Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
Thập Tam mang theo đứa nhỏ, ngựa không dừng vó chạy tới núi Phượng Vĩ. Trên đường đi, hai người không giao lưu quá nhiều, dù sao Thập Tam cũng không phải người nói nhiều, huống hồ giờ đây trong lòng y chứa quá nhiều người và quá nhiều việc, không dễ chịu. Còn Tiểu Quyết có lẽ cũng vì hoảng sợ quá độ, mặc dù ngoài mặt đã tiêu trừ cảm giác xa lạ đối với Thập Tam, thậm chí còn rất thích thân cận khí tức trên người Thập Tam. Kỳ thật sự thích thú của trẻ con luôn đơn thuần như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, ngươi ép buộc nó cũng vô dụng.
Nhưng mà, cho dù thân hình trông giống trẻ con, thần sắc cũng giống, nhưng cuối cùng lại thiếu mất một phần ngây thơ, tinh nghịch và nôn nóng mà hài tử ở độ tuổi bốn năm tuổi này nên có. Trên đường đi, Tiểu Quyết luôn co ro cúm rúm, đối với Thập Tam lâu lâu sẽ lại nhìn mặt đoán ý, dường như rất sợ một giây sau người này sẽ không cần mình nữa. Thập Tam đôi lúc vô tình nhìn lướt qua, đều có thể không sai không lệch mà bắt gặp được đôi trân châu đen đang nhìn trộm kia.
Đứa nhỏ này, sao lại mẫn cảm như vậy? Nếu đổi lại là Bảo Bảo, nếu nó phát hiện ngươi cuối cùng cũng nhìn thấy nó rồi, chính là so với ngươi còn “cây ngay không sợ chết đứng”* mà nhìn chằm chằm vào ngươi, mãi đến khi ngươi bị nhìn cho chột dạ mới thôi.
[*理直气壮: lý trực khí tràng. Đồng nghĩa với cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa.]
Mặt trời tháng bảy nóng bức lạ thường, lại còn đặc biệt nóng, không khí hanh khô phiền muộn khiến người ngạt thở, trong bụng cũng ẩn ẩn không thoải mái. Trên đường không có chút xíu gió, chẳng qua một thân hắc y bó sát trên người Thập Tam vẫn bị thổi bay phần phật.
Một đường xóc nảy đến không cần mạng như thế, hài tử trong ngực cũng chịu không nổi.
Lúc đầu hai tay chỉ hơi hơi lôi kéo vạt áo Thập Tam, nếu không thì chắc chắn sẽ bị rơi khỏi lưng ngựa. Nhưng không biết từ khi nào, bàn tay nhỏ từ túm áo đã trở thành ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh của Thập Tam, miệng nhỏ vẫn gắt gao mím lại, khuôn mặt trắng bệch.
Đứa trẻ bình thường làm gì mà trải qua xóc nảy kịch liệt trên lưng ngựa như thế bao giờ, sao Tiểu Quyết có thể không sợ hãi? Vạn nhất bị ngã xuống, mạng nhỏ có còn không?
Thân thể cao lớn kiên định nghiêng về phía trước, tăng tốc thêm vài phần. Nam nhân giơ ra một bàn tay to rồi ấn đứa nhỏ vào lại trong ngực mấy phần.
Một đường bụi đất tung bay, trong ngực nam nhân ấm áp hữu lực.
Đứa nhỏ ngẩn ngơ mở to đôi trân châu đen, một hồi lâu, nó mới chui đầu vào trong ngực của nam nhân, đôi tay nho nhỏ dùng sức ôm lấy, cơ hồ siết đau Thập Tam.
Ừm, nhìn không ra khí lực của đứa nhỏ này vẫn còn rất lớn, bất quá...
“Ai, Tiểu Quyết, ngươi có mút cũng mút không ra cái gì đâu.”
“...”
Không thể trách Thập Tam đột nhiên lại nói như vậy, chỉ là đứa nhỏ này đã xem mình là cái gì rồi, dùng sức để uống sữa mẹ mà ôm mình thì không nói, còn thật sự xem y là mẫu thân của nó a, không ngừng mút lấy ngực của mình, đây là muốn bú sữa sao?
Tiểu Quyết ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ ủy khuất, ánh mắt tương tự, thần sắc tương tự, dung mạo lại không giống. Thập Tam thật sự có một cái chớp mắt xem đứa nhỏ trong lòng là Bảo Bảo, mỗi khi Bảo Bảo đói bụng làm nũng với mình, chính là bộ dáng chịu ủy khuất to lớn như thế.
“Con...Đói bụng?” Thăm dò, xen lẫn ý vị mong chờ mà bản thân Thập Tam cũng không phát giác được, y chỉ xem là thuận miệng hỏi một câu.
Tiểu Quyết bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Tiểu Quyết không đói. Là bụng của thúc thúc đang kêu.”
“...”
Thì ra, vừa rồi nó vẫn luôn bám víu trên người Thập Tam là đang nghe âm thanh truyền đến từ trong bụng Thập Tam. Bất quá, Thập Tam đi theo Hách Liên Huyền nhiều năm như vậy, cũng đã quen lạnh mặt rồi, rất dễ dàng bảo trì bộ dạng mặt mày lãnh khốc không đổi, nếu không thì không chừng khóe miệng của y đã hung hăng co giật mấy lần rồi.
Thập Tam đói sao? Y đương nhiên đói rồi!
Từ khi ra khỏi Cổ Tháp Đảo y chưa ăn được bữa cơm ngon lành nào.
Lúc đầu là vì đột nhiên biết được chân tướng, không thể nào tiếp thu được. Đối với Hách Liên Huyền, Thập Tam đã sớm vứt tự tôn xuống dưới chân, cũng chưa từng để ý tới. Dù sao năm đó Hách Liên gia gặp biến cố bi thảm, cũng vì vậy mà tính cách Hách Liên Huyền thay đổi lớn, nhìn thấy hắn từng bước từng bước trở nên lãnh huyết vô tình. Những chuyện này y đều tận mắt chứng kiến, trơ mắt nhìn thiếu niên đã từng tiêu sái, tự tin, phong lưu trở nên khát máu ngang ngược, đến huyết dịch cũng trở nên lạnh buốt thấu xương.
Năm tám tuổi ấy, đã xảy ra quá nhiều việc, Hách Liên Huyền không chỉ trở thành chủ tử của y, mà hơn thế, đó là bước ngoặc trong tính mạng của y, vì người đó, y nguyện ý vì hắn dốc hết tất cả những gì y có, bao gồm cả sinh mệnh. Nhưng nam nhân kia quan tâm sao, hay là nói, còn có chuyện gì có thể khiến nam nhân ấy để ý tới sao? Tâm can hắn đều đã lạnh rồi, làm sao có thể quan tâm đến mình, một tiểu đệ chẳng có chút trọng lượng gì chứ?
Cái gì y cũng không giúp được cho nam nhân ấy, càng không có khả năng lưu lại trong lòng hắn một tia nhu tình quyến luyến. Có thể vì hắn sinh hài tử, đó là trời cao thương hại mình.
Thập Tam vẫn luôn mang một loại hy vọng cẩn trọng gần như là hèn mọn, đi theo bên cạnh nam nhân ngày càng lãnh huyết ấy. Giết người, đến Cổ Tháp Đảo, trở thành ảnh vệ của hắn, làm phụ tá đắc lực của hắn; Vì hắn giải dược, vì hắn sinh hài tử, vì Hách Liên gia lưu lại hậu tự.
Y cho rằng sẽ không có ai biết được hành vi ngu xuẩn này của mình, nam nhân kia cả đời này cũng sẽ không hiểu được, như vậy cũng đã đủ rồi. Y không cần người khác hiểu rõ, không cần thiết, y chỉ cần cẩn thận giữ chặt phần mong cầu trong lòng mình là được rồi. Thế nhưng ngày đó y mới đột nhiên nhận ra, hoá ra sự cẩn trọng và dốc lòng của mình trong nhiều năm qua, trong mắt người kia chẳng qua chỉ là kẻ ngốc làm trò hề. Bởi vì nam nhân ấy đã biết rõ từ lâu, nhưng hắn chưa bao giờ có chút nhắc nhở, thậm chí còn ám chỉ như chưa từng có chuyện gì, vẫn cứ như thần tiên ngồi ngay ngắn trên cửu thiên, nhìn mình ở trước mặt hắn căng ngực chống đỡ những thương tổn từ bên ngoài, nhìn mình như một đứa trẻ cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật nhỏ của bản thân, còn tưởng rằng sẽ không có ai biết. Cho tới một ngày nọ, hắn hứng thú đi tới, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây, Thập Tam, bản đảo chủ chia sẻ với ngươi một bí mật nhỏ.”
Quả thực việc này so với tát lên mặt y một cái, còn khiến y cảm thấy khó chịu hơn. Loại sợ hãi sau kia bị nhìn thấu đó càng làm cho y chỉ muốn trốn tránh, dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác chỉ đành lựa chọn hoảng loạn rời đi, chỉ muốn dẫn theo Bảo Bảo vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi; Sau đó lại trùng hợp mua được Tiểu Quyết khi bị cha ruột bán đi, tiếp đó y lại bận rộn chiếu cố con thỏ con bị kinh sợ này.
Đêm khuya tối đen, có vài ngôi sao lờ mờ lấp lánh. Đám người Thập Tam chưa chạy tới dịch trạm tiếp theo, chỉ có thể ngủ bên ngoài một giấc. Dọn dẹp một chút lá khô và cành cây, dựng một đám lửa nhỏ, Thập Tam âm thầm vuốt ve bụng của mình, không thoải mái, muốn ói.
Tiểu Quyết một bên nhìn thấy thúc thúc xinh đẹp nhíu chặt lông mày, dáng vẻ giống như rất khó chịu, nó nghĩ nghĩ, liền nói với Thập Tam: “Thúc thúc, thúc, có phải là bị cảm nắng rồi không? Đây nè, uống nước sẽ dễ chịu một chút.”
Hai tay nho nhỏ giơ lên một túi nước lớn, trân châu đen chớp chớp liên tục, thật xinh đẹp.
“Ừm.” Thập Tam nhận lấy, uống vài ngụm, dường như dễ chịu hơn một chút, nhưng nước cũng thấy đáy rồi.
“Ta đi tìm chút nước, con ở đây đợi ta.” Vừa nói, Thập Tam liền muốn đứng dậy đi tìm nguồn nước.
“Để con đi cho.” Đứa nhỏ giành lấy túi nước đứng lên trước một bước, cũng giải thích với Thập Tam, “Con biết nơi này chỗ nào có nước, để con đi, thúc thúc người nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Quyết rất nhanh sẽ quay lại.” Nói xong, nhóc con đã tung tăng nhảy nhót chạy xa rồi.
Thập Tam ngồi dựa vào đại thụ bên cạnh, nhìn thân ảnh nho nhỏ dần biến mất ở phía xa, lặng lẽ nở nụ cười. Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, người cha kia của nó làm sao lại vứt bỏ rồi bán đi được chứ? May mắn là mình gặp được, nếu không, một đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện ngần này sẽ bị hủy mất tương lai rồi.
Bất tri bất giác, Thập Tam đã dựa vào thân cây ngủ luôn rồi, nếu không phải thi thoảng vang lên âm thanh đôm đốp, lại ngửi được một mùi hương quái dị, chỉ sợ y vẫn còn ngủ.
“Con làm cái gì bên đó?” Mở mắt liền nhìn thấy trong tay đứa nhỏ trong tay cầm một vật kỳ quái, đen sì sì, bị xuyên trên một nhánh cây, còn bốc lên hơi nóng hôi hổi, Thập Tam nhìn, mặc dù ngay giây đầu tiên nhìn thấy đã hiểu ra rồi, nhưng lúc này vẫn còn không tin được mà hỏi ra.
“A? Thúc thúc, thúc thúc nguời tỉnh rồi, đây là cá nướng Tiểu Quyết làm, rất thơm, nhanh lên, thúc thúc mau nếm thử.” Tiểu Quyết nhìn thấy nam nhân vẫn luôn ngủ say cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng dâng lên vật quý, đưa con cá nhỏ mới vừa nướng chín cho nam nhân.
Thập Tam trừng mắt nhìn đồ ăn được đưa đến trước mặt, đôi mắt sắc như chim ưng rốt cục cũng lộ ra một tia ngơ dại, chỉ thấy y nhíu mày ngây ngốc hỏi: “Cái này lấy ở đâu ra vậy?”
Thấy thúc thúc xinh đẹp không có nhận lấy, Tiểu Quyết đưa đưa qua phía trước, nói: “Dưới sông á, lúc con đi múc nước thì bắt được, tươi rói luôn, hương vị cũng rất ngon nha.” Lúc nói để lộ hàm răng trắng chỉnh tề, thiếu chút đã lóe mù mắt đen của Thập Tam.
Rất được đó... Nhưng tại sao y lại thấy lạ lạ nhỉ, còn có chút buồn nôn... Ban nãy chính là vì ngửi thấy mùi lạ gây buồn nôn này nên y mới tỉnh lại, không muốn ăn, nhưng lại sợ khiến cho đứa nhỏ một mặt trông chờ kia thất vọng, Thập Tam chỉ có thể căng da đầu nhận lấy.
“Sao thúc không ăn?” Nhìn thấy đứa nhỏ vẫn vẻ mặt chờ mong nhìn mình chằm chằm, Thập Tam cuối cùng cũng hồi thần lại được.
“Ô, a, cái đó, con quên mất.” Hình như có chút ngại, Tiểu Quyết sờ sờ lên cái mũi nhỏ, thì ra nó chỉ một lòng nghĩ đến việc làm cho thúc thúc xinh đẹp ăn, kết quả quên cả việc chuẩn bị cho chính mình.
Thập Tam nghe xong, đôi mắt sắc sảo không chớp lấy một cái liền gỡ một khối thịt lớn từ trên nhánh cây đưa cho đứa nhỏ: “Nào, chúng ta cùng ăn, bây giờ thân thể con còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”
Tiểu Quyết nhìn khối thịt cá lớn trong tay, một lúc lâu sau mới khe khẽ “Ừm.” một tiếng.
Thập Tam cười cười, hít một hơi thật sâu, lúc này mới há miệng cắn một cái...
“Ọe, ọe, ọe ọe, khụ khụ, khụ khụ khụ” Một miếng cũng chưa xuống bụng, trong chớp mắt Thập Tam liền nghiêng qua một bên nôn rất lợi hại, ngay cả mật cũng sắp bị nôn hết ra.
“Thúc thúc, thúc thúc, người làm sao vậy? Thúc thúc, thúc thúc.” Nhìn thấy nam nhân nôn đến sắc mặt xanh trắng, Tiểu Quyết nhất thời cũng hoảng rồi, cũng không bận ăn cá nữa, không ngừng xoay quanh Thập Tam, không biết nên làm gì bây giờ.
Thập Tam muốn khoát tay ra hiệu mình không sao, nhưng thực tế thì lại không có nhiều khả năng cho lắm, y nôn đến mức dạ dày đều bị đau, tựa như một giây sau sẽ bị nôn ra khỏi lồng ngực.
“Thúc thúc, huhu, thúc thúc.” Trẻ nhỏ khi gặp chuyện chính là như vậy, chỉ có thể khóc.
“Đừng khóc nữa, ọe, nghe lời, ọe.” Thực sự khó chịu.
Thập Tam cứ nôn như vậy, chút nước còn sót lại trong dạ dày cũng bị nôn ra sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ đầy đầu, ngồi dựa vào đại thụ bên cạnh, Tiểu Quyết vội vàng đưa đến nước trong vừa mới múc xong, khẩn trương cuống cuồng ngồi xổm một bên trên đất, mắt cũng không chớp mà nhìn nhìn thúc thúc xinh đẹp, giống như lo sợ người này một giây sau sẽ biến mất.
Thập Tam uống nước súc miệng xong rồi, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là tay chân vẫn thật lạnh lẽo, nguyên nhân chắc là do đêm khuya quá lạnh rồi.
“Lại đây.”
Thập Tam vẫy vẫy tay, đứa nhỏ đã rơm rớp giọt nước quanh viên trân châu, lập tức hấp tấp nấp vào trong lòng Thập Tam, còn duỗi ra đôi tay nho nhỏ ôm trọn lấy Thập Tam.
Giũ tung áo khoác to rộng ra, Thập Tam bao quanh lấy hai người, dự định cứ ôm nhau như thế này rồi nghỉ ngơi một đêm. Đứa nhỏ không biết bản thân bị thúc thúc xinh đẹp của nó xem như lò sưởi thiên nhiên, còn có vẻ mỹ mãn mà tựa mặt lên bụng Thập Tam, ngủ rất say sưa.
Đứa nhỏ không nhìn thấy nam nhân ở trên đỉnh đầu của nó, một đôi mắt đen sắc bén như chim ưng chao liệng, sâu thẳm nhìn không thấy đáy, khóe miệng ẩn ẩn thoáng hiện nụ cười khổ bi ai.
Đêm đó, ở Cổ Tháp Đảo cách ngàn dặm ngoài xa, trong thư phòng Vô Danh Các lặng yên không tiếng động xuất hiện một phong thư, gió đêm thổi qua, thổi bay một góc ——
Năm mươi sáu ngày, thích ngủ, hôm nay nôn mửa bất thường. Một đường tiểu chủ không hề có động tĩnh gì...