ki
cũng không thể đến với nhau, có lẽ là do thói quen bên người, Thiệu Tình thực
khẳng định, lúc ấy tình cảm của Phùng Ki với Phương Manh Manh, cũng không phải
là anh em.
Lúc mình và Phùng Ki là
đối tượng tìm hiểu, miệng anh nói đến nhiều nhất chính là Phương Manh Manh,
thói quen nhỏ nhất của Phương Manh Manh, anh cũng nhớ rất rõ, thường xuyên lo
lắng nhớ tới, nói đâu đâu một hai câu, lúc ấy Thiệu Tình vô cùng ghen tị, kỳ
thật khi đó nên hiểu được, Phùng Ki không phải của cô, trong lòng, trong mắt
anh vĩnh viễn chỉ nghĩ đến Phương Manh Manh, mình đối với bọn họ, ngay từ đầu
chính là khách qua đường.
Ngoài cửa sổ một trận gió
thu gào thét xẹt qua, lá cây Bán Hoàng tuôn rơi, giống như cuối mùa thu đã đến,
chính như tâm tình của cô lúc này, nhìn thấu thế tục hồng trần, quy về rã rời
thưa thớt.
Cô thoạt nhìn thay đổi
nhiều lắm, thậm chí có chút xa lạ, Manh Manh vừa tiến đến liền nhìn thấy Thiệu
Tình bên cửa sổ, qua ngày nghỉ, trong quán cà phê đối diện trường học rất ít
khách, thưa thớt vài người ngồi tản ra, nhìn qua có chút hiu quạnh, Thiệu Tình
ngồi một mình ở góc bên cửa sổ, trên người mặc một cái áo gió điểm hoa hồng,
dây lưng buộc bên hông, nhìn có vẻ gầy, ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tóc
ngắn vén ra sau tai, ánh nắng thu ngoài cửa sổ bao quanh khuôn mặt của cô, vầng
sáng mơ hồ góc cạnh có vẻ hết sức nhu hòa.
Nói thật, Thiệu Tình gọi
điện thoại tìm cô, Manh Manh thực ngoài ý muốn, bởi vì Phùng Ki, mình và cô cho
tới bây giờ đều là kẻ địch, hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cùng
Thiệu Tình lúc đó, khoa trương một chút thì nói ngươi chết ta sống, nhưng dùng
‘ân oán tình thù’ để tóm tắt tuyệt không nói quá, cho nên lúc cô muốn gặp mặt
mình, Manh Manh rất kinh ngạc.
Nhưng mà vẫn đến, ở trước
mặt tình địch, vĩnh viễn không cần lùi bước, đây là lời cô của cô từng nói với
cô, cho dù trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng nhìn thấy Thiệu Tình như vậy, Manh
Manh vẫn có chút ngoài ý muốn.
Cô gái dâng trào ý chí
chiến đấu hôm nào, mà hôm nay dù vẫn rất tốt, nhưng cô gái ngồi ở chỗ kia lại
như người già lúc chập tối, cái loại tâm tình thê lương này, từ trên người cô
lộ ra, làm Manh Manh lần đầu cảm thấy có một chút hương vị ê ẩm chát chát.
Thiệu Tình chậm rãi quay
đầu: "Cô đã đến rồi, mời ngồi." Bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
"Lần đầu bình tâm tĩnh ý ngồi cùng một chỗ với cô, cảm giác rất không được
tự nhiên." Manh Manh trợn trắng mắt: "Tôi cũng vậy."
Ánh mắt Thiệu Tình chuyển
một vòng trên người cô: "Cám ơn cô đã nể mặt đến gặp tôi, nếu tôi là cô,
phỏng chừng sẽ không đến." Manh Manh nhíu mày: "Tôi không nghĩ cô tìm
gặp tôi vì muốn nói mấy lời vô nghĩa này." Thiệu Tình gật gật đầu:
"Tìm gặp cô, là muốn có một kết thúc cuối cùng."
"Kết thúc, kết thúc
cái gì?" Trong mắt Manh Manh hiện lên đề phòng, Thiệu Tình phì một tiếng
nở nụ cười: "Thế nào? Còn sợ tôi cướp Ki ca ca của cô, yên tâm đi! Phùng
Ki vĩnh viễn đều là của cô, nếu tôi có thể đoạt lấy thì sớm đã đoạt, về phần
kết thúc... Tôi là muốn cám ơn cô xuống tay lưu tình, không công bố những tấm
ảnh chụp, mà chỉ gửi vào email của các vị thủ trưởng, nói thật, ngay từ đầu lúc
phía trên bảo tôi chuyển nghề, tôi còn chưa thể chấp nhận, nhưng thời gian ngắn
ngủn mười ngày, từng gã đàn ông xấu xa rơi đài, tôi mới hoàn toàn hiểu được,
tôi không oán cô, ngược lại cảm tạ cô, những gã đàn ông này đều biến chất,
những chu toàn của bọn họ trong lúc đó, là dùng thân thể để trao đổi chút
ngày sau này, tôi chịu đủ rồi, dã tâm vĩnh viễn
không có giới hạn, biết đủ mới có thể thấu hiểu, đạo lý này tuy rằng tôi hiểu
hơi chậm, nhưng vẫn còn hiểu được ..."
Thiệu Tình một phen khẩn thiết
bộc bạch, làm Manh Manh bỗng nhiên có loại tâm tình nghịch chuyển cổ quái,
Thiệu Tình hơi thở dài: "Như vậy cũng không tệ, ngày mai tôi trở về thị
trấn nhỏ ở quê nhà, công tác cũng giải quyết không tệ lắm, nhưng mà em trai
Thiệu Cương của tôi..." Thiệu Tình hơi do dự, Manh Manh bỗng nhiên liền
hiểu được mục đích hôm nay của cô.
Thiệu Tình là vì em trai
cô, Manh Manh nở nụ cười, nhoài người qua nhỏ giọng nói: "Chị Thiệu, tôi
thoạt nhìn là người nhỏ nhen như vậy sao?" Thiệu Tình thực không nể mặt
gật gật đầu.
Di động vang lên, Manh
Manh cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi sáng ngời, bấm nghe, ngọt ngào
kêu một tiếng: "Dì... Cái gì? Dì đang ở cổng trường của con... Quán cà
phê? Đúng! Dạ! Có nha..." Manh Manh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ,
vội vàng phất phất tay: "Con đang ở trong quán cà phê, con sẽ ra
ngoài..." Lúc Manh Manh vừa đứng lên, chuông gió ở cửa quán cà phê vang
lên, Khưu Thục Trinh đã đi đến.
Ánh mắt Khưu Thục Trinh
lóe lóe xẹt qua trên người Thiệu Tình, mới dừng ở trên người Manh Manh nói:
"Dì ở cổng trường đợi nửa ngày, thấy sinh viên đều ra hết, cũng không nhìn
thấy con, tìm hỏi bạn học, mới biết được buổi chiều hôm nay lớp các con không
có tiết, vị này là?" Ánh mắt Khưu Thục Trinh một lần nữa trở lại trên
người Thiệu Tình, ánh mắt nhất quán hiền lành, lại cảm thấy lộ ra sắc bén.
"Á!" Manh Manh
bắt đầu khó khăn, giới thiệu Thiệu Tình như thế nào cũng không thích hợp, chẳng
lẽ nói là bạn gái trước của Ki ca ca, nhưng bỏ qua quan hệ này, Thiệu Tình cùng
cô xác thực không có can hệ gì, vì thế cuối cùng liền hàm hồ nói một câu:
"Đây là Thiệu Tình, Thiệu Tình, đây là mẹ của Ki ca ca, dì Khưu..."
"A! Chào cô, hình
như có chút quen mặt, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu hay không?" Khưu
Thục Trinh khách khí hàn huyên, Thiệu Tình nhếch môi, sắc mặt hơi trắng, lắc
đầu: "Không, chúng ta chưa từng gặp, à, tôi có việc đi trước ..." Nói
xong, lấy túi xoay người rời đi, ra ngoài một đoạn xa, bước chân mới dừng lại,
ngồi trên ghế ven đường ngẩn người, thì ra người này chính là mẹ của Phùng Ki.
Ba năm trước đây, cô chỉ
thấy qua, lúc ấy mẹ của Phùng Ki lấy thân phận quần chúng đến xem các cô diễn
xuất, đến hậu trường tìm cô, hỏi một ít vấn đề vụn vặt, lúc ấy đang rối ren, cô
không thể nào quan tâm đến bà, thái độ rất khinh mạn (khinh
thường xa cách), hiện tại nghĩ đến, mẹ của Phùng Ki đại khái sớm
biết quan hệ của mình cùng Phùng Ki, Thiệu Tình hơi hơi cười khổ, nếu thời gian
quay trở lại, mặc dù không có Manh Manh làm rối, phỏng chừng chính mình cũng
không gả được vào Phùng gia.
Manh Manh nhìn thân ảnh
Thiệu Tình vội vàng, không khỏi ngẩn người, nghi hoặc nói: "Dì à, dì biết
Thiệu Tình sao?" Khưu Thục Trinh lôi kéo tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ:
"Hình như gặp qua một lần, nhớ không rõ, đi thôi! Dẫn dì ra chợ mua đồ ăn,
buổi tối dì làm thức ăn ngon cho con, nhìn con xem, mới mấy tháng, khuôn mặt
nhỏ nhắn cũng gầy đi rồi ..."
Manh Manh đè hai má phình
ra của mình, không khỏi bật cười, dì Khưu mỗi lần gặp cô, đều liều mạng ép cô
ăn, hận không thể đem cô biến thành heo nhỏ tròn vo, thời điểm khi còn bé ở
Phùng gia, thể trọng đều tăng vọt.
Ngày hôm qua Ki ca ca mới
gọi điện thoại nói với cô, không lâu nữa dì sẽ đến Thành phố B làm việc, nhưng
không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hơn nữa cũng không gọi cô đi đón, trực tiếp
đến trường học tìm cô.
Hai người ngồi trên taxi,
Manh Manh còn không ngừng thầm oán: "Sao dì lại không gọi điện thoại, con
cùng Ki ca ca sẽ ra sân bay đón dì?" Khưu Thục Trinh nở nụ cười: "Các
con người thì làm việc, người thì học tập, nào có thời gian, dì đến với đồng
nghiệp, có xe buýt trực tiếp đưa chúng ta đến khách sạn, thực tiện lợi, dì nhớ
rõ khách sạn cách trường học của con không xa, liền muốn đi bộ vài bước đến tìm
con, không nghĩ bấy lâu không đến đây, có chút mới lạ, phải hỏi tìm người, dì
cũng không phải bà lão tám mươi, cần gì các con đón chứ..."
Manh Manh vừa nghe là ở
khách sạn, đã không vui, bảo lái xe trực tiếp quay đầu, đi khách sạn lấy hành
lý trực tiếp trở về nhà trọ, Khưu Thục Trinh cũng tùy cô, nha đầu này từ nhỏ
lớn lên bên người chính mình, cũng gần như con gái ruột.
Trước kia Khưu Thục Trinh
còn rầu rĩ, chỉ sợ con không hiểu ra, thả tiểu nha đầu chạy đi, lần trước gặp ở
bệnh viện, bà còn rất sốt ruột, thế mà mới mấy tháng, hôm đó Phương Nam gọi
điện thoại cho bà, nói đến chuyện kết hôn của hai đứa trẻ, bà còn hơi sửng sốt,
bỏ điện thoại xuống, trong lòng không giấu được vui sướng, con trai bà tính
tình có chút cứng nhắc, nhưng cũng không quá ngu ngốc, thời điểm nên thông suốt
cũng đã thông suốt.
Cũng thật đúng lúc, bà đi
theo đơn vị đến đây làm việc, hai ngày nữa, lão Phùng cùng Chấn Đông cũng đến
đây họp quân ủy, triển lãm tranh của Dẫn Tố cũng tổ chức ở nơi này, trời nam
biển bắc, năm nay lại cùng đến một nơi, đã thương lượng trước đem hôn lễ ấn
định rồi, mấy người già bọn họ cũng yên tâm, tránh cả ngày lo lắng thay bọn thanh
niên.