Ảnh Thành Đôi

Chương 7: Chương 7: Ta vốn vô tình 7




Thản nhiên qua mười ngày, Ảnh Cửu Cửu ngựa quen đường cũ bưng bát thuốc đẩy cửa đi vào, thấy quang cảnh trong phòng xong thì ngẩn ra một lát.

Ảnh Thập Tam đứng bên giường, cởi trần nửa người trên, y duỗi người, đường cong cơ bắp xinh đẹp trên người giãn ra theo động tác, vòng eo lại không có chút thô ráp nào, mang theo một loại mỹ cảm dịu dàng.

Thân hình đẹp như vậy, làn da lại phủ kín những vết thương cũ nông sâu không đồng nhất, có cái hõm vào thành cái hố nhỏ, có vết sẹo lại nhô lên, dưới vai phải có một chữ Ảnh.

Ảnh Thập Tam quay đầu nhìn Ảnh Cửu Cửu kinh ngạc đứng ở cửa: “Làm đệ sợ sao?”

Ảnh Cửu Cửu liên tục lắc đầu, lấy muỗng nhỏ khuấy thuốc rồi đưa cho Ảnh Thập Tam, thuận miệng nói: “Ta vốn nghĩ Tam ca quen thảnh thơi chứ.”

Ảnh Thập Tam nhận chén thuốc kín đáo ngửi một chút, sau đó ngửa đầu trực tiếp uống cạn chén thuốc đắng đến Ảnh Cửu Cửu cũng không chịu nổi.

“Được rồi đi thôi.” Ảnh Thập Tam lau thuốc dính trên khóe miệng, phủ thêm hắc y vân cẩm, nhấc chân định đi.

“Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn mà... Đã trễ thế này, đi đâu đấy?”

“Cửa hông phía tây của vương phủ.” Ảnh Thập Tam vừa đi vừa buộc tóc, “Đệ cũng đi theo.”

Ảnh Cửu Cửu nhanh chóng đuổi theo, nhón chân nhét vào miệng Tam ca một miếng mứt táo.

“Ưm...” Ảnh Thập Tam liếm liếm, thì ra còn có thể như vậy, quả thật không đắng.

Ảnh Thập Tam vừa bước ra cửa phòng liền nhanh chóng phóng lên mái hiên, giống như con mèo đen yên lặng mà nhanh nhẹn. Ảnh Cửu Cửu khinh công cũng không tồi, miễn cưỡng có thể đuổi theo y.

Cửa hông phía tây đã tập hợp đủ mười hai vị ảnh vệ mặc hắc y vân cẩm, đứng trang nghiêm chờ, Ảnh Thập Tam trì hoãn chốc lát, đứng ở cuối đội.

Ảnh Ngũ chọc chọc Ảnh Thập Tam, liếc đứa nhỏ bên cạnh y: “Sao đệ lại mang nó đến?”

Ảnh Thập Tam mở quạt che miệng: “Vương gia bảo ta bảo vệ đệ ấy mọi lúc, lại kêu chúng ta đến đây chờ, huynh nói ta phải làm sao bây giờ.”

“Ôi, lỡ như bị dọa khóc thì phải làm sao nha.” Ảnh Ngũ cười ha ha, “Muốn ta chăm sóc giúp đệ không? Đệ có chăm sóc nó nổi không? Nó có tè dầm hay không? Có phải rất kén ăn không? Hai người buổi tối đều ôm nhau ngủ sao trời, ca ta cũng không cho ta vào phòng hắn, Tiểu Thập Tam tính tình thật tốt, có phải nó dính người lắm không? Ta cũng muốn có một tiểu đồ đệ nha.”

Ảnh Thập Tam cười khổ dùng quạt gõ đầu: “Lão Ngũ, xin huynh đó, im miệng giúp ta đi.”

Ảnh Tứ xoay người trừng mắt nhìn Ảnh Ngũ: “Câm miệng cho lão tử.”

Ảnh Ngũ sửng sốt một chút, hắn bĩu môi, lấy đầu ngón tay chọc chọc Ảnh Cửu Cửu đang nhìn bốn phía: “Nè, ta mới bị ca ca mắng thật khổ sở, đệ mau tới an ủi ta đi, đừng có nhìn khắp nơi.”

Ảnh Cửu Cửu cẩn thận thăm dò khắp nơi, giờ hợi đã qua, trên trời không trăng, đình viện vô cùng yên ắng âm trầm, bỗng nhiên bả vai hắn bị đè xuống, cả người quỳ xuống, mười bốn người chỉnh tề quỳ xuống hành lễ, Ảnh Thập Tam đè chặt Ảnh Cửu Cửu, thấp giọng nói: “Đừng thất thần.”

Không nghĩ tới, bằng công lực hiện tại của Ảnh Cửu Cửu cũng không thể nhạy bén được như Ảnh Thập Tam.

Ước chừng sau mười hơi thở, Tề vương một mình bước ra từ trong bóng tối, bên hông đeo bội kiếm, trên mặt thiếu đi vài phần lười biếng hằng ngày, hắn thấp giọng nói: “Theo bổn vương suốt đêm nhập kinh, trong ba ngày nhất định phải gặp mặt thánh thượng.”

“Vâng.” Tiếng trả lời vang lên trật tự.

Ánh mắt Tề vương thoáng nhìn Ảnh Cửu Cửu, suy nghĩ một chút, lại nói: “Ảnh Thập Tam, trông chừng nó.”

“Vâng.” Ảnh Thập Tam gật đầu tuân mệnh.

Một đội nhân mã vô thanh vô tức rời đi tử cửa hông phía tây, không kinh động bất kỳ kẻ nào.

Ảnh Thập Tam giục ngựa đi bên cạnh Vương gia, ở phía bên trong đội ngũ, Ảnh Cửu Cửu được y bảo vệ trước người, có thể cảm nhận được sau lưng truyền đến tiếng hô hấp ấm áp ổn định nhỏ đến không thể phát hiện.

Ảnh Thập Tam cảnh giác động tĩnh xung quanh, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác, Tề vương đột nhiên vào kinh tất nhiên là phụng theo mật chiếu, xem ra hoàng đế đã không còn sống được lâu.

Nếu như thế tử đã vào phủ, Tề vương một khi rời phủ sẽ gặp nguy trong một sớm một chiều, một đường này nguy hiểm, Ảnh Thập Tam hít vào một hơi, kéo căng hoàn toàn tinh thần.

Đứa nhỏ trong lòng này... Ảnh Thập Tam cong khóe miệng, vì sao Vương gia thà rằng dẫn hắn theo bên người cũng không để hắn ở lại phủ, chẳng lẽ an toàn của hắn còn quan trọng hơn cả thế tử hay sao.

Cứ như thế, lại không có người nào đi điều tra thân phận của Cửu Cửu, không phải không tra ra, mà là Vương gia chưa hạ lệnh.

Ảnh Thập Tam cúi đầu sát bên tai Ảnh Cửu Cửu nói nhỏ: “Cửu Cửu, nếu có nguy hiểm gì, cho dù thế nào cũng không được lộn xộn, chờ ta.”

Ảnh Cửu Cửu cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh giá, vói đầu liếc mắt nhìn một vòng, mười ba người đi theo bên cạnh Tề vương này, không có lấy một vị ảnh vệ toàn thân sát khí lãnh khốc vô tình, giống như không dính khói lửa nhân gian mà hắn từng thấy, thậm chí có người còn đùa giỡn với hắn, Ảnh Ngũ sáng nay còn cho Ảnh Cửu Cửu một cái bánh bao.

Đầu Ảnh Cửu Cửu đột nhiên căng thẳng như dây đàn.

Đó là phế phẩm đi ra từ Ảnh cung.

Càng bình thường, càng hoàn mỹ.

Tuấn mã phi nhanh, gió đêm mùa thu phả vào mặt, khi cách ngoại thành Tuân Châu ba mươi dặm, một tiếng lá rụng cực khó phát hiện truyền đến trong tai, Ảnh Thập Tam thấp giọng nói: “Cửu Cửu, nắm chắc ta.”

Ảnh Cửu Cửu theo bản năng nắm chặt vạt áo Ảnh Thập Tam, quay đầu nhìn lại, ánh trăng khuya sáng nhàn nhạt, sườn mặt Tam ca vẫn dịu dàng như cũ, khóe miệng vẫn cong lên như cũ.

Gần như khi Ảnh Thập Tam mở miệng, Ảnh Tứ thấp giọng nói với mọi người xung quanh: “Có thích khách.”

Thoáng chốc, đoàn ngựa đội hình con thoi tức khắc tản ra, Ảnh Thập Tam và Ảnh Thất một phải một trái thủ hai bên của Tề Vương, cũng không quay đầu lại nhanh chóng phi ngựa đi, mười một người còn lại phân tán đi theo, trong nháy mắt hai bên đã giáp lá cà.

Đối phương ở khắp nơi trên các cành cây, mai phục trên con đường Tề Vương vào kinh, ngay cả hành trình mà Tề Vương cố hết sức che dấu vẫn bị tai mắt của Vệ quốc công phủ đi theo thế tử phát hiện.

Ảnh Thập Tam nhìn phía sau, Ảnh Ngũ ở phía sau yên lặng làm mấy thủ thế:

Số lượng thích khách cận chiến rất nhiều, nỏ tiễn có ba mươi tên, không rõ thân phận.

Ảnh Thập Tam thu tay ra dấu: các ngươi tập trung đối phó những kẻ cận chiến.

Ảnh Cửu Cửu trộm nhìn ảnh vệ quanh người Tề Vương, mỗi người đều trầm mặc không nói, đến nay cũng chưa lộ một tia sát khí, lại nhìn Tề Vương, mắt hắn không hề chớp, tựa như thờ ơ với tình hình nguy cấp này.

Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của Tam ca: “Cửu Cửu, đệ biết cưỡi ngựa không.”

Ảnh Cửu Cửu gật đầu, trong tay liền bị nhét cho sợi dây cương, cả người bị đặt trên lưng ngựa, Ảnh Thập Tam đã nhẹ nhàng ngồi xổm trên yên ngựa: “Chờ ta.”

Ảnh Cửu Cửu nằm trên lưng ngựa quay lại nhìn, ba mũi tên phá không mà đến, bắn lén im hơi lặng tiếng giữa bóng đêm ẩn hiện, chỉ có tiếng gió vang lên như xé rách không khí, trong phút chốc mũi tên đã tới trước mi tâm Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Cửu Cửu cúi người xuống, thậm chí đã tưởng tượng ra thảm cảnh mình bị bắn xuyên qua đầu, đầu óc vỡ tan nát.

Hắn chưa bao giờ gần cái chết đến như thế.

Trước mắt tối sầm lại, một cây quạt huyền thiết nhỏ khảm đá tím che trước mắt Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Thập Tam cứ như vậy cầm trong tay cây quạt cỡ nửa thước, mũi tên ở giữa mặt quạt, bị lưỡi đao trong khung sắt cắt thành từng khúc, tay của Ảnh Thập Tam vững đến mức không có chút run rẩy nào, thậm chí trên cây quạt có thể vững vàng đặt một chén trà đầy nước.

Ảnh Cửu Cửu chưa hết kinh hãi mà thở dốc.

Trong chớp mắt, ba mũi tên bắn tới đều bị Ảnh Thập Tam chặt khúc, quạt huyền thiết trong lòng bàn tay xoay chuyển, Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng nhón chân, trong phút chốc đã biến mất khỏi yên ngựa.

Ảnh Cửu Cửu dùng sức đè lại lồng ngực đang kịch liệt nhấp nhô, hắn giương mắt nhìn, trong rừng cây sâu thẳm bóng tối hỗn loạn, một thân ảnh thon dài xuyên qua tầng cây cối um tùm.

Ảnh Thập Tam đạp lên thân cây phóng đi, trong nháy mắt liền lên tới ngọn cây cao sáu trượng, trên tán cây cổ thụ rậm rạp có ẩn giấu mấy tay nỏ tiễn, bọn chúng tập trung tinh thần nhắm vào đoàn ngựa của Tề Vương, liên tiếp bắn tên, có ý đồ muốn nhiễu loạn trận thế bảo hộ của ảnh vệ.

Ảnh Thập Tam một tay bám vào cành cây, nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên đỉnh đầu mấy tay nỏ tiễn, bọn chúng bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu sâu xa truyền đến một câu: “Nếu là ta, ta sẽ không nhắm vào Vương gia, mà nhắm vào đám ảnh vệ bên người ngài... Ảnh vệ không chết, Vương gia tuyệt đối không có khả năng bị bắn trúng.”

Năm sáu tay nỏ tiễn cảm thấy sống lưng cứng đờ, kinh hoảng quay đầu nhìn lại, cổ liền bị một trận lạnh lẽo quét qua, một vết cắt sâu ngay cổ họng, ngay lập tức năm tay nỏ tiễn cứng cả người, giống như quả hồng bình thường từ trên tán cây rụng xuống, chúng rơi xuống đất thật mạnh, máu văng tung tóe khắp nơi.

Ảnh Thập Tam giũ máu trên phiến đao, chậm rãi đến gần kẻ ở xa nhất, mặt mang ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi là người của ai? Nói ra thì để ngươi toàn thây.”

Nhìn thấy gương mặt tươi cười của người này, trong tay lại cầm một phiến đao dính máu, mặt tay nỏ tiễn kia đã xám như tro tàn, biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, hai tay run đến không cầm nổi nỏ gỗ, bị Ảnh Thập Tam ép đến một góc, gã run rẩy trừng mắt nhìn Ảnh Thập Tam.

Ảnh Thập Tam trong phút chốc biến mất, lại đột nhiên xuất hiện phía sau tay nỏ tiễn, cây quạt gấp lại sượt qua gò má gã, dịu dàng nói: “Thật sự không muốn toàn thây sao? Ta xuống tay không biết chừng mực, ngươi sẽ rất đau đớn đó nha.”

Mỗi một câu đều nhẹ nhàng đến làm người ta sợ hãi, phá hủy phòng tuyến cuối cùng trong lòng người dễ dàng hơn cả những hình phạt tàn khốc, tay nỏ tiễn kia khàn giọng: “Khổng Tước... Khổng Tước sơn trang... các ngươi trốn không thoát đâu...” Âm cuối run rẩy chứng minh gã đã sợ hãi tột độ.

Vừa dứt lời, tay nỏ tiễn kia cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hai mắt gã đỏ bừng trừng lớn nhìn trước ngực mình, một cây quạt nhỏ đen nhánh khảm đá tím xuyên qua lồng ngực, dưỡi đao đầy máu.

Ảnh Thập Tam rút quạt kéo theo một chút máu thịt, người nọ liền cứng đờ ngã xuống, Ảnh Thập Tam thuận thế nhảy xuống, mũi chân điểm lên thi thể hơi mượn lực, hai người nhanh chóng tách ra, thi thể người nọ mạnh mẽ rơi xuống đất phát ra tiếng rất lớn, Ảnh Thập Tam thì nhẹ nhàng đáp trên chỗ cao hơn, xuyên qua vô số cành cây, phi thân đến chỗ bắn ra mũi tên.

Ảnh Cửu Cửu ở dưới ngửa đầu nhìn, máu văng đầy trời dính lên mặt, vẫn còn ấm, Ảnh Cửu Cửu thấy Tam ca trong nháy mắt giải quyết năm sáu tay nỏ tiễn, sạch sẽ lưu loát, ý cười trong trẻo, giết người không chớp mắt, dường như trong mắt y mạng người giống như cỏ rác vậy.

Y dịu dàng sao... Y tiếu lý tàng đao, đều là giả, Ảnh Cửu Cửu không thể tin được mình sớm chiều ở chung với một sát thủ máu lạnh hơn nửa tháng.

“Tam ca... Sao huynh lại là người như vậy...” Ảnh Cửu Cửu dùng sức nuốt nước bọt, trong nháy mắt, vết sẹo trên người Tam ca, chữ Ảnh trên vai, cùng với nhưng xác chết rơi xuống đất dập nát vừa rồi, Ảnh Cửu Cửu cảm thấy dạ dày cuồn cuộn cảm giác buồn nôn, ghé vào lưng ngựa nôn thốc nôn tháo.

Ảnh Bát lúc này giục ngựa đến bảo vệ bên phải của Vương gia, lấp chỗ trống sau khi Ảnh Thập Tam rời đi, nhìn Ảnh Cửu Cửu bám vào lưng ngựa nôn mửa, trong mũi hừ một tiếng: “Phế vật.”

Ảnh Cửu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Ảnh Bát, Ảnh Bát dùng chủy thủ dính đầy máu trong tay dán sát mặt Ảnh Cửu Cửu, hàn quang của chủy thủ chiếu rọi trên gương mặt tái nhợt của hắn, Ảnh Cửu Cửu hít sâu một hơi, trong khoang mũi tràn ngập mùi máu khiến người ta chóng mặt hoa mắt.

Ảnh Bát hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi tốt nhất nên quen dần với chúng ta, bởi vì ta cảm thấy những kẻ kéo chân sau vô cùng chướng mắt.”

“Ngươi!” Ảnh Cửu Cửu nghiến răng ken két.

Ảnh Thất chú ý đến dị thường bên này, liếc mắt nhìn Ảnh Cửu Cửu, Vương gia lắc đầu, khẽ thở dài: “Cửu Cửu. Theo sát.”

Ảnh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần, hắn trừng mắt nhìn Ảnh Bát, nắm chặt cương ngựa theo sát Tề Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.