Ảnh Cửu Cửu trốn trên mái hiên, con đường này rất ngắn, mỗi ngày sau khi Ảnh Cửu Cửu luyện công xong đều men theo đến tìm Ảnh Thập Tam, hôm nay không biết là cái vận khí gì mà gặp phải tiểu sát tinh này.
Ảnh Thất đột nhiên phóng lên mái hiên, dừng ở trước mặt Ảnh Cửu Cửu, nắm lấy cánh tay Ảnh Cửu Cửu.
“Làm gì thế, huynh thật sự muốn dẫn ta đi đấy à?” Ảnh Cửu Cửu trừng to mắt, Ảnh Thất không nói gì.
Ảnh Thập Tam nghe tiếng dây dưa trên mái hiên, nhẹ nhàng phóng lên, dùng chiếc quạt mạnh mẽ tách hai người ra, kéo Cửu Cửu về phía sau, cười híp mắt nhìn Ảnh Thất: “Lão Thất, làm cái gì thế?”
Ảnh Thất thản nhiên nói: “Vương gia phân phó ta bảo vệ thế tử, thế tử ra lệnh ta tất nhiên phải tuân theo.”
Mặt Ảnh Thập Tam lộ vẻ khó xử, quay đầu thấp giọng nói: “Ta đã dặn đệ đừng có lượn lờ trước mắt thế tử rồi mà.”
Ảnh Cửu Cửu quay đầu đi: “Ta có lượn lờ đâu chứ? Ta trốn từ trong phòng lên đây cũng bị hắn bắt, thế tử muốn cái gì chứ?”
Tranh chấp không được, Ảnh Cửu Cửu vẫn bị kéo đến trước mặt Lý Gian Ninh, không tình nguyện quỳ một gối hành lễ: “Thuộc hạ Ảnh Cửu Cửu, quấy nhiễu tôn giá của thế tử, mong thế tử trách phạt.”
Quỳ xuống hành lễ với một đứa nhỏ năm tuổi, Ảnh Cửu Cửu giận đến đau gan, lúc ở nhà cũng chưa phải chịu khuất nhục đến như thế.
Lý Gian Ninh tốt xấu gì cũng xuất thân từ thế gia đại tộc, quen ở trong nhà vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, ra dánh ra hình chỉ vào giữa mày Ảnh Cửu Cửu: “Ngươi nhìn cái tên ảnh vệ này, đúng là không có quy củ.”
Ảnh Thất cung kính nói: “Thế tử bớt giận, thuộc hạ sẽ đưa hắn đi.”
“Không có hỏi ngươi.” Lý Gian Ninh xoa eo nhỏ, “Mang đến hình phòng đánh bốn mươi trượng.”
Ảnh Cửu Cửu đột nhiên ngẩng đầu, Ảnh Thất cũng sửng sốt một chút.
Đứa trẻ này đại khái đã quen trừng phạt hạ nhân trong nhà, lại không biết một câu thuận miệng của hắn có thể trực tiếp lấy mạng người.
Ảnh Cửu Cửu khẽ cắn môi đứng lên, bả vai lại bị đôi tay dịu dàng đè lại, không biết Ảnh Thập Tam xuất hiện phía sau Ảnh Cửu Cửu khi nào, y cười khanh khách quỳ một gối trước người Ảnh Cửu Cửu: “Thế tử bớt giận, đệ ấy là người bên cạnh thuộc hạ, thuộc hạ quản giáo không nghiêm, mong thế tử trách phạt một mình thuộc hạ.”
Vương gia có lệnh, Ảnh Thập Tam toàn quyền chiếu cố sự an toàn của Ảnh Cửu Cửu, đánh bốn mươi trượng như thế, thân thể của đứa nhỏ này sẽ không chịu được.
Ảnh Cửu Cửu kéo góc áo Ảnh Thập Tam: “Ta không cần huynh chịu thay.”
Lý Gian Ninh bỗng nhiên nhìn thấy chuỗi ngọc phỉ thúy đỏ bên hông Ảnh Cửu Cửu, cảm thấy màu sắc diễm lệ nhất định sẽ chơi rất vui, bèn đưa tay kéo lấy nó.
Ảnh Cửu Cửu nhanh tay nắm chuỗi ngọc lại, trong mắt hiện lên sự dữ tợn.
Ánh mắt khó nhận ra đó lại lọt vào tầm mắt Ảnh Thập Tam, Ảnh Thập Tam nắm tay Ảnh Cửu Cửu: “Cửu Cửu, buông tay.”
Ảnh Cửu Cửu oán hận trừng mắt liếc Ảnh Thập Tam, bất đắc dĩ buông tay.
Nhưng mà thứ này rất quý giá. Các ngươi cũng không biết nó quan trọng với ta như thế nào.
Người ở dưới mái hiên, hắn hiện tại không phải Cửu công tử, chỉ là một tiểu ảnh vệ. Hô mưa gọi gió khi xưa và nén giận nhẫn nhịn bây giờ chênh lệnh như sông và biển, Ảnh Cửu Cửu khó có thể chịu được.
Lý Gian Ninh ném chuỗi ngọc đi, một thế tử như hắn còn thiếu thứ này sao, hắn chỉ là muốn khi dễ tên nô tài này, hắn quay về phòng, tùy tay ném đi, sớm đã quên còn có một thứ chuỗi như vậy.
Ảnh Cửu Cửu trầm mặc yên lặng một lúc lâu, phát hiện xung quanh không một bóng người, Ảnh Thất và Ảnh Thập Tam cũng không thấy.
Ảnh Cửu Cửu ôm chân ngồi đó, vò vò tóc, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất uất ức, hắn muốn về nhà.
Ảnh Thập Tam đẩy cửa đi vào đại đường của hình phòng, chưởng sự hình phòng thấy gương mặt quen thuộc đại giá quang lâm, sợ tới mức đỡ ngực: “Đại nhân, ngài đến đây tuần tra sao?”
“Không tuần tra, đến bị đánh.” Ảnh Thập Tam cong khóe miệng, ngựa quen đường cũ cởi áo trên vân cẩm ra, nhanh chóng để lộ cơ thể phủ đầy những vết sẹo dữ tợn gập ghềnh, sau lưng có một chữ “Ảnh“.
Chưởng sự thở dài, gọi lực sĩ hành hình đến, hỏi: “Đại nhân, bao nhiêu?”
Ảnh Thập Tam nói: “Bốn mươi.”
Chưởng sự đứng không vững đỡ giá đựng dụng cụ hành hình: “Bốn mươi?”
Ảnh Thập Tam cười: “Đứa trẻ năm tuổi nào biết nó nhiều thế nào chứ. Hết cách, ngươi biết chúng ta mà, không đáng ngại.”
Thị vệ bình thường phạm sai lần, hai mươi trượng là đủ đánh chết. Một quỷ vệ được Vương gia bỏ giá trên trời để nuôi, vì một câu của thế tử mà bị đánh chết, ai sẽ chịu trách nhiệm chứ?
Chưởng sự nghĩ một chút liền hiểu được ngọn nguồn, cho hai lực sĩ bên cạnh ánh mắt thâm ý.
Dù vậy, vào hình đường rồi cũng không thể ngang tàn đi ra.
Chạng vạng, Ảnh Thập Tam không đi cửa chính, đá văng hai cánh cửa sổ, trực tiếp nhảy vào.
Bởi vì cửa sổ cách giường rất gần.
Ảnh Thập Tam ghé vào bên giường thở hổn hển mấy hơi, lấy ra từ trong ngực một, chuỗi hạt châu màu đỏ ném bên gối. Cũng không biết vì sao Cửu Cửu lại quý trọng thứ này, nói không chừng là tín vật để Vương gia và người ngoài truyền tin tức, tốt nhất nến giữ lại trước.
Tuy rằng sớm đã quen chịu đau đớn, nhưng ảnh vệ cũng không phải làm bằng sắt, cứng rắn chịu đựng bốn mươi trượng, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát, mỗi một hơi thở đều mang theo vị máu.
Ảnh Cửu Cửu vốn đi đến hình phỏng để nhận phạt, lại nghe chưởng sự nói Ảnh Thập Tam đã sớm nhận thay, trong lòng Ảnh Cửu Cửu lo lắng, lại tìm khắp nơi cũng không thấy người, hắn chỉ đành đi sắc thuốc trước, lại bưng chén thuốc nhìn vào phòng y, Ảnh Thập Tam đang nằm sấp ngủ, trên lưng là nhưng dấu gậy đánh xanh tím dọa người.
Ảnh Cửu Cửu đứng ở cửa sửng sốt một lúc lâu, buông chén thuốc đi đến ngăn tủ tìm thuốc mỡ, luống cuống tay chân lục lọi, lục đến nước mắt trào ra, hắn mạnh mẽ lau đi, cầm thuốc mỡ chạy đến ngồi bên người Ảnh Thập Tam, lấy ngón tay bôi thuốc cho Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam sớm bị động tĩnh bên này đánh thức, mặt y chôn trong cánh tay, khe khẽ nói: “Ấy, đệ tha cho ta đi... Không cần đệ... Tiểu thiếu gia như đệ, ta không dám nhờ đệ...”
Ảnh Cửu Cửu nói nhỏ: “Ta không muốn hại huynh thành thế này.”
“Nhưng ta đã thành thế này rồi.” Ảnh Thập Tam cong khóe miệng, “Gọi một tiếng dễ nghe coi như bồi thường, suốt ngày này này, gọi đến ta muốn đánh đệ.”
Ảnh Cửu Cửu hít mũi: “Tam ca.”
“Ừm, dễ nghe.” Ảnh Thập Tam động đậy, Ảnh Cửu Cửu thấy chuỗi ngọc đặt bên gối, môi run run, “Cái, cái này... Là Tam ca giúp ta nhặt lại sao?”
“Trừ ta ra còn ai quản đệ chứ.”
Ảnh Cửu Cửu vội vàng cầm lấy chuỗi ngọc kia, tìm khăn lau sạch.
“Thứ này rất quý giá hả?” Ảnh Thập Tam nghiêng người nhìn Cửu Cửu.
“Cũng không phải rất quý giá.” Ảnh Cửu Cửu cắn môi, “Dù sao ta cũng không thích người khác chạm vào đồ của ta... Không Tam ca, ta không có nói huynh mà.”
Ảnh Thập Tam gian nan trở mình, ôm lấy bả vai của đứa trẻ non nớt ngồi bên giường, nhưng không nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn: “Ta bảo đệ này, đệ hiện tại cảm thấy bản thân đang nén giận, là bởi vì đệ chưa đủ lợi hại.”
Ảnh Cửu Cửu mê mang nhìn Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam khẽ nhếch khóe miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trên đời này, có những người nhất định có thể mưa gió thất thường tùy tâm sở dục.”
“Tam ca muốn trở thành người như thế sao.”
Ảnh Thập Tam khẽ cười: “Đáng tiếc ta là chim trong lồng sắt. Nhưng mà vẫn còn may, đệ không phải.”
Ảnh Cửu Cửu hỏi: “Nếu ta trở về cứu được huynh thì sao.”
“Chờ đệ có được năng lực như thế rồi nói sau, tiểu hài tử.”
Thư phòng Tề vương phủ chong đèn sáng đêm, Tề vương đưa một tờ mật báo cho Ảnh Thất: “Kêu Tiểu Thập Tam đến Lâm Châu một chuyến.”
Ảnh Thất chần chờ: “Hồi Vương gia, Ảnh Thập Tam bị thế tử phạt bốn mươi trượng, trong nửa tháng có thể sẽ...”
Tề vương nhíu mày, nhẫn ngọc ban chỉ nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ đàn tơ vàng: “Bốn mươi trượng, sao nó không trực tiếp ban chết luôn đi? Vương phủ cần dùng người, ai cho nó quyền lực lớn như thế, dám xử lý ảnh vệ của bổn vương. Gọi nó tới gặp... Không, kéo nó tới tĩnh thất quỳ cho tỉnh lại, đây là Tề vương phủ, còn muốn làm càng như đang ở nhà sao.”
Tề vương từ trước đến nay vốn ôn hòa, rất ít khi tức giận, gần đây sự vụ bận rộn vốn đã tích tụ hỏa khí, văn võ bá quan không biết bị cái gì xúi giục, một hai phải cho thế tử vào Tề vương phủ, thuận tiện nhét vào vô số tai mắt, Tề vương muốn động cũng bị cản lại rất nhiều.
Vừa nghĩ là biết do Nhị hoàng tử.
Lý Gian Ninh mặc dù mang danh thế tử, hắn xuất thân từ phủ Vệ quốc công, Vệ quốc công và Nhị hoàng tử có quan hệ cá nhân, tầng quan hệ này ẩn quá sâu, hắn chỉ vừa mới phát giác, còn chưa kịp thượng tấu thì thánh chỉ nghênh thế tử nhập phủ đã đến cửa.
Đợi Tề vương qua đời, thế tử kế vị, cả Tề vương phủ kia đều là của Nhị hoàng tử, hết thảy tâm huyết chắp tay dâng người, một mình Nhị hoàng tử chẳng là gì, chỉ sợ giang sơn Đại Thừa sẽ lọt vào tay nhà mẹ Nghiêm thị của hắn.
Tề vương dựa vào lưng ghế chạm thanh liên xoa xoa mi tâm, vươn tay với Ảnh Thất.
Ảnh Thất đến gần hai bước thành kính dùng hai tay nắm lấy: “Vương gia, nghỉ một lát. Đừng cố chống đỡ.”
Tề vương được Ảnh Thất đỡ dậy, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nếu hôm nay người thế tử phạt là ngươi, cho dù kháng chỉ ta cũng phải đá nó bay khỏi phủ.”
Ảnh Thất hơi giật mình, lông mi rũ xuống, đỡ Tề vương nằm lên giường, bản thân nghiêng người ngồi xổm bên cạnh giường: “Thuộc hạ gác đêm cho người nhé.”
Tề vương vươn một tay đặt lên người Ảnh Thất: “Hoàng cung có truyền mật chiếu, ngươi tự đi đi. Không cần gác cả đêm, ta ngủ rồi ngươi phải đi nghỉ ngơi đó.”
“Vâng.” Ảnh Thất nói, “Gác đêm cho người thoải mái hơn nghỉ ngơi nhiều lắm.”
Tắt đèn, khắp nơi yên tĩnh.
Ảnh Thất nương ánh trăng nhìn gương mặt đoan chính của chủ nhân, ngày thường y cũng không dám ngắm như thế, chỉ có những lúc thế này mới dám ngắm một lát. Nhìn bao lâu cũng không chán.
Thế tử bị ném đến tĩnh thất quỳ đúng một ngày, hắn vẫn là một đứa nhỏ, dọa một chút là được, không thể làm quá đáng. Để phủ Vệ quốc công tỉnh táo một chút cũng tốt.
Tuy nói việc thế tử nhập phủ kiềm chế Tề vương rất nhiều, nhưng trái lại cũng dùng thế lực ép phủ Vệ quốc công, Tề vương sống nhiều một ngày, vị tiểu thế tử này còn nguy hiểm một ngày, cùng lắm thì ngọc nát đá tan, Vệ quốc công nếu đau lòng cho cháu trai, gã sẽ thu nanh vuốt lại một chút, kiềm chế lẫn nhau, còn có thể bình an vô sự một thời gian.
Nhưng thật ra mấy ngày nay Ảnh Thập Tam có chút thích thú.
Mỗi ngày tựa vào giường không nhúc nhích, có một đứa nhỏ hầu hạ ra ra vào vào cơm bưng nước rót.
Ảnh Cửu Cửu vì để báo đáp Tam ca, mỗi ngày đi bắt gà rừng về đưa cho phòng bếp hầm canh, hắn bưng canh vài phòng, múc một muỗng thổi thổi, uống một ngụm, rồi lại múc một muỗng thổi thổi, đưa đến bên miệng Ảnh Thập Tam.
“Tam ca, không nóng, không có độc.” Ảnh Cửu Cửu chớp mắt nhìn Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam do dự uống một ngụm, đánh giá người trước mặt: “Cửu à, đệ như vậy... Ta vô cùng sợ hãi...”
“Hả, vì sao thế.” Ảnh Cửu Cửu kiên nhẫn đút từng muỗng từng muỗng, đến mảnh xương nhỏ xíu trong thịt cũng được hắn lấy ra, đút đến miệng Ảnh Thập Tam, thiếu điều muốn giúp y nuốt xuống luôn.
Ảnh Thập Tam cong môi nhỏ giọng nói: “Đệ là tiểu công tử đó... Ta lại không có thân phận gì...”
“Tiểu công tử gì chứ, không đúng không đúng.” Ảnh Cửu Cửu lắc đầu, buông bát canh, vén tay áo giúp Tam ca thay thuốc trên lưng.
Tới đâu hay tới đó, Ảnh Cửu Cửu sẽ không mang thân phận mình cho người khác phiền toái nữa.
Ảnh Thập Tam híp mắt lặng lẽ hưởng thụ một chút, có thể đây chính là cảm giác các chủ tử được người ta hầu hạ nhỉ.
Trước đây Ảnh Thập Tam không biết thì ra bị thương còn có thể được người ta chăm sóc, cho dù da tróc thịt bong, nhưng chỉ cần bôi thuốc liền sẽ khỏi.
Ảnh Cửu Cửu một bên thoa thuốc một bên hỏi: “Nghe nói Tề vương phủ có mấy ảnh vệ rất lợi hại.”
Ảnh Thập Tam ừ một tiếng: “Hình như có đó.”
“Thế bình thường họ làm cái gì?” Ảnh Cửu Cửu không nhịn được tò mò.
Ảnh Thập Tam như cũ lười biếng híp mắt: “Chơi bài, chơi mạt chược, nằm dài.”
Ảnh Cửu Cửu nhíu mày: “Đừng đùa, ta hỏi nghiêm túc đó.”
Ảnh Thập Tam hé mắt: “Ta cũng nghiêm túc trả lời mà.”
“Thế họ đặc biệt chỗ nào?” Ảnh Cửu Cửu khó hiểu, “Chơi bài nằm dài ta cũng làm được.”
“Đặc biệt ở chỗ... Khiến người khác không nhìn ra điểm đặc biệt của họ... Chắc là...” Ảnh Thập Tam vuốt cằm trầm tư một lúc lâu.