Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Thập Tam bọc đứa nhỏ còn đang say ngủ trong lòng mình vào trong y phục, xoay người lên ngựa, tiếp tục lên đường.
Ước hẹn ba tháng đã định với Minh Chi Nhiễm chỉ còn cách mười ngày nữa thôi. Hiện tại đã đến bước này, mặc kệ có ý nghĩa gì hay không, Thập Tam cũng quyết định phải đi một chuyến. Khi ấy, nếu Minh Chi Nhiễm đã dám mở miệng nói ra lời bắt cóc Bảo Bảo, có lẽ cũng là vì tìm kiếm Thất ca thôi. Thời điểm năm năm trước, lúc bọn họ còn ở Cổ Tháp Đảo thì đã dây dưa không rõ, chỉ không biết rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao năm ngoái Thất ca thà xông vào bảy bảy bốn chín cửa ải của Cổ Tháp Đảo, cũng muốn rời đi cho bằng được.
Giờ đây, Thất ca và Bảo Bảo đều không biết tung tích, Thập Tam đột nhiên lại có cảm giác tuyệt vọng, tiền đồ tối tăm, chỉ có thể không ngừng phi nước đại, không được dừng lại.
“Ưm? Thúc thúc...” Một đợt vặn vẹo trong ngực, cái thứ động động trong ngực Thập Tam thiếu chút nữa đã ngạt thở vì yếm khí rồi.
Thập Tam cúi đầu nhíu mày, thần sắc mờ mịt khó xử. Thập Tam đã làm ảnh vệ hơn mười năm mà lại lộ ra bộ dáng luống cuống như thế, còn bị một hài tử choai choai nhìn trực diện thấy hết, không thể không nói, đứa nhỏ này kỳ thật rất là may mắn.
“... Thúc thúc.” Tiểu Quyết đương nhiên nhìn thấy vẻ u sầu giữa hai đầu chân mày của Thập Tam. Nhưng nó nhìn không rõ, hay là nói nó cũng không kịp nhìn rõ, bởi vì khi Thập Tam thất thố, chỉ cần sau một cái chớp mắt liền lập tức khôi phục thành bộ dạng lãnh khốc ban đầu, cuối cùng vẫn nhìn không ra một tia bất thường.
“Thúc thúc.”
“Sao vậy?”
“Thúc thúc.”
“... Lại đói rồi sao?”
“Thúc thúc.”
“...”
Thúc thúc ơi...
Nhìn đứa nhỏ bị bọc trong lồng ngực của mình một cái, Thập Tam bế tắc. Mặc dù chỉ ở cùng đứa nhỏ này được mấy ngày, nhưng y cũng nhìn ra được, trái tim non nớt của đứa nhỏ này bị tổn thương rồi. Nhìn thấy phụ thân của mình, vì tiền mà bán đi thân sinh hài tử của bản thân, dù là ai cũng sẽ rất khó chịu. Nó lại đang trong độ tuổi mà thời điểm đó, trẻ nhỏ ít nhiều gì cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi, bởi vì nhìn thấy rõ, trong lòng cũng sẽ thương tâm đến lợi hại. Loại cô độc khi bị thân nhân vứt bỏ ấy, không phải ai đối tốt với nó là có thể bù đắp được ngay, huống hồ nó đối với một số việc cũng đã có nhận thức độc lập của chính mình. Không giống đứa bé bị y vứt bỏ năm đó, bởi vì mới chào đời, cái gì cũng không hiểu, vậy nên cuối cùng Thập Tam mới có thể nhẫn nhịn nỗi đau, quyết ý để nó lưu lại bên cạnh chủ tử. Hơn nữa bên cạnh còn có Thất ca chiếu cố, Thập Tam cho rằng đối với đứa bé ấy thì làm như vậy mới là an bài tốt nhất, tương lai cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Chỉ cần đứa bé ấy có thể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, có y ở bên cạnh hay không đều như nhau cả thôi. Có khi làm thế lại tốt hơn, dù sao so với việc để nó biết được bản thân là do một nam nhân sinh ra, thì càng tốt hơn chứ nhỉ? Sẽ không bị người khác đối đãi với ánh mắt khác thường, như vậy là được.
Thập Tam đã vĩnh viễn mất đi hài tử ấy, y không thể chịu đựng được nếu lại mất đi Bảo Bảo. Khẳng định là Minh Chi Nhiễm sẽ biết được chân tướng mọi việc, vô luận như thế nào y cũng phải đến núi Phượng Vĩ một chuyến.
Núi Phượng Vĩ, là một dãy núi lớn kéo dài nghìn dặm, địa thế hiểm trở, trên núi, cây cối hình thù kỳ quái sinh trưởng rậm rạp, đỉnh núi sương mù quanh quẩn quanh năm, lãnh khí bức người, người bình thường căn bản là không có cách nào ở trên đỉnh núi quá nửa canh giờ; Mà ở chỗ bóng râm dưới chân núi, ấm áp ẩm ướt, nơi đó có cỏ Phượng Vĩ sinh trưởng thành một vùng, vì thế mới có tên gọi là núi Phượng Vĩ.
Tháng bảy, chính là thời kỳ cỏ Phượng Vĩ kết quả chín mùi, từng vùng quả Phượng Vĩ đen óng, sáng bóng treo đầy cành, lấp lánh tươi đẹp.
Quả Phượng Vĩ đen đắng chát dị thường, hương vị đắng chát đến quái dị, khó mà ăn được, trừ phi là đứa ngốc, không thì làm gì có ai lại đi ăn thử một quả; Nhung quả Phượng Vĩ đỏ lại là thánh phẩm trị thương cực kỳ hiếm thấy trên thế gian, nhưng rốt cuộc vẫn là trăm năm khó gặp, đây cũng là điều tiếc nuối trong đời của tất cả những người hành nghề y khi không có cách nào nhìn thấy được.
Thời kì kết quả quá ngắn, quả Phượng Vĩ đều là màu đen giống hệt nhau, gần như không cách nào thấy được quả Phượng Vĩ đỏ, có thể là phút chốc, cũng có thể là trong nháy mắt thôi, quả Phượng Vĩ đỏ đã lụi tàn, rơi rớt trên đất, biến thành quả khô thông thường. Chỉ có khi hái đúng lúc nó đổi màu, lấy máu tươi nuôi dưỡng mới được. Càng nhiều máu tươi, màu sắc của quả Phượng Vĩ đỏ càng sáng, dược hiệu càng tốt.
Thế nhân cho dù biết được phương pháp, chưa chắc đã có được may mắn, huống hồ, không phải quả Phượng Vĩ nào cũng sẽ biến đỏ, chỉ có cỏ Phượng Vĩ trăm năm mới có thể kết ra, khắp thế gian đi đâu mới tìm được cỏ trăm năm đây?
Khả ngộ bất khả cầu*, chính là như vậy.
[*Thành ngữ: Có thể gặp nhưng không thể cầu. Ý nghĩa là: trên đời luôn có một số việc, chỉ có thể dựa vào duyên phận, số mệnh và may mắn mới có thể gặp được. Ngược lại, dù có cố gắng, ép buộc, cầu mong đến đâu thì cũng vô dụng mà thôi.]
Bảy ngày bảy đêm qua, Thập Tam cùng Tiểu Quyết liên tục đi đường, lúc này bọn họ đã đến dưới chân núi Phượng Vĩ. Ngẩng đầu quan sát đỉnh núi mây mù lượn lờ ở nơi xa, Thập Tam thầm than, núi Phượng Vĩ quả nhiên thần bí khó lường giống như trong truyền thuyết.
Hơn ba mươi năm trước, có một vị si mê luyện dược, vì muốn luyện dược, không tiếc dùng đến phương pháp tà môn ma đạo, lấy huyết nhục người sống để luyện, mà người đầu tiên chết trong tay hắn, chính là thê tử của hắn.
Dược si cũng không phải là ác nhân, hắn chỉ là quá mức chuyên chú vào dược học, mà thê tử của hắn không đành lòng để trượng phu của mình dùng người sống thí nghiệm thuốc, cho nên mới chủ động hi sinh bản thân, cầu mong trượng phu có thể thanh tỉnh. Sau khi thê tử chết, dược si bi thống tột cùng, trong lúc phát cuồng hắn đã giết sạch toàn bộ những người bên cạnh, bao gồm cả hài tử tám tuổi của chính mình. Còn dược si sớm đã điên loạn kia có lẽ cũng tự sát rồi, dù sao thì từ đó cũng không có tin tức gì về người này nữa.
Mười mấy năm sau, Hách Liên Huyền thành lập Cổ Tháp Đảo, căn cứ vào tin tức từ mạng lưới tình báo của Cổ Tháp Đảo, có thể suy đoán, cái người điên năm đó, rất có khả năng ở trong núi Phượng Vĩ này.
Mà lúc đó Minh Chi Nhiễm ước định gặp mặt mình ở đây, không biết hắn rốt cuộc là có ý gì.
Thập Tam đã dùng áo bông lớn bọc quanh lấy đứa nhỏ, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rất rõ, hài tử trong ngực đang run lẩy bẩy.
Hôm qua y đã nói với đứa nhỏ, y lên núi đi tìm người, để nó ở lại dưới chân núi, chờ y tìm được người sẽ quay lại đón nó. Ai ngờ đứa nhỏ sống chết không chịu đồng ý, cuối cùng còn khóc lớn, gắt gao lôi kéo vạt áo trên y phục của mình, nói cái gì mà thúc đừng hòng vứt bỏ con.
Y vứt bỏ nó khi nào chứ? Đứa nhỏ này quả thực giống như thuốc cao da chó, một khi đã dính lên thì vẫy cách nào cũng không rơi ra được. Lúc trước khi mới mua về thì nó đâu có dính người như thế này? Chẳng lẽ thật sự là vì quen thuộc rồi nên mới vô lại như vậy sao?
Cuối cùng Thập Tam thực sự không thể bỏ lại đứa nhỏ, quả thực cũng sợ rồi, đành phải đồng ý dẫn nó theo, cùng nhau lên núi. Chẳng qua phải nghiêm khắc cảnh cáo nó không được phép làm loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên mình, không cho phép lén lút chạy đi. Khi xong việc đi tìm người, kết quả phát hiện người không còn nữa, loại chuyện này y cũng không muốn nếm trải lại lần nào nữa.
Ở chung với đứa nhỏ nhiều ngày như vậy, Tiểu Quyết đã không còn đơn thuần là đứa nhỏ mà y mua được nữa rồi, y gần như đã xem Tiểu Quyết như hài tử của mình mà yêu mến nó từ lâu.
Rừng cây ven đường xanh rì tươi tốt, gió núi phất phơ, yên tĩnh xa xăm, thậm chí một tiếng chim hót cũng không nghe thấy, càng đi lên cao, càng nhiều sương mù lượn lờ, gió càng lạnh dần.
Trèo qua một hành lang, con đường dưới chân phủ kín cỏ Phượng Vĩ, bị giẫm đạp lần nữa.
Vẻ mặt dần cứng lại, hàm dưới góc cạnh rõ ràng hơi thu lại, mắt đen sắc bén như liệng ưng không lưu chút dấu vết, từng đao từng đao, soi xét cảnh vật chưa từng thay đổi xung quanh.
Mê Huyễn trận!
Bọn họ trong lúc bất tri bất giác đã bước vào Mê Huyễn trận của đối phương, nhưng lại không hề hay biết? Không biết bọn họ đã quanh quẩn trong này bao lâu rồi.
Loại trận này kỳ thật cũng không gây thương tổn quá lớn cho người, chỉ cần ngươi quay lại đường cũ là có thể trở về rồi, cái này cũng gây khó dễ cho những người bình thường, không biết võ công mà thôi. Có thể thấy được, người bày trận kỳ thật không có ý hại người. Nhưng lúc này Thập Tam sẽ quay trở lại sao? Đáp án rõ ràng quá rồi.
Nếu như núi Phượng Vĩ đã có chủ nhân, vậy hôm nay y cũng xem như là đến cửa bái phỏng, không có lý do gì không cho y đi lên, chỉ cần đừng làm ra hành vi quá phận, chắc hẳn sẽ không bị cự tuyệt ở ngoài cửa đâu.
Cổ Tháp Đảo kỳ thật cũng là như thế, chẳng qua khác biệt là ở chỗ, trận pháp bày bố ở Cổ Tháp Đảo sẽ lấy mạng người, xông vào, chỉ có một con đường chết. Thập Tam sống ở Cổ Tháp Đảo ròng rã mười năm, đương nhiên đối với ngũ hành bát quái cũng đã quen thuộc. Bây giờ y gặp phải trận này, thật đúng là không hề để vào trong mắt.
So sánh với trận pháp do chủ tử tự tay bày bố ở Cổ Tháp Đảo, quả thực đây là đồ chơi trong tay hài tử. Thập Tam đã tinh tế quan sát một lượt, trận nhãn Mê Huyễn trận này chính là ở dưới đám cỏ Phượng Vĩ.
Rất đơn giản, chỉ cần nhổ sạch toàn bộ một vùng lớn cỏ Phượng Vĩ này, hoặc là lướt qua trên không, trực tiếp phi thẳng lên trên, trận này tự nhiên sẽ phá được thôi.
Thập Tam không chút do dự liền lựa chọn cách sau.
Cách trước hao tâm phí thần, huống hồ hiện tại trong ngực y còn có “của nợ to tướng”, so sánh hai bên, kế sách đó đương nhiên là tồi hơn; Mà mang theo hài tử choai choai trực tiếp nhảy lên đỉnh núi, y tin tưởng bản thân vẫn có loại năng lực này.
Chẳng qua, trước mắt y cần phải giải quyết vấn đề của đứa nhỏ trong ngực trước đã.
“Thúc thúc, Bảo Bảo ở trên núi thật sao? Y sẽ thích Tiểu Quyết sao? Bảo Bảo sẽ chơi với Tiểu Quyết thật sao? Tiểu Quyết có cần tặng Bảo Bảo một ít lễ vật hay không ạ?” Vừa nghĩ tới thúc thúc xinh đẹp có con của chính mình, bây giờ phải đi đón người đó, Tiểu Quyết trong lòng hiếu kì, lại lo lắng.
Hiếu kì là khi nghe thúc thúc xinh đẹp nói, đó là Bảo Bảo ngoan, cũng lớn bằng tuổi mình, sau này có thể chơi với mình. Còn lo lắng là vì hài tử đó chính là tâm can của thúc thúc xinh đẹp, vậy sau này thúc thúc có khi nào sẽ không cần mình nữa không?
Thập Tam có chút đau đầu, vầng trán lạnh lẽo cũng hơi hơi co giật, y rất hối hận vì tối hôm qua đã nói những việc đó với đứa nhỏ này. Lúc ấy đứa nhỏ này có lẽ chỉ là hiếu kì hỏi mình tới nơi đây làm gì, Thập Tam cũng không ngờ tới, thời điểm y vừa nói là đến đây tìm hài tử của mình xong, đứa nhỏ trong ngực sẽ có nhiều câu hỏi vì sao đến thế. Trẻ nhỏ đều hiếu kì như vậy sao? Hình như Bảo Bảo cũng vậy.
Thập Tam nghĩ đến một điều, tiểu hài tử đều là ích kỷ mà đáng yêu vậy đấy, đối với đồ vật bọn nó yêu thích thì hận không thể chiếm riêng cho bản thân, tuyệt đối không cho người khác nhìn trộm. Tiểu Quyết hiển nhiên là thích Thập Tam rồi, vừa nghĩ tới trong tương lai không xa sẽ có một người đến sẻ chia phần ngọt ngào này, dù cho đối phương mới là chính chủ, trong lòng nó kỳ thật cũng không phải rất tình nguyện.
Bị ruồng bỏ quá lâu, cô độc quá lâu, người khác chỉ cần tặng cho nó chút xíu ấm áp cùng yêu mến thì nó sẽ khắc ghi cả đời.
“Ừm, Bảo Bảo sẽ thích Tiểu Quyết thôi.”
“Vậy thúc thúc có khi nào sẽ không cần Tiểu Quyết nữa hay không ạ?”
“Sẽ không đâu.” Thập Tam nâng trán, câu trả lời này y đã nói không chỉ ba lần rồi, nhưng đứa nhỏ này luôn không ngừng không nghỉ mà hỏi mình, giống như bất cứ lúc nào cũng phải xác định thái độ của mình, “Thúc thúc sẽ không vứt bỏ Tiểu Quyết đâu, chờ chúng ta tìm được Bảo Bảo sẽ cùng nhau về nhà.”
“A.” lại bị ôm, ép chặt thêm mấy phần vào trong ngực của thúc thúc xinh đẹp, Tiểu Quyết mở thật to đôi trân châu đen, thần sắc kiên định.
Tiểu Quyết nhất định cũng sẽ thích Bảo Bảo.
Thập Tam thấy hài tử trong ngực rốt cuộc cũng thu lại lòng hiếu kỳ, trong lòng không khỏi theo đó mà nhẹ nhàng thở ra. Vô thức thu lại cánh tay đang ôm chặt, Thập Tam xoay người ngẩng đầu nhìn lên trên, hít thở sâu, nhanh chóng đề khí nhảy lên.
Bên tai là gió núi lạnh buốt vù vù lướt qua, gió lạnh ngày càng thấu xương, tạt vào khuôn mặt lạnh lùng của y, trong đó lộ ra quyết tuyệt và hàn ý, khiến người khác phải dừng bước nhìn lại.
Không quản Minh Chi Nhiễm có mục đích gì, y cũng phải liều một lần, đó không chỉ là vì Bảo Bảo, cũng là vì Thất ca. Thất ca là thân nhân của y, y quyết không cho phép Minh Chi Nhiễm cứ không rõ ràng như vậy, làm tổn thương hắn, tuyệt không.
Thập Tam không chú ý tới, đứa nhỏ trong ngực y nâng lên khuôn mặt nhỏ non nớt của nó, ngây ngốc nhìn..