Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
- --
Kỳ thật, Hách Liên Huyền lần này rời đảo chủ yếu là đi tìm Thập Tam.
Thực ra, từ khi Thập Tam rời khỏi Cổ Tháp Đảo, bên cạnh y vẫn luôn có người âm thầm theo dõi. Có thể nói, Hách Liên Huyền chưa từng nghĩ tới, ngay dưới mi mắt của hắn thế mà lại có người ra tay hạ độc Thập Tam. Hách Liên Huyền thậm chí đã lên kế hoạch tốt rồi, Thập Tam vẫn giống như trước đây, luôn thích chạy loạn, vậy lần này cứ để y đi ra ngoài chơi đùa cho thỏa thích. Hài tử kia muốn đi theo y, hắn cũng ngầm chấp thuận, bởi lẽ, bất cứ lúc nào cũng có tin tức ngầm về tung tích dọc đường của Thập Tam truyền đến Cổ Tháp Đảo, hắn tự cảm thấy đã an bài rất thỏa đáng rồi. Người ta nói, người thông minh mấy cũng khó tránh sai lầm, cẩn thận mấy cũng có sơ sót*, mặc dù tin tức ở Cổ Tháp Đảo nhạy bén, tốc độ truyền tin cũng nhanh, nhưng giữa lúc truyền đến truyền đi cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Dù tốc độ của Hách Liên Huyền có nhanh, cũng so không lại với người thời thời khắc khắc đều đi bên cạnh Thập Tam.
[百密一疏: chỉ sự sơ suất vô tình trong quá trình suy tính rất cẩn thận.]
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, khó đoán nhất là người thâm hiểm khó lường. Huống hồ, ban đầu người kia cũng không có bất kì động tác khả nghi nào, nếu như sớm bại lộ dù chỉ là một chút, chắc hẳn Thập Tam sẽ không gặp phải loại thủ đoạn tàn độc này.
Kinh ngạc, tức tối, phẫn nộ, đau lòng... Một loạt cảm xúc xông thẳng lên đầu. Đến mức, trong một khắc đó, thiếu chút nữa hắn đã không hề do dự, một chưởng đánh chết cái kẻ khởi nguồn tai ương*, không biết sống chết trước mắt kia.
[*罪魁祸首- tội khôi hoạ thú. Nói đến tên tội phạm đầu sỏ và cũng là nguyên nhân chính của tai hoạ.]
Nếu không phải ảnh vệ kia đột nhiên xuất hiện, kịp thời ngăn cản sự hung bạo của chính mình, thì không biết người kia đã chết dưới tay hắn bao nhiêu lần rồi.
“Đảo chủ,“ âm giọng thanh trong mang theo chút khàn khàn, ảnh vệ kia dùng thanh bằng nói, “Đối với hài tử này, Ảnh Thập Tam vẫn luôn áy náy trong lòng*, đảo chủ cũng biết y thương yêu hài tử này đến mức nào. Nếu như, nếu như y tỉnh lại rồi phát hiện đảo chủ tự tay giết chết hài tử mà y một lòng yêu quý bảo hộ, huống hồ, đảo chủ...”
Hơi hơi híp mắt, Hách Liên Huyền còn nhớ ảnh vệ này, đã nhiều năm rồi, cũng thật là làm khó hắn vẫn luôn âm thầm chăm lo cho hài tử kia. Hách Liên Huyền lạnh lùng nhìn vào hài tử đang được ảnh vệ kia che chở, trong miệng hài tử chảy máu không ngừng, song quyền nắm thật chặt, đôi mắt trong sáng đen vẫn như trước kia, sắc bén như trâm nhọn, cay độc, nào còn nửa phần ngây thơ và đơn thuần lúc đầu ở trước mặt Thập Tam.
“... Chung quy, ngài là phụ thân của nó.”
“Ta không có phụ thân!” Một tiếng gầm trầm thấp non nớt, giống như dã thú bị thương phẫn hận gào rú, đó không phải là phụ thân của nó, nó không có phụ thân, không có.
Đứa nhỏ tuy còn bé, nhưng phần ghét bỏ thấm ra từ trong thân thể của nó rất nặng nề.
“A Quyết...” Bóng đen giật mình một chút, vô thức khẽ gọi một tiếng.
Hoá ra, hài tử này lại chính là đứa nhỏ vẫn luôn đi theo bên cạnh Thập Tam, Tiểu Quyết.
Mà Tiểu Quyết chính là tiểu chủ tử của Cổ Tháp Đảo.
Tại sao nó phải hạ độc thủ, hại Ảnh Thập Tam chứ, Ảnh Thập Tam cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với nó. Ngay cả việc năm đó vứt bỏ nó để chạy trốn, Tiểu Quyết cũng đã biết lâu rồi, vả lại, thời điểm đó nó cũng không có biểu hiện khác thường nào muốn trả thù Ảnh Thập Tam.
Năm đó, thời điểm Hách Liên Huyền giao anh nhi trong tã lót cho người khác, quả thực không ngờ sẽ xảy ra chuyện hôm nay.
“Hừ” một tiếng lạnh lẽo, khiến hai người còn lại cũng phải cứng đờ.
“Đảo chủ...”
Đôi mắt đen âm hàn của Hách Liên Huyền Âm đâm thẳng về phía đứa nhỏ, một lúc sau, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp băng lãnh như từ địa ngục truyền đến: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho y không có chuyện gì, nếu không,“ dừng một chút, Hách Liên Huyền cười lạnh nói, “Bổn đảo chủ không ngại đoạn tử tuyệt tôn.” Hài tử, hắn quan tâm sao, nếu như nam nhân nọ vì lẽ đó mà gặp chuyện bất trắc, cho dù năng lực của hài tử này có cường mạnh hơn thì đã sao, chỉ cần Hách Liên Huyền hắn có tâm tư đó, thì giờ đây, hài tử kia còn có thể khoẻ mạnh sao?
Nếu như bên cạnh không còn người kia nữa, những người khác có ra làm sao thì liên quan gì đến hắn.
Năm đó nếu không có nam nhân kia, cũng sẽ không có Hách Liên Huyền của ngày hôm nay, bọn họ đã sớm không thể tách rời.
·
Trong mộng lênh đênh chìm nổi* ngàn lần, cuối cùng giờ đây mới tỉnh mộng.
[颠沛流离 - điên bái lưu ly. Điên bái (颠沛) là khốn cùng. Lưu ly (流离) là lưu chuyển ly tán vì chiến loạn. Miêu tả cuộc sống gian nan, lang thang tứ phương.]
Thật nặng, thật mệt mỏi, bất quá Thập Tam vẫn chầm chậm mở mắt ra. Đập vào mắt, lại là một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, còn đôi mắt to từ trước đến nay vẫn luôn sáng rực kia, lập tức vỡ òa vui sướng, dường như khiến cho mắt đen của Thập Tam nhói đau.
“Cha ——”
Đôi môi của Thập Tam trúc trắc hé mở, một màn trước mắt tưởng chừng như đang nằm mơ. Vào thời khắc ấy, thậm chí ngay cả khó chịu trong người y cũng không kịp cảm nhận. Bảo Bảo...
Đây là Bảo Bảo của y...
Thân ảnh nho nhỏ nhào vào lòng ôm chặt lấy y, kinh hỉ bỗng nhiên đột kích khiến Thập Tam xuýt chút nữa thì rơi lệ, bất quá chưa kịp đợi y hồi thần, trọng lực trên người đột nhiên giảm bớt.
“Bảo Bảo...” Thập Tam giật mình, lo sợ Bảo Bảo lại bị người ta bắt đi lần nữa.
“Cha,“ Bảo Bảo muốn cha, vùng vẫy tay nhỏ chân nhỏ, nhưng tay chân của nó thực quá ngắn rồi, tại sao không cho nó ôm cha? Bảo Bảo nhe răng múa vuốt một lúc, con ngươi đen bóng như trân châu xoay chuyển chuyển, lập tức chuyển dời mục tiêu, “Thúc thúc, thúc thúc, Bảo Bảo muốn cha, thúc thúc đồng ý với Bảo Bảo cần cha mà.”
Bảo Bảo quá nhỏ, chỉ biết nói bừa, cái gì gọi là “Thúc thúc đồng ý cần cha” vậy? Như thế không phải sẽ làm thành nghĩa khác sao.
[Tâm Duyệt: Giải thích một chút, trong nguyên tác, tác giả Nhược Nhược đã cố ý cho Bảo Bảo nói sai ngữ pháp và dùng từ dễ gây hiểu nhầm. Đáng lẽ phải nói là “Thúc thúc đồng ý với Bảo Bảo đi mà, Bảo Bảo MUỐN cha.”
Chữ 要 vừa có thể hiểu là cần hoặc muốn. Nên nói theo cách của Bảo Bảo thì bị hiểu nhầm là “Thúc thúc đồng ý sẽ “rước” cha của Bảo Bảo về nhà đi.” =)))]
Hách Liên Huyền kỳ thật cũng không thích hài tử, năm năm qua, từ việc hắn chẳng nghe chẳng hỏi gì về tiểu chủ tử của Cổ Tháp Đảo cũng có thể thấy được. Chẳng qua, có rất nhiều lúc, sẽ có một vài người ép buộc chúng ta làm những chuyện mình không thích. Giờ đây, Hách Liên Huyền chính là như thế.
Nam nhân như đang bị bạch tuộc quấn lấy này thật bó tay, hắn rất muốn lạnh lùng nói một câu, bản đảo chủ không thích trẻ con.
Chịu không nổi Bảo Bảo nũng nịu, nơi khóe mắt vừa thoáng nhìn qua nam nhân nằm trên giường, trên mặt rõ ràng là bộ dạng khẩn trương, đến mức đó sao...
Đành phải vươn tay ôm lấy, dừng lại một khắc, Hách Liên Huyền mới khẽ gật đầu, thanh âm băng lãnh trước sau như một: “Ừm, thúc thúc cần cha.”
Mặc dù sắc mặt Thập Tam vẫn cứ trắng bệch như cũ, chẳng qua một khắc này, y không nhịn được mà ửng đỏ hai gò má, có chút xấu hổ, khắp tròng mắt đều nhìn thấy vẻ rối loạn.
“Thúc thúc, cha ngủ thật là lâu.” Bảo Bảo trèo lên cổ Hách Liên Huyền, ngồi trên cánh tay của hắn. Nam nhân cười thầm nhưng toàn thân không có khí lực, chỉ có thể bị cưỡng ép nằm trên giường.
A, cha còn thích ngủ nướng hơn Bảo Bảo nữa. Nõ đã ở nơi đây chờ rất lâu rồi, nhưng thúc thúc cứ mãi không cho nó gặp cha, nói là cha đang ngủ, không thể quấy rầy. Kỳ thật Bảo Bảo rất ngoan, sẽ không đánh thức cha, chẳng qua cùng lắm là muốn ngủ chung với cha mà thôi, nhưng mà là thúc thúc này nói: “Bảo Bảo ở bên cạnh cha, cha sẽ không thể ngủ yên giấc.”
Nói dối, trước kia, mỗi ngày nó đều ngủ chung với cha, cha rất là thích Bảo Bảo, còn kể chuyện xưa cho Bảo Bảo nha.
Cha đối với Bảo Bảo rất tốt rất tốt, cha nói, muốn Bảo Bảo tận hưởng vui vẻ gấp đôi.
Hách Liên Huyền nghiêng mắt nhìn nam nhân nằm trên giường, quay đầu nói với Bảo Bảo: “Cha lười, sau này Bảo Bảo không được học theo cha.”
Suýt chút nữa Thập Tam đã nghẹn một hơi trong cổ, có chút bối rối lườm mắt qua hai người một lớn một nhỏ trước mặt. Nhưng mà, khi thần trí đang trên mây của y rốt cuộc cũng trở về, hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy chủ tử bình tĩnh ôm Bảo Bảo như thế, có chút không thể tin.
Quả nhiên a, Bảo Bảo vẫn luôn ở bên chủ tử, chỉ có một mình y ở bên ngoài đâm loạn như con ruồi không đầu*.
[*Ruồi không đầu: phép ẩn dụ, nói đến những người đang lao đi khắp nơi một cách điên cuồng.]
Khi đó, chủ tử mang Bảo Bảo đi, để Minh Chi Nhiễm truyền lời cho y, chẳng qua mục đích chính là hi vọng mình tự trở về thôi, chủ tử cần phải chứng minh cái gì sao? Hay là, quá mức để ý đến nỗi thiếu khuyết cảm giác an toàn?
Bỏ đi bỏ đi, dù có là gì đi nữa thì bây giờ còn ý nghĩa sao? Năm xưa, từ lúc y quyết định đi theo chủ tử, thì tất cả đã được định sẵn rồi, bỏ không được cũng trốn không thoát, cũng không muốn rời đi.
Bảo Bảo ở trên người Hách Liên Huyền được một lúc thì chán rồi, hết lắc rồi động, muốn trở lại bên cạnh cha. Hách Liên Huyền nhìn nhìn Thập Tam, nét mày lạnh lùng nghiêm nghị khẽ nhíu nhíu, lời lạnh như băng, nói với Bảo Bảo: “Nghe lời một chút.” Thân thể của người này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chịu không nổi sự nghịch ngợm của tiểu tử này.
Bảo Bảo mềm mại kêu: “Ô.” Thúc thúc này có chút lạnh, ưm, giống hệt Bảo Bảo!
Vừa thả Bảo Bảo xuống, Bảo Bảo lập tức liền nhảy về phía cha nó.
“Cha, ưm, cha ngoan.” Cọ cọ phần má non mềm bên mặt Thập Tam, rất là thỏa mãn.
Thập Tam vươn tay ôm lấy Bảo Bảo, khiến nó dễ chịu hơn. Mi mày buông rũ thấp thấp, Thập Tam không nói gì.
Hách Liên Huyền tất nhiên cũng không mở miệng, một nhà ba người khó có được vẻ yên bình như vậy, chỉ có một mình Bảo Bảo lầm bầm bên tai Thập Tam khoảng thời gian này nó đã chạy đến đâu chơi, đã ăn cái gì, nhìn thấy cái gì, còn hỏi Thập Tam vì sao không đi tìm nó, không phải thúc thúc đã nói cha rất mau sẽ đến đây sao.
Thập Tam lẳng lặng nghe, trong lòng phức tạp đến lợi hại. Hạ thân vẫn đang đau âm ĩ, không khỏi sinh ra một chút ủy khuất.
Trước khi ý thức của Thập Tam lâm vào mơ hồ lần nữa, dường như y nghe thấy thanh âm băng lãnh của chủ tử đang nói: “Cha cần nghỉ ngơi rồi, Bảo Bảo đi ra ngoài chơi trước đi.”
“Không muốn.” Bảo Bảo dùng đôi tay nho nhỏ tay ôm chặt cha chặt cứng, “Bảo Bảo muốn ngủ chung với cha.”
“...”
...