Ảnh Thành Đôi

Chương 14: Chương 14: Duyên sâu bấc đắc dĩ 4




Editor: Mã Kì

Ảnh Cửu Cửu vò đầu bứt tóc, thuận tay khoác vai Tam Ca: “Vậy được rồi, nếu là Tam Ca muốn ta làm, ta nghĩ hẳn là cũng không có vấn đề gì.”

“Làm vậy để khi đệ giết ta, ra tay sẽ không do dự.”

“Khó mà làm được, ta không thể hạ thủ.” Ảnh Cửu Cửu thuận miệng hỏi lại, “Nếu Vương Gia để Tam Ca giải quyết ta, huynh có thể xuống tay sao?”

Ảnh Thập Tam liếc nhìn Cửu Cửu một cái, khóe môi vẫn cong, không nói một lời. Ảnh Cửu Cửu như đang chờ trả lời, ánh mắt ảm đạm, có chút cúi đầu xuống mà quay đi.

Nếu là Vương gia có lệnh, Ảnh Thập Tam tất nhiên sẽ không chút do dự nghe theo. Hai người trong lòng hẳn là đều hiểu rõ, nhưng Ảnh Cửu Cửu vẫn cứ muốn hỏi một lần, dù cho biết chắc câu trả lời kia là gì.

Sáu năm nay, hai người như hình với bóng, Ảnh Thập Tam dịu dàng chăm sóc Cửu Cửu, bất luận gặp phải nguy hiểm gì, Ảnh Thập Tam đều sẽ bảo vệ Cửu Cửu cẩn thận, ngay cả khi chính mình đầy thương tích, cũng không để Cửu Cửu bị thương dù chút ít, y bảo vệ Cửu Cửu thậm chí đã vượt qua cả vị mẫu thân đã sinh ra hắn.

Ảnh Cửu Cửu khó có thể ngăn mình ỷ lại vào sự dịu dàng mãnh liệt của nam nhân này, nhưng dưới đáy đôi mắt đầy ý cười dịu dàng kia lại là sự lạnh lùng.

Hai người vừa vặn đi xuống thềm đá ở chỗ rẽ, Ảnh Cửu Cửu bỗng nhiên xoay người, một tay đặt trên vách đá phía sau Ảnh Thập Tam ngăn lại đường đi, cúi đầu tới gần Ảnh Thập Tam, mắt phượng nhìn chăm chú đối phương: “Tam Ca, ta làm như thế nào huynh mới có thể vui vẻ một chút?”

Ảnh Thập Tam lấy cây quạt nhỏ che mặt cười nói, “Cố gắng hết sức, ta sẽ rất vui.”

Dường như những bậc thềm đá dài vô tận đã kết thúc, để lại một lối đi bí mật nhỏ hẹp âm u, không nghĩ tới dưới một quán rượu nhỏ lại có một động thiên to lớn.

Một đám nam nhân tục tằng quát tháo ồn ào thô bạo làm lỗ tai tê dại, thoạt nhìn là một cái sảnh rộng với đông đúc người chen chúc xô đẩy, đánh bạc khắp nơi, đủ loại mánh khóe, cũng không có gì bất thường.

Ảnh Cửu Cửu cau mày nhìn chính mình bị một tên cả người dơ bẩn cọ qua cổ tay áo, nhịn không được hỏi: “Cái gì vậy, đây đều là cái gì...”

Ảnh Thập Tam không nhanh không chậm mà lấy cây quạt nhỏ đẩy đám người sắp chen đến sang một bên, cười nói: “Ngày thường ta cũng không thường từ cửa này đi qua, bất quá là muốn mang đệ đi nhìn một cái, không nghĩ tới lại nhiều người như vậy đâu.”

“Đều là du côn lưu manh, lại còn chính là một thân con bạc đòi gỡ lại với những món nợ cờ bạc.” Ảnh Cửu Cửu chán ghét nhìn chung quanh, bỗng nhiên thoáng thấy có mấy người nhìn qua bên này chằm chằm, theo bản năng thu mắt trở về, quả thực kinh hãi.

Những người đó quần áo lôi thôi, vài người vai trần, còn có trực tiếp không mặc quần, đôi mắt đăm đăm mà nhìn vào hai bóng người đan xen nhau trên mặt đất.

Trên mặt đất chính là một thanh niên khoảng chừng hai mấy tuổi áo bị xé rách, bị hai nam nhân to lớn hơn đang khụy gối trói tay đè nửa người trên của hắn xuống đất, dáng người thanh niên trẻ trung, y phục từ trên xuống dưới chất liệu cũng không tồi, bên hông sau lưng còn lưu giữ vết thương cũ năm xưa, vừa thấy thì biết là đã chịu qua nhiều huấn luyện, lại bị bắt quỳ rạp trên mặt đất, bị một nam nhân phía sau cường bạo mở hai chân dang ra, đâm thứ cứng rắn vào sâu phía sau, máu giữa hai chân trộn lẫn với tinh dịch màu trắng đục nhỏ xuống sàn, nam nhân nọ phía sau động tác thô bạo, dẫn tới thanh niên thê thảm thống khổ cầu xin, nằm ở trên mặt đất nước mắt đầy mặt, âm thanh trong miệng nghẹn ngào đứt quãng: “Chủ tử! Thuộc hạ chịu không nổi...Tha cho thuộc hạ!”

Ảnh Cửu Cửu ngẩn ra: “Thuộc hạ?”

Ảnh Thập Tam quay đầu nhìn bên này, ai u một tiếng, xòe cây quạt nhỏ chắn trước ánh mắt, nhìn Ảnh Cửu Cửu cười nói: “Cửu Cửu, đệ sao có thể nhìn chằm chằm vậy được.”

“Như vậy thật thê thảm, cái này là làm gì đây?” Ảnh Cửu Cửu quay đầu lại, mang lòng hiếu kỳ đôi mắt lại hướng bên kia nhìn xuống, nghĩ thầm, cư nhiên còn có thể làm nam nhân, quả thật quá kỳ lạ.

“Đã đánh cược thì phải chịu thua là quy củ của nơi này, đại khái là bên trong có vị chủ tử đánh cược mỹ nhân cục, thua liền giao mỹ nhân ra, để đối phương xử trí, hoặc là mang về tận hưởng, hoặc vẫn là ném ra để lũ hạ lưu chà đạp, đó đều là người thắng định đoạt. Vốn dĩ quy củ như thế, nhưng Ngọc Lâu Xuân này từ trước đến nay không cho nữ nhân vào, nên thành như vậy. Ta xem người nọ trông giống như một thị vệ.”

“Bọn quý tộc cầm thú.” Ảnh Cửu Cửu khịt mũi một tiếng, có chút buồn nôn.

“Này làm có gì đâu.” Ảnh Thập Tam cười cười, “Ta cũng từng bị đánh cược như mỹ nhân cục, nhưng ta đánh thắng.”

Ảnh Cửu Cửu ánh mắt phức tạp mà nhìn Tam Ca, cố gắng tìm ra nét không vui trong vẻ mặt dường như thoải mái đó, nhưng y tựa hồ thật sự không chút nào để ý đến.

“Vương gia không giống người có thể chơi lớn như vậy...”

“Không phải Vương gia, là từ chủ tử trước của ta.” Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng bâng quơ mà lướt qua câu chuyện, sau lại lại lẩm bẩm nói thầm, “Chủ tử trước kia thật hung hãn.”

Bị chủ tử trước kia đem ra đặt cược, hẳn là rất khó chịu.

Ảnh Cửu Cửu vòng tay qua bả vai Tam Ca, thuận miệng nói: “Nếu là ta, ta sẽ không đối đãi như vậy với những người bên mình...”

“Đệ có phải đang nói ta không?” Ảnh Thập Tam giương mắt nhìn Ảnh Cửu Cửu, nhìn đến Ảnh Cửu Cửu nhất thời nghẹn lời, nuốt nước bọt.

Ảnh Thập Tam vỗ cây quạt trên vai, xoay người rời đi.

“A trời ơi.” Ảnh Cửu Cửu mắt trợn trắng, tự vả vào miệng mình.

Xuất thân không thể đổi được, dù có che giấu bao nhiêu cũng vô tình lộ ra.

Nhưng mà, Tam Ca như vậy có tính là làm nũng không? Tính tính tính.

Lúc này có mấy người ánh mắt dõi theo Ảnh Thập Tam, Ảnh Cửu Cửu nhìn bọn họ, một số người không giấu được sự thèm thuồng trong mắt, huống chi bên cạnh đang diễn cảnh xuân sống động, một cổ hơi thở dâm loạn ngập tràn.

Tam Ca khuôn mặt rạng rỡ, mắt hạnh trong trẻo, một nửa tóc dài buộc lỏng ở đuôi, từ vai trái rũ đến trước ngực, so với Ảnh Cửu Cửu thiếu niên lớn nhanh như thổi mà nói, vóc dáng y không tính là cao lắm, dáng người cân xứng xinh đẹp, điều hấp dẫn nhất chính là tính tình dịu dàng có nửa phần sát khí nhưng không hề dữ tợn. Ai có thể nghĩ người mang gương mặt ôn hòa ý cười sẽ là một ảnh vệ lấy mạng người như lấy đồ vật đâu.

Một nam nhân trung niên y phục chỉnh tề đi đến trước mặt Ảnh Cửu Cửu, phía sau còn có một thiếu niên rụt rè kéo góc áo, trên cổ còn có một sợi dây xích thể hiện là nô bộc, co quắp sợ hãi mà đi theo chủ nhân.

Nam nhân trung niên ánh mắt liếc nhìn về phía Ảnh Thập Tam cách đó không xa, vuốt ve thiếu niên xinh đẹp phía sau của mình, mở miệng hỏi, “Có muốn chơi một chút không?”

“Chơi...” Ảnh Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi.

Nam nhân trung niên kia sung sướng cười vươn tay phải về phía Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Cửu Cửu khóe miệng mang theo một tia cười lạnh duỗi tay nắm lấy, dùng sức nắm chặt.

“... Chơi ông nội mày.”

Rắc rắc hai tiếng, xương đứt gãy giòn vang, tên trung niên kia hét thảm, đỡ tay phải ngồi xổm xuống, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng ồn chung quanh át đi. Ảnh Cửu Cửu phủi phủi bụi trên tay, đuổi theo Ảnh Thập Tam, đem người trong lòng ngực mình ôm lấy như bảo bối, vẻ mặt hung ác mà quay đầu lại nhìn nhìn, giống sói con nhe răng trợn mắt tuyên bố chủ quyền với thế gian bên ngoài.

“Ôm chặt quá ta không thở nổi.” Ảnh Thập Tam cau mày lấy cây quạt nhỏ nhẹ gõ tay Ảnh Cửu Cửu đang ở trên eo mình.

Ảnh Cửu Cửu nghiêm túc thương lượng: “Tam Ca, huynh có thể bớt đến nơi này không?”

Ảnh Thập Tam không giải thích được: “Đệ quản ta đi đâu sao. Đệ còn dám quản luôn cả ta hả?”

“Vậy khi nào huynh lại đến thì mang theo ta.” Ảnh Cửu Cửu nghiêm túc nhượng bộ.

“Được được được, mang đệ mang đệ, dù sao ta đi đâu đệ đều đi theo.”

“Ta là lo lắng cho Tam Ca đó.”

“Đệ? Lo lắng cho ta?” Ảnh Thập Tam tận lực nhịn xuống đả thương tự tôn người khác không được phụt một tiếng cười, “Đa tạ đa tạ.”

“...” Ảnh Cửu Cửu khẽ cắn môi, nhéo eo Ảnh Thập Tam một cái: “Không, cần, khách, khí.”

“Cửu Cửu.” Ảnh Thập Tam bỗng nhiên lấy cây quạt nhỏ che miệng lại, híp mắt cười hỏi, “Đợi lát nữa muốn đi Thủy Yên Các không?”

“Huynh còn muốn đi thanh lâu?” Vẻ mặt Ảnh Cửu Cửu bất đắc dĩ.

“Ta là sợ đệ muốn đi.” Ảnh Thập Tam khép lại cây quạt nhỏ, lấy xương quạt chỉ chỉ hướng phía dưới của Ảnh Cửu Cửu đang phồng lên một khối, cười nói, “Định lực thật kém. Còn không phải là vì thấy cảnh kia sao.”

Ảnh Cửu Cửu liếm liếm môi, khóe miệng cong: “Thật ra là ta đang nhìn huynh.”

“Đệ có bệnh.” Mấy lời hạ lưu của Ảnh Thập Tam không thể nào sánh bằng Ảnh Cửu Cửu, lần nào cũng thua ở điểm này.

Hai người đi đến cuối đại sảnh, có một cánh cửa nhỏ được canh giữ bởi bốn người, Ảnh Thập Tam đưa cây quạt nhỏ với Thanh Cương Ngọc bài lấy trước đó, bốn tên gác cửa gật đầu nói: “Đại nhân, mời.”

Bước vào cửa nhỏ, lại là chín khúc cua mười tám khúc quanh, rộng rãi thông suốt, ánh sáng chiếu vào đủ màu sắc rực rỡ, ánh nến vàng xuyên qua trên vách tường được khảm huỳnh thạch mã não, ánh sáng sặc sỡ trải rộng đường giữa đại sảnh rộng mấy trăm mẫu, những cột trụ đá tiền sảnh chạm khắc hình thú chỉnh tề sắp hàng, tất cả những người đang ngồi ở đây đều phong lưu, sang trọng, lịch sự và tao nhã, hoa quý ung dung, giơ tay nhấc chân đều là khí chất cao quý.

Đại sảnh có mấy tòa đài cao, toàn làm để đấu võ, hơi hiện nơi đại sảnh tối tăm tràn ngập một cổ mùi máu tanh nhàn nhạt.

Còn chưa vào cửa, liền nhìn thấy bên cửa kia vài người đang bận việc, khiêng một người toàn là máu đi ra ngoài, người nọ chân cùng cánh tay đều quái dị mà vặn vẹo, như là chặt đứt, xương ngực lõm vào đi một khối, người đã không còn hơi thở, rõ ràng là đang sống sờ sờ bị đánh chết.

“Thảm quá, đây là nơi nào.” Ảnh Cửu Cửu chậc chậc nói, cả người nổi da gà.

“Ngọc Xuân Lâu Đổ Võ đài.”

Bỗng nhiên có thanh âm ngả ngớn từ một bên vang lên tới.

Một thiếu niên vóng dáng không chênh lệch quá so với Ảnh Cửu Cửu đang dựa vào bàn rượu nhỏ trong góc, hai chân vắt chéo trên bàn, một thanh đoản đao cắm ngược trên bàn, hai tay đeo găng tay khảm sắt, tay phải bưng chén rượu to, một con rắn vàng nhỏ dày bằng ngón tay đang cuộn trên cổ tay phải của y, xì xì phun cái lưỡi đỏ tươi.

Thẩm công tử khẽ nâng cằm, nhướng mày kiếm đánh giá Ảnh Cửu Cửu với vẻ mặt khiêu khích. Ảnh Thập Tam cũng không lộ sát khí ra bên ngoài, tính tình lại ôn hòa, liền trực tiếp bị Thẩm công tử lướt mắt bỏ qua.

Hai người nhìn thấy thiếu niên kia thì có chút kinh ngạc.

Thực sự có những người thái độ còn hống hách hơn cả Ảnh Bát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.