Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 51: Chương 51




Manh Manh tìm ra một đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày thả trên mặt đất: "Dì mang đôi này đi! Cái kia, trong phòng có chút lộn xộn..." Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, có một chút nhăn nhó của cô vợ xấu gặp cha mẹ chồng.

Bộ dáng ngàn năm một thuở này chọc cười Khưu Thục Trinh, đưa tay vỗ vỗ cái trán của cô: "Tiểu nha đầu, dẫn dì đi xem phòng khách đi." Dời bước đi vào, quan sát mọi nơi, trong phòng cũng không lộn xộn, hơn nữa trang hoàng tinh xảo thoải mái, tuy đơn sơ, nhưng có không khí ấm áp, khắp nơi toát ra dấu vết của vợ chồng son.

Ở góc cửa sổ sát đất đón nắng trong phòng khách bày một chậu Mễ Lan, tuy rằng đã vào thu, lại vẫn đang nở một khóm hoa vàng óng ánh, trách không được vừa tiến vào đã nghe một cỗ mùi hoa thanh nhã, trên góc dán ảnh chụp của hai người, là ảnh của mấy năm trước, Manh Manh từ phía sau ôm lấy cổ Phùng Ki, tươi cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời phía sau bọn anh.

Khưu Thục Trinh nhịn không được mà cười cười, vào phòng bếp bắt đầu thu dọn đồ ăn mua về, cũng đem dưa chua chính mình cố ý mang tới bỏ từng hộp từng hộp vào trong tủ lạnh, Manh Manh rất ngoan ở một bên hỗ trợ.

Có đôi khi, cũng chẳng trách được sao Khưu Thục Trinh thích nha đầu kia, bỏ qua quan hệ của hai nhà, Manh Manh xác thực đáng cho người ta chọn, Manh Manh không giống với mẹ Dẫn Tố của cô, lúc trước Dẫn Tố từng có một cuộc hôn nhân trắc trở, cho nên việc nhà đều làm rất tốt, không thể chê trách, nhưng nói Manh Manh lớn lên trong vàng ngọc cũng không đủ.

Bộ dáng ông bà Phương gia thương cháu gái, Khưu Thục Trinh đã từng thấy, cứ như hận không thể đem tiểu nha đầu ôm suốt trong lòng, cũng vì đứa cháu này có trễ, lại là con gái, sau đó Dẫn Tố sinh hạ cháu đích tôn Phương Tuấn cho họ Phương, nhưng đãi ngộ cũng kém xa Manh Manh, dù tiểu nha đầu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mà một chút tật xấu cũng không có.

Bộ dáng lại xinh đẹp, trước đây Khưu Thục Trinh thích nhất là nắm tay nhỏ bé của cô đi khắp nơi, người khác thấy đều rất thích, đến trêu chọc cô, tiểu nha đầu cũng không sợ người lạ, gặp ai, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngọt đến không chịu nổi, lớn tuổi thì gọi ông gọi bà, trẻ tuổi thì gọi chú gọi dì, ở đối diện cửa sau khu nhà của các cô là nhà ông Trương đã xuất ngũ tuổi đã già sống cô đơn, cô nhìn thấy cũng đi đến gọi người, lễ phép lại chu đáo, gia giáo có đôi khi không quan hệ với địa vị cao hay thấp, địa vị của Manh Manh không cao sao, nhưng không quan tâm giàu nghèo, kính già yêu trẻ, là một đứa trẻ tốt, cũng là nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, từ nhỏ đã thương nha đầu, nếu thực theo người ngoài, Khưu Thục Trinh cũng luyến tiếc, không có ý định chịu để vậy.

Phùng Ki hoàn thành xong huấn luyện lại đi đoàn bộ họp, tan họp trở lại bên trong doanh trại đã là sáu giờ tối, Lưu Triệu biết hôm nay mẹ Phùng Ki đến Thành phố B, thúc giục đuổi anh về: "Cậu về nhanh đi! Từ xưa đến nay, quan hệ của mẹ chồng và cô dâu vốn không có lúc nào hài hòa, tính tình của nha đầu Manh Manh kia lại hiếu động, nếu hai người thật xảy ra chuyện, có cậu ở đó mới có thể giãn hòa, hiện hai người đó ở cùng một chỗ, mà cậu lại thực yên tâm nha!"

Phùng Ki nở nụ cười: "Yên tâm đi! Mẹ chồng cô dâu bất hòa là ở nhà khác kìa, nhà mình không có chuyện như vậy đâu, lúc nhỏ Manh Manh có năm nào không đến nhà mình ở đâu, quan hệ với mẹ mình là tốt nhất, lúc mình tham gia lớp huấn luyện quân đội, mình không thể về nhà, Manh Manh liền thay mình trở về, người không biết còn tưởng là con gái ruột của mẹ mình!"

Lưu Triệu lắc đầu: "Cậu không hiểu sao! Đó là lúc trước, khi đó mẹ cậu xem Manh Manh như con gái ruột, hiện tại mất con gái, ngược lại con trai cũng bị cướp đi, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên, tóm lại, tâm tư của phụ nữ, mình cũng không rõ, mẹ chồng và cô dâu không phải là mẹ con, tốt đến đâu cũng cách lòng, nhanh trở về đi!"

Lưu Triệu là bị chị dâu và mẹ anh dọa sợ, kỳ thật, mỗi ngày đều so chiêu, đấu tới đấu lui sấm sét vang trời, so với diễn tập quân sự của bọn anh còn kịch liệt hơn, vì vậy đã tạo thành phản ứng thần kinh.

Phùng Ki bị anh thúc giục cũng có chút không yên, tính tình của tiểu nha đầu có chút yếu ớt, mẹ mặc dù không là mẹ chồng xảo quyệt, nhưng vẫn sợ hai người có tư tưởng khác biệt mà phát sinh mâu thuẫn, trong lòng nghĩ như vậy, cũng nghe theo ý của Lưu Triệu, lái xe trở về.

Vừa cầm chìa khóa mở cửa ra, đã nghe một cỗ mùi hương đồ ăn quen thuộc, vừa lúc Manh Manh bưng một đĩa thức ăn lớn từ phòng bếp đi ra, thấy anh liền tràn ra một nụ cười thật tươi: "Ki ca ca đã về, thật đúng lúc, dì làm món sườn nấu đậu cô-ve rất ngon ..."

Khưu Thục Trinh từ bên trong đi ra, nhìn con liếc mắt một cái, bất mãn nói: "Sao giờ mới trở về, nếu không chờ con, chúng ta sớm đã ăn xong rồi, cũng may là mẹ đến đây, bằng không, Manh Manh sẽ cô đơn ở nhà một mình! Về sau nhớ về sớm một chút, nếu chưa về thì ít nhất cũng phải gọi điện thoại thông báo, về sau có gia đình có vợ, không phải chỉ một mình con, không thể cứ thế được, cái khác mẹ mặc kệ, về sau nếu để cho Manh Manh chịu ủy khuất gì, con cũng đừng gọi mẹ là mẹ."

Manh Manh vụng trộm hướng Phùng Ki làm mặt quỷ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra chút đỏ ửng vì chữ vợ trên miệng dì, trong lòng lại không khỏi xuất hiện một cỗ cảm giác ngọt ngào.

Phùng Ki không khỏi mỉm cười, mấy lời nói này khiến lo lắng trong lòng anh buông xuống, đã nói Lưu Triệu buồn lo vô cớ mà, nhà khác anh mặc kệ, nhà bọn họ chỉ có mẹ con có vấn đề, chứ làm gì có chuyện mẹ chồng và cô dâu bất hòa.

Ăn cơm xong, thu dọn thỏa đáng, ba người ngồi ở phòng khách ăn hoa quả tán gẫu, Khưu Thục Trinh quay đầu hỏi Manh Manh: "Dì nghe Vương Đại Bưu nói với chú Phùng của con, muốn con tham gia quân ngũ?"

Manh Manh chu chu miệng: "Đó là tự chú Vương nói, con cũng không đáp ứng, chú chọc ghẹo con, nói để cho con làm nữ binh vào đội điều tra, đội trinh sát, có khác gì văn nghệ binh không có việc gì làm, không bằng con tiếp tục học Báo chí, về sau có thể vào Quân báo làm phóng viên, chuyên đưa tin phỏng vấn các cuộc đối kháng quân sự lớn và diễn tập tổng hợp ở các quân khu, không thể tham gia quân ngũ, xem cũng có thể đã nghiền."

Khưu Thục Trinh không khỏi nở nụ cười, trong tư tâm, bà cũng không hy vọng Manh Manh tham gia quân ngũ, trong nhà có một người tham gia quân ngũ, hằng ngày tuy nói chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ít nhất còn có lúc đoàn tụ, hai người đều tham gia quân ngũ, đừng nói vài tháng mới gặp lại, thậm chí trong một năm cũng có thể không ở cùng một chỗ vài ngày, đương nhiên, bà cũng tôn trọng ý kiến của Manh Manh, nếu cô thật muốn tham gia quân ngũ, bà cũng sẽ duy trì tán thành.

Nhưng mà, Manh Manh hiển nhiên lý trí hơn bà tưởng, đừng thấy tiểu nha đầu trẻ tuổi, kế hoạch cho cuộc sống tương lai cũng rất rõ ràng, so với cha mẹ cô còn thông minh hơn nhiều, Khưu Thục Trinh càng nhìn càng cao hứng.

Phùng Ki nhíu mày nhìn cô: "Nghiện cái gì? Anh quên chưa hỏi em, em học bắn bia với ai, anh nhớ rõ là chưa từng dạy em? Còn nữa, em nói tham gia quân ngũ khi nào, sao anh không biết." Miệng Manh Manh vểnh vểnh lên: "Khi đó em bảo anh dạy em bắn súng, anh sống chết cũng không đồng ý, sau đó chú Vương tự mình dạy em, về phần tham gia quân ngũ, lúc trước em từng có ý nghĩ như vậy, sau lại bỏ quên, không làm lính không có nghĩa là cái gì em cũng không biết, ba em nói, con gái của Phương Chấn Đông quyết không thể là phế vật."

Khưu Thục Trinh xì một tiếng cười vui vẻ, lắc đầu nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, tính tình Chấn Đông vẫn thế, một chút cũng không sửa, đem vợ và con gái trở thành lính dưới tay ông, năm đó, mẹ con còn bị ông quăng vào tân binh, tham gia huấn luyện, đúng rồi, Chấn Đông cùng Dẫn Tố ngày kia sẽ đến, Chấn Đông thì không cần, Phùng Ki, con nhớ kỹ phải ra sân bay đón dì Hàn của con nha."

Phùng Ki gật gật đầu: "Dạ! Con nhớ mà." Đến buổi tối, Manh Manh nằm trong lòng Phùng Ki ngẩng đầu nói: "Ki ca ca, sao em cảm thấy không thích hợp lắm, sao ngay lập tức ba mẹ anh và ba mẹ em đều đến đây, mấy năm nay, chưa từng đến cùng một nơi, ba anh và ba em đều bận việc..."

Ánh mắt Phùng Ki lóe lóe, cúi đầu chỉ chỉ vào đầu của cô: "Nha đầu ngốc, bình thường thông minh khiến người ghi hận, sao lúc này lại choáng váng." Tròng mắt Manh Manh đảo quanh: "Chẳng lẽ là vì chuyện của chúng ta..."

Phùng Ki nở nụ cười, cúi đầu hôn cô, Phùng Ki sớm đã nghĩ thông suốt, nếu quyết định rồi, sớm hay muộn có gì khác nhau, cẩn thận ngẫm lại, con đường sau này của tiểu nha đầu, cùng với hôn sự của bọn họ không có liên hệ trực tiếp, vô luận cô quyết định làm gì, anh vẫn duy trì cho cô thì tốt rồi.

Còn có một loại tư tâm vì người ngoài, muốn sớm gắn cái danh hiệu Phùng phu nhân cho tiểu nha đầu, cũng có thể ngăn chặn rất nhiều phiền toái không cần thiết, hơn nữa cái nam sinh xem không vừa mắt kia...

Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Ki lại cảm thấy chua, cúi đầu ở bên tai cô nhỏ giọng nói thầm một câu: "Câu lạc bộ leo núi của bọn em gần đây không có hoạt động gì đâu ha!"

Câu nói không đầu không đuôi này của anh, lúc đầu khiến Manh Manh ngây ra một lúc, tiện đà nghe ra trong lời anh có ghen tuông, không khỏi khanh khách nở nụ cười, thân mình nhỏ nhắn xoay qua, toàn bộ ghé vào trên người anh, ngẩng cái đầu nhỏ, cười tủm tỉm nhìn anh: "Ki ca ca ghen tị phải không, có phải hay không?"

Con ngươi xinh đẹp phản chiếu ánh sáng của đèn trên tường, lòe lòe nhấp nháy, đáy mắt chứa đầy ý cười, giống như mặt hồ phản chiếu ánh sao rạng rỡ trong trời đêm, ánh sáng ngọc xinh đẹp loá mắt, thân thể mềm mại chui vào trong lòng anh, trong ôn hương nhuyễn ngọc, Phùng Ki rõ ràng có thể cảm giác được, từng đường cong động lòng người phập phồng...

Phùng Ki không tự chủ được rên lên một tiếng, âm thanh rất thấp, lại vô cùng nặng nề, thậm chí Manh Manh có thể nghe được tiếng tim anh dần dần bắt đầu đập mạnh, thùng thùng thùng thùng, giống như nổi trống, hơi thở cũng dần dần hổn hển, hơn nữa, ánh mắt của anh cũng dần dần thâm đen, trong ánh mắt giống như toát ra từng đám lửa, nhanh chóng đốt nóng. Bàn tay to cũng đã từ bên hông cô dò xét đi vào, ở trên lưng trơn bóng của cô mà di chuyển lên xuống...

Hôm nay Manh Manh thực không muốn khiêu khích anh, hơn nữa dì lại ngủ ở phòng khách cách vách, mỗi lần Ki ca ca ép buộc sẽ gây tiếng động rất lớn, tuy rằng cách âm không tệ, tâm lý Manh Manh cũng có gánh nặng, nhưng cô đã quên, hai người đã một tuần không gặp mặt, lại nói trước kia, thời điểm chưa khai trai, Phùng Ki có thể chịu, hiện tại tiểu nha đầu ở trên người anh vừa sờ vừa cọ, nếu anh có thể nhịn, chính là thánh nhân.

Phùng Ki tự nhận mình không đạt được cảnh giới của thánh nhân, hơn nữa, cũng không biết trong bụng tiểu nha đầu có quỷ kế gì, chỉ biết nha đầu kia khơi lên ngọn lửa của anh, phải phụ trách dập lửa, muốn chạy cũng không có cửa.

Phùng Ki há mồm liền chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nụ hôn nóng rực bí mật mang theo nhiều thương nhớ và dục vọng, rào rạt rơi xuống, sức mạnh kia như hận không thể đem toàn bộ tiểu nha đầu ăn, nuốt vào bụng mới bỏ qua, môi của Manh Manh bị anh hôn tê dại, bất đắc dĩ mở ra cái miệng nhỏ nhắn, lại bị môi lưỡi của anh không chút nào lưu tình xâm nhập, giảo động, dây dưa, xâm nhập, ô ô ô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.