Ảnh Thành Đôi

Chương 15: Chương 15: Duyên sâu bất đắc dĩ 5




Editor: Mã Kì

Ảnh Thập Tam ánh mắt liếc nhìn thiếu niên đang nói chuyện trong góc, đánh giá qua một chút, đại khái có một chút nét, xòe cây quạt nhỏ che miệng thấp giọng nói, “Nhìn tướng mạo y có chút giống Thẩm tiêu đầu, chẳng lẽ thật sự là vị công tử của Thẩm gia.”

Ảnh Cửu Cửu nhìn chằm chằm con rắn vàng nhỏ uốn lượn bò sát trên cổ tay người nọ, nghe thấy Tam Ca nói chuyện mới lấy lại tinh thần, cố ý lôi kéo Tam Ca quay đầu đi hướng khác: “Tránh xa y ra Tam Ca, Thẩm thiếu gia kia chẳng phải chỉ là thằng nhãi bảnh bao, công tử ăn chơi trác táng sao, trời ạ, y thì lợi hại rồi, ăn chơi, cờ bạc đều có, ở Tuân Châu trong nha môn gây hấn huynh có tin không? Ỷ do nhà quyền thế, có chuyện gây chuyện, không có chuyện thì tìm rắc rối, ca ca dựa vào bên này, đừng để dính khí tức của y.”

“Hiếm có người khiến đệ ghê tởm như vậy.” Ảnh Thập Tam híp mắt cười, chỉ chỉ phía sau của hắn.

Xoay người theo hướng đầu quạt của Tam Ca, chạm được một thứ gì đó lạnh lẽo trước mặt, kia là con rắn vàng đang phun lưỡi đỏ tươi, liếm liếm chóp mũi của Ảnh Cửu Cửu.

“......” Ảnh Cửu Cửu khó chịu nhướng mày.

“Ồ, thế mà không sợ à.” Thẩm Tập lẳng lặng đứng sau Ảnh Cửu Cửu, nét kinh ngạc hiện trên mặt chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó một nụ cười kiêu ngạo, đung đưa tiểu kim xà trong tay, không chút để ý nói, “Ta chưa từng gặp ngươi?”

Ảnh Cửu Cửu giật giật khóe miệng, giơ tay hai ngón tay kẹp lấy bảy tấc con rắn vàng kia, cùng Thẩm Tập đối diện một lúc lâu: “Ta đây gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

Ảnh Thập Tam đứng ở bên cạnh hai người họ, gõ gõ cây quạt nhỏ trong lòng bàn tay, vẻ mặt vui mừng.

Khí thế không thua, ngang tài ngang sức, quả nhiên thanh niên vẫn nên dành thời gian cùng thanh niên nhiều một chút.

Thẩm Tập quay lại ngửa đầu nốc nửa chén rượu mạnh còn thừa trên bàn, rượu lạnh len lỏi dọc theo gân cổ của y, lấy găng tay phải tùy ý lau môi, ánh mắt khinh miệt mà liếc Ảnh Cửu Cửu một cái: “Là người mới tới à?” Lại liếc mắt nhìn Ảnh Thập Tam bên kia một cái, không kiên nhẫn mà cầm chén gõ gõ vào ngực Ảnh Cửu Cửu nói, “Mỹ nhân cục không ở bên này, muốn thử mới mẻ thì đi ra ngoài rồi rẽ trái. Đừng lãng phí thời gian của ta, nhìn thấy người vừa mới bị đem ra ngoài không? Ta động thủ không phân nặng nhẹ đâu.”

Ảnh Cửu Cửu không thể hiểu được, hắn cũng không phải dễ bắt nạt, nhưng là e ngại mặt mũi của Tam Ca, Tam Ca đang ở đây, Ảnh Cửu Cửu căn bản không nghĩ đến sẽ chấp nhặt tên lưu manh, chỉ phải hừ lạnh một tiếng, “Miệng mồm ngươi sạch sẽ một chút. Bên kia là Tam Ca của ta.”

“Ơ, tính khí nóng nảy đấy.” Thẩm Tập đem áo choàng lấy trên ghế khoác lên người, tùy tay ném bát rượu, xoay người trên ngón tay còn có thẻ bài xanh lam to bằng ngón tay cái, xoay người đi, được hai bước quay đầu lại liếm môi nói:

“Vậy lên đài đánh đi, ta sẽ bóp nát trứng của ngươi.”

Ảnh Cửu Cửu nhìn khí thế và bóng dáng kiêu ngạo của Thẩm Tập, đốt ngón tay siết chặt đến kêu thành tiếng. Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng thổi tiếng huýt sáo, cong mặt mày nhìn Ảnh Cửu Cửu: “Cửu Cửu, vị thiếu gia này lời nói hạ lưu so với đệ cũng không hề thua kém nha.”

“......” Ảnh Cửu Cửu bắt đầu xăn tay áo.

“Việc gì phải gấp.” Ảnh Thập Tam duỗi tay ngăn Cửu Cửu gần như đang muốn ấn Thâm công tử xuống đất tẩn một trận, “Xem ra y ở lại đây đánh cũng không ít trận, khi vào lãnh Huyền Kim bài, hiện tại đã đấu đến Lan U bài, thực lực của đám thanh niên các đệ thật mạnh.”

“Ngọc Lâu Xuân Đổ Võ đài nhiều quy tắc, thẻ trong tay người lên đài chia làm sáu đẳng cấp, Đồng Tiền bài, Bạc Ngư bài, Hồng Thạch bài, Huyền Kim bài, Lan U bài, đẳng cấp cao nhất là Thanh Cương Ngọc bài.”

Các nhân vật lớn tìm hộ vệ, thủ hạ liền đến Ngọc Lâu Xuân vơ vét cao thủ, gặp được người thích hợp liền ra giá cho hắn, hai bên đều bàn bạc ổn thỏa, hắn liền nhận người kia là chủ.

Nhưng mà cũng có những cao thủ giang hồ tâm khí cao ngạo, không muốn làm kẻ dưới trướng ai, tới chỗ này chẳng qua là chơi một chút, hoặc là khoe khoang công phu.

“Thẩm công tử đến Lan U đài ở Đỗ Võ đài, xem ra vẫn là thường thắng bất bại.”

“Ngọc Lâu Xuân không cho phép cầm bài ở địa vị cao ức hiếp địa vị cao,“ Ảnh Thập Tam vân vê cây quạt nhỏ trong lòng bàn tay nói, “Trước kia Bào Đường cho đệ Huyền Kim bài, đệ hiện tại không tư cách đấu võ cùng Thẩm công tử.”

Muốn thăng cấp, phải chiến qua trên đài thắng liên tiếp mười người, nếu muốn thăng cấp, bảo vệ thứ hạng này phải thắng liên tiếp mười hai ván, một khi bại trận, phải bắt đầu lại từ đầu.

Có điều, Ngọc Lâu Xuân nơi này không thể so với nơi khác, một khi bại trận, không chết cũng sẽ gân đứt xương vỡ, cực ít người còn có thể đứng lên được.

Nghe xung quanh nói chuyện phiếm, Thẩm công tử đến Ngọc Lâu Xuân, liền lấy sát khí sắc bén giết tới Lan U đài, lúc này đã thắng liên tiếp mười một trận, đối thủ không ai còn sống. Người có thể lấy Lan U bài vào tay vốn không nhiều lắm, lúc này đã không còn người dám trở lên đài khiêu chiến, Thẩm công tử cả ngày ở đây suy sút chờ đợi, không biết y vội vã muốn Thanh Cương Ngọc bài có ích lợi gì.

Ảnh Thập Tam híp mắt chán chết nhìn Thẩm công tử dựa nghiêng trên dưới Lan U đài, hiếu kỳ nói: “Thật ra lấy được Thanh Cương Ngọc bài cũng sẽ không có nhiều tiền thưởng, cùng lắm là có tư cách khiêu chiến với nhiều cao thủ Thanh Cương Ngọc. Y chấp nhất như vậy, là có đối thủ nào phải đánh bại sao?”

Nơi đây oi bức, Thẩm công tử dưới đài Lan U cởi ra áo ngoài, lộ ra nửa trên, nghiêng người lộ ra cơ bắp cực rõ ràng, đủ để nhìn ra ngày thường luyện công khắc nghiệt, sau lưng là hình xăm mãng xà vàng uốn lượn che kín toàn bộ phần thân trên, nơi mắt rắn chấm chu sa vừa vặn rơi xuống một giọt mồ hôi, dưới ánh nến có vẻ kia mắt rắn đỏ tươi rực rỡ lấp lánh.

Ảnh Cửu Cửu thấy Tam Ca dựa vào bàn rượu nhìn chằm chằm vào Thẩm Tập, tức khắc duỗi tay che mắt y, sát vào chất vấn: “Huynh nhìn cái gì vậy?”

Ảnh Thập Tam tùy ý để hắn che mắt mình, lấy cây quạt nhỏ che miệng cười nói, “Ha ha, Cửu Cửu, đệ nên cố gắng nhiều một chút.”

“Ta......” Ảnh Cửu Cửu tức giận đến không biết nên đánh ai.

Lúc này, Huyền Kim đài bên kia truyền đến tiếng chuông ảm đạm, người chung quanh một trận reo hò cùng vỗ tay, một nam nhân áo đen ngồi dựa ở đài nghỉ ngơi.

“Nhìn đi, cơ hội thích hợp, Huyền Kim trên đài đã thắng liên tiếp mười người.” Ảnh Thập Tam đẩy Ảnh Cửu Cửu về phía Huyền Kim đài bên kia, một bên nói, “Đệ yên tâm đấu cùng hắn, nếu thực sự có nguy hiểm ta sẽ ra tay cứu đệ, trọng tài không đến mức không nể mặt mũi của ta.”

“Không cần huynh phải cứu ta.” Ảnh Cửu Cửu kéo áo choàng xuống tức giận mà ném vào lòng ngực Tam Ca, trên người chỉ còn một lớp áo bó sát màu lam, hắn lấy Huyền Kim bài trên đai lưng, treo nó trên cột dưới chữ “Công đài giả” báo danh bên cạnh đấu đài, nắm thật chặt bao tay phải, hắn leo lên đài cao, chống tay một cái, cả người liền đáp ở trên đài.

“Sao phải gấp...” Ảnh Thập Tam chậm rì rì mà ôm y phục Ảnh Cửu Cửu ngồi vào dưới đài, lấy cây quạt nhỏ trên bàn trà, nâng má nhìn Cửu Cửu trên đài.

Ảnh Cửu Cửu ăn mặc một thân thường phục màu lam đậm, một đôi mắt phượng nhướng nhẹ, vai rộng eo thon, lụa là bọc lấy cánh tay của hắn tạo ra vòng cung rất đẹp, mái tóc dài ngang lưng được Ảnh Thập Tam buộc lại gọn gàng, sạch sẽ mỗi sáng. Giống một con tiểu khổng tước kiêu ngạo, lông vũ lộng lẫy, mang khí thế bức người.

“Trưởng thành rồi...” Ảnh Thập Tam một tay cầm tách trà, lấy hai ngón lên đo chiều cao của Cửu Cửu, nhỏ giọng cười nói, “Vẫn còn dính người như vậy, thế mà đã trưởng thành. Khi nào mới có thể một mình đảm đương đây.”

Người hầu cầm khay bạc đi tới, đến bên cạnh Ảnh Thập Tam liền theo thường lệ khom người, Ảnh Thập Tam hôm nay có chút hứng thú, gỡ chiếc chuông bạc màu xanh lam từ thắt lưng của mình ra, ném vào khay của người hầu kia, dịu giọng nói: “Khi trận đấu kết thúc, cược tiểu công tử áo lam thắng.”

Chuông ở eo này thủ công rất tinh xảo, đế bạc khảm lam thạch, hoa văn tinh tế, là Ảnh Thập Tam trước kia tự mình lấy bạc ra đánh khi nhàm chán, chưa bỏ tâm chuông, chỉ làm vật trang trí ngày thường, chỉ thi thoảng không có việc gì mới mang ra ngoài đi dạo một lần.

Người hầu cười nói, “Tiểu công tử kia tuổi trẻ, không có kinh nghiệm gì, vị kia là Xích Mặc đã thắng liên tiếp mười trận, là từ Hồng Thạch đài một đường đấu đến Huyền Kim đài, ở trên đấu đài kiếm lời không ít bạc. Xem ra đại nhân khá xem trọng vị tiểu công tử kia, vậy tiểu nhân chúc đại nhân vận khí tốt.”

Ảnh Thập Tam giơ lên khóe miệng cười cười, không nói gì.

Tuy nói thắng thua chưa biết, Ảnh Thập Tam cũng muốn Ảnh Cửu Cửu thắng tên kia, dù sao cũng là chính y cầm tay dạy sáu năm, bại bởi một tên giang hồ võ giả không danh tiếng, Ảnh Thập Tam còn cảm thấy có chút xuống đài không được.

Nếu mà thua cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì lén lút bẻ mấy cây xương sườn của Xích Mặc, cho hắn biết bản thân đang làm khó chính là người Ảnh Thập Tam che chở là xong, hoặc là trực tiếp làm hắn biến mất. Đều có thể.

Dưới đài có vài vị trọng tài vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên đều không cảm thấy tân binh thiếu niên này đột nhiên tiến vào có thể có phần thắng gì, cũng vẫn chưa coi trọng, có còn nhàm chán mà cắn hạt dưa, quá lười để trông vào tình huống của cuộc chiến không tưởng này.

Nam nhân hắc y cường tráng đang ở góc đấu đài uống nước nghỉ ngơi kia là Xích Mặc, thấy nhanh như vậy lại có người lên đài chịu chết, nhìn Ảnh Cửu Cửu lộ ra một tia trào phúng tươi cười, giơ giơ tay lên: “Tiểu tử, nơi này có quy củ, đánh không lại liền dập đầu ba cái xuống đất hoặc thành đài nhận thua, xem gương mặt ngươi còn non, giữ cho ngươi cái mạng. Đừng để người khác nói rằng Xích Mặc ta đây bắt nạt tiểu sinh.”

Ảnh Cửu Cửu nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Quy củ nhiều như vậy thì nên bắt đầu càng sớm càng tốt đi, ta còn chờ sang Lan U đài đập bẹp con rệp họ Thẩm kia.”

Xích Mặc ngẩn người, thoáng chốc đứng lên, nắm thật chặt hai tay.

Dưới đài có đấu phán hỏi Ảnh Cửu Cửu: “Ngươi tên gì?”

Ảnh Cửu Cửu không cần nghĩ ngợi, bật thốt lên đáp: “Cửu Lung.”

Huyền Kim đài gõ ba hồi chuông, đấu võ bắt đầu.

Các lão gia ở dưới đài xem Xích Mặc thắng liên tiếp mười trận lúc này cũng có chút mệt mỏi, đẩy ra tách trà đã lạnh sang một bên, hứng thú nhìn chiến trận không hồi kết trên đài, cùng những người bên cạnh châu đầu ghé tai đàm tiếu một phen.

Thẩm Tập ngồi ở Lan U đài bên kia, vẫn ngồi khoanh chân trên bàn, nghịch con rắn vàng nhỏ giữa các ngón tay, môi mấp máy, lẩm bẩm tự hỏi:

“Tửu long? Cửu Long?... Cửu Lung...?”

“A.” Thẩm Tập bỗng nhiên bỏ chân xuống, chống cằm nghiêm túc nhìn chiến cuộc Huyền Kim trên đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.