Ảnh Thập Tam

Chương 30: Chương 30




Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri

Beta: Raph

- --

Một tiếng kẽo kẹt khẽ vang, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong phòng, lặng yên không một tiếng động. Ngoài phòng, một thanh ảnh mỏng manh như tờ giấy, bộ dạng quỷ mị lướt qua, ẩn nấp trong góc khuất.

Từng bước từng bước, chầm chậm đến gần giường của Thập Tam, màn giường buông rũ, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc có bộ dạng thế nào.

Thân ảnh nho nhỏ bước chân hơi trầm, bất giác nắm chặt cứng song quyền, một đôi mắt đen láy như trân châu đen lại có ánh mắt thấp thoáng vẻ nặng nề, đôi môi xinh đẹp bất giác mím chặt. Thì ra bóng người nhỏ này là Tiểu Quyết.

Sau khi Thập Tam xảy ra chuyện, dưới sự kinh ngạc và phẫn nộ cực điểm, thiếu chút nữa Hách Liên Huyền đã một chưởng đánh chết nó. Người đó đã nói ra lời tàn độc, nếu như nam nhân này không thể tỉnh lại, vậy nó cũng phải mãi mãi bồi táng theo.

Bồi táng sao? Ừm, ý tưởng này cũng không tệ đâu.

Nó vốn đã có dự định như thế.

Mắt lạnh nhìn nam nhân gọi là Thập Tam đang không ngừng giãy giụa trên giường, chắc hẳn là thống khổ cực độ.

Tiểu Quyết không cho rằng bản thân có lỗi.

Nam nhân đó sao có thể đối xử với mình như thế? Y đã vứt bỏ mình, khiến nó chưa từng được hưởng thụ phần ấm áp vốn nên thuộc về nó. Vừa sinh ra đã có thần lực, nó có thể lựa chọn điều đó sao? Tất cả mọi người đều coi nó là quái vật, ngay cả nam nhân người người kính sợ kia cũng chưa từng nhìn đến mình. Có người nói đó là phụ thân của nó, nhưng có phụ thân nào đối với hài tử vừa sinh ra của chính mình đã không nghe không hỏi, bỏ mặc nó sống chết, còn vứt nó cho người khác. Năm năm qua, nó chỉ có thể ở trong xó xỉnh tối tăm âm u, mới có thể lén lút nhìn thấy vị “phụ thân” kia một lần. Rất nhiều lần, nó đều nhìn thấy phụ thân ban đêm đi vào Quy Các một mình. Quy Các, là vùng cấm của Cổ Tháp Đảo, ngoại trừ nam nhân kia, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.

Rất lâu trước kia, nó đã đoán được thân thế của bản thân chắc chắn sẽ không đơn giản giống như mọi người nói, nhất định có liên quan đến Quy Các này.

Nó có trí nhớ từ rất sớm, nó không nói, người khác có lẽ cũng không biết.

Thời điểm sắp được một tuổi, nam nhân rất đẹp mà từ lúc nó mở mắt đã nhìn thấy kia, đột nhiên không cần nó nữa, nam nhân ấy chính là phụ thân của nó. Trước đó, nó chưa từng cảm thấy có cái gì không tốt, bởi vì nam nhân toàn thân lạnh lẽo ấy cho nó một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như trong quá khứ, nó đã tiếp xúc suốt một khoảng thời gian rất dài, nó rất thích loại cảm giác này. Hơn nữa nam nhân ấy đối với nó cũng rất tốt, nó chưa từng nghĩ đến, có một ngày nam nhân đó sẽ không cần mình nữa. Nếu như không phải sau này, nhờ có tiểu ảnh vệ đột nhiên xuất hiện kia vẫn luôn chăm sóc cho mình, rất có thể nó đã bị bỏ đói đến chết do cạn kiệt lương thực.

A, cảm giác đói khát, đang sống sờ sờ mà bị đói chết rất tàn khốc đó. Ban đầu, tiểu ảnh vệ kia không dám tự tiện cho nó ăn, chỉ có thể lén lút ra sông bắt cá, tối đến lại nấu canh cho nó uống. Hương vị chẳng ra làm sao, rất tanh tưởi, nhưng nó đã ăn như thế ròng rã một năm trời.

Lúc hai tuổi, nó đã hoàn toàn học được cách tự lo liệu cuộc sống, thậm chí còn có thể xuống nước bắt cá rồi. Nó ở trong viện tử kia, dù không có hạ nhân phụ trách, nó cũng chưa từng thiếu nước uống hay lương thực, bởi vì nó sống ở gần biển, tôm cá ngập sông cũng đầy đủ rồi.

Nó hỏi tiểu ảnh vệ kia, ban đầu tại sao lại muốn cứu nó, lúc đầu tiểu ảnh vệ có chút ngạc nhiên, bất quá, vẫn nói là có người kính nhờ. Nó không biết trong Cổ Tháp Đảo còn có ai quan tâm nó nữa.

Người này cũng thật là rảnh, cái người phụ thân kia của nó cũng không cần nó, nhưng người này còn nghĩ có thể khiến cho nó chú ý đến mình một chút. Biết được nam nhân kia thường xuyên đi Quy Các, có một ngày nó cũng lén lút đi vào, chính là nhờ lần đó, cuối cùng nó cũng biết tại sao nam nhân này không cần mình.

Treo trên tường là một bức hoạ, trong đó vẽ một nam nhân. Tướng mạo nam nhân chẳng xuất chúng gì, chẳng qua cũng xem như anh tuấn, nhưng hắn vừa nhìn một cái mà đã nhập thần rồi. Cặp mắt đen trông ngóng nhìn ấy, lộ ra vẻ quyến luyến và ỷ lại sâu sắc...

Nó nhìn thấy phụ thân của mình nhìn bức hoạ kia đến nhập thần, tỉ mỉ đồ lại dung mạo của người nọ, cảm xúc thông thường sẽ kích động đến không cách nào tự kiềm chế, hai tay còn lõm vào tường rất sâu, máu tươi giàn giụa. Hắn thậm chí còn nằm trên cái giường rộng lớn kia, một khi đã ngủ chính là nửa tháng...

Sau này, dưới cơ duyên xảo hợp, cuối cùng nó cũng biết người trên bức hoạ kia là ai rồi. Thật không thể tưởng tượng, ngoại trừ hận ý và mất mát của lúc đầu, hơn hết, nó vẫn muốn gặp nam nhân đó một lần, hỏi y vì sao năm xưa phải vứt bỏ nó rồi rời đi.

Nghe nói người đó rốt cuộc trở về Cổ Tháp Đảo, tâm tình của nó lúc ấy rất phức tạp, nó cũng muốn đi gặp y, nhưng cái người phụ thân kia thế mà lại không cho phép. Hắn dựa vào cái gì mà không cho phép?! Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn được gặp thôi sao? Hừ, ngươi không cho ta gặp, ta lại càng phải đi!

Vậy nên, nó lén lút rời đảo, âm thầm tiếp cận nam nhân gọi Thập Tam kia.

Thập Tam đối với mình thật sự rất tốt, cho dù y vẫn không biết mình chính là hài tử bị y vứt bỏ kia. Nhưng những điều tốt đẹp mà y dành cho nó, sợ rằng đó chính là toàn bộ tốt đẹp cả đời này của nó rồi. Nó rất tham lam quyến luyến phần ấm áp đó. Nó quyết định rồi, nó nguyện ý cho nam nhân đó một cơ hội để bù đắp.

Nhưng mà, tại sao? Tại sao y còn phải hoài thai hài tử? Tại sao?

Bảo Bảo kia là hài tử của y, cũng rất có thể là đệ đệ song sinh của mình, nó nhận rồi, không phải nó đã nói rồi sao, chuyện quá khứ nó cũng không so đo nữa.

Trái tim của người này cũng chỉ lớn nhiêu đó mà thôi, tại sao y lại có thêm hài tử, để chia sẻ phần yêu thương này chứ!

Không thể tha thứ.

...

Vươn tay vén mở màn giường, quả nhiên...

Đã rất lâu rồi, Bảo Bảo không được ngủ chung với cha, cho nên lúc này quả thật là vô cùng buông lỏng mà đánh chén một giấc. Một cái chân nhỏ ngăn ngắn gác lên đùi cha, miệng tựa vào ngực cha, tay nhỏ đang nắm lấy phần áo trên bụng cha, giống như sợ ai giành với nó vậy.

Đôi trân châu đen của Tiểu Quyết chìm xuống, tiểu tử này sao lại không hiểu chuyện như thế!

Thập Tam giống như là có cảm ứng, rõ ràng đã ngủ mất rồi, lúc này dần dần tỉnh lại, mở mắt, liền bắt gặp đứa nhỏ đứng bên giường, một mặt khổ đại cừu thâm, trừng người nằm bên cạnh y.

Ưm, Thập Tam xoay xoay đầu, quả nhiên Bảo Bảo vẫn thích nấp vào người mình ngủ.

Vốn cho rằng nam nhân đang ngủ, đột nhiên phát hiện nam nhân ấy đã tỉnh lại, Tiểu Quyết đã hoảng loạn trong chớp mắt, mắt đen mở to có vẻ không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Thập Tam chằm chằm, xem Thập Tam sẽ phản ứng như thế nào.

Thập Tam thấy đứa nhỏ lộ ra vẻ hoảng sợ, chính là bộ dáng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ấy, trong lòng có một trận khó chịu, y giơ tay có chút khó khăn, vẫy vẫy về phía đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói ra tiếng: “Nào.”

Tiểu Quyết mím mím môi, cuối cùng cởi giày, tùy tiện cuộn vào cái ôm ở một bên khác của Thập Tam. Ban đầu vẫn có chút cứng nhắc, nhưng được Thập Tam vươn tay không ngừng vỗ về, cũng dần dần thả lỏng.

Tiểu Quyết không nhìn vào biểu cảm của Thập Tam, có lẽ cũng không biết nên đối mặt thế nào, nó mở to mắt đen, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng của Thập Tam, sau nửa ngày, nó duỗi tay thăm dò, đặt tay nhỏ lên, nó có cảm giác, bên trong có một luồng khí tức yếu ớt đang dao động.

Thật may, nó vẫn còn.

Sờ soạng một hồi, Tiểu Quyết quả quyết cảm thấy tay nhỏ của Bảo Bảo cản trở quá, thế là rất dứt khoát gỡ phần áo đang bị nắm trong tay Bảo Bảo ra, tốt rồi, bây giờ chỉ có một mình nó sờ được thôi.

Trong tay Bảo Bảo bỗng nhiên trống không, chỉ cảm thấy thiếu mất cái gì. Đừng tưởng rằng nó ngủ rồi thì sẽ không biết gì hết, chỉ thấy nó thật sự mơ mơ màng màng mở mắt, bất ngờ nhìn thấy một đứa trẻ khác cũng nằm trong lòng cha giống mình, lập tức, miệng nhỏ méo lại, không chịu đâu.

“Không cho phép khóc!” Tiểu Quyết họ thấp giọng, ra lệnh.

Bảo Bảo quả nhiên ngừng lại, nhưng cuối cùng nó vẫn không thanh tỉnh hoàn toàn, chỉ nghe nó bĩu môi nói: “Đây là cha của ta, không cho phép giành với ta.” Tình cảm của cha nó và đồ chơi của nó, bất cứ ai cũng không cho.

Tiểu Quyết cười khẩy một cái, không lên tiếng. Nó biết nam nhân bên người chưa ngủ, vẫn đang nhìn hai người bọn nó.

Thế là Tiểu Quyết kéo Thập Tam vào trong ngực nó, giống như là chiếm hữu, cũng chôn mặt vào lòng Thập Tam, còn lườm mắt với Bảo Bảo, bộ dáng bá đạo đó có chút buồn cười.

Mắt của Bảo Bảo còn mơ hồ, thân thể lại chen vào lòng cha của mình thêm vài phần, không có ý bận tâm tới đứa trẻ kia nữa, nhưng cánh tay nhỏ của nó vẫn rất dứt khoát vắt lên trên tay của Tiểu Quyết.

Ca ca này quá ấu trĩ rồi.

Thập Tam xem động tác nhỏ của hai đứa mà buồn cười, đành phải nhẹ nhàng vỗ về chúng nó, nhưng vỗ vỗ, một mình y lại ngủ trước rồi...

Bên này ba người đang ngủ ngon lành, bên khác có một nam nhân nào đó lại không được điềm tĩnh như vậy.

Hách Liên Huyền sớm đã nghe ảnh vệ báo cáo, nói hài tử kia lén lút chạy qua gian phòng của Thập Tam, lúc ấy hắn không nói gì. Nếu như hài tử kia thực sự muốn hại Thập Tam, thì nó sẽ không đi tìm quả Phượng Vĩ ngay trong đêm rồi.

Hôm ấy, toàn bộ ảnh vệ đều không tìm được quả Phượng Vĩ đỏ, bọn hắn vốn đã tuyệt vọng rồi. Nhưng ngay lúc đó, hài tử kia xuất hiện ngay cửa lớn, mặt dính đầy bùn đất và vết thương. Thấy mọi người đều không nói gì, nó cúi đầu run rẩy, từ trong ngực móc ra một quả Phượng Vĩ tươi thắm như máu.

Đúng vậy, chỉ có quả Phượng Vĩ đỏ ở núi Phượng Vĩ mới có thể cứu trị cho Thập Tam và hài tử kia. Mặc dù hắn đã thốt ra lời tàn độc, nhưng hắn cũng biết rõ, cơ hội lần này thực sự mờ mịt, là hắn một mực không nguyện thừa nhận mà thôi.

Hắn không ngờ được, cuối cùng sẽ là hài tử kia cứu được Thập Tam.

Nếu như cuối cùng không nỡ tổn thương Thập Tam, vậy thì ban đầu không nên hạ độc thủ như vậy mới phải.

Hách Liên Huyền làm xong việc trở về, nghe thuộc hạ bẩm báo nói nam nhân nọ cùng hai hài tử kia vẫn đang ngủ. Không biết vì sao, đột nhiên, trong lòng hắn liền có một chút không vui vẻ.

Nhìn ba người kia ôm nhau thành một khối, Hách Liên Huyền nhíu mày, đứng bên giường được một lúc, không biết hắn đang suy tính cái gì.

Tiểu Quyết đang trong giấc mộng, mơ hồ cảm thấy trước giường có người, linh tính nhạy bén, bỗng trợn mở đôi mắt đen.

“Ngươi —— Thả ta ra —— “ Cố ý hạ thấp giọng, hẳn là sợ đánh thức người nào đó, nhưng Tiểu Quyết vẫn hung hăng nói. Không công bằng, tại sao nam nhân này còn ra tay nhanh hơn nó! Nó mới có một tia khác lạ, không biết từ khi nào nam nhân này đã điểm huyệt của nó. Đáng hận.

Hách Liên Huyền cười lạnh, lặng lẽ cười một tiếng, tưởng rằng có chút võ công thì thấy mình giỏi rồi sao, còn kém xa lắm.

Đuôi mắt nhẹ nhàng quét qua hai bên trái phải, hai hắc y nhân không biết ẩn nấp ở chỗ nào xuất hiện trong nháy mắt, tiếp nhận hai hài tử trong tay Hách Liên Huyền.

“Ngươi muốn thế nào? Muốn giết muốn lăng trì tùy ý ngươi, đừng tưởng hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, cứ đợi qua vài năm, ứm ứm.”

Chết tiệt, nó vẫn chưa uy hiếp xong.

Hách Liên Huyền sẽ để ý những lời uy hiếp không đau không ngứa này sao? Lười phải nghe, liền thẳng tay điểm huyệt câm của hài tử kia. Quả nhiên an tĩnh hơn rồi a.

Mà Bảo Bảo ở một bên còn lại, thì đang ở trong ngực một ảnh vệ trở mình, ngáy nhỏ khò khò, đánh một cái, chắc chắn là không biết mình đã không còn ở cạnh cha rồi.

Hai đứa nhỏ bị mang đi rồi, nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Hách Liên Huyền và Thập Tam. Thập Tam vẫn đang ngủ say sưa.

Mất đi võ công, ngay cả tính cảnh giác cũng hạ thấp rồi. Trong trầm lặng, Hách Liên Huyền lặng lẽ thở dài một hơi.

Xoay người nằm lên giường, Hách Liên Huyền vươn tay kéo Thập Tam qua, ôm vào trong lòng, tay còn lại thì đặt lên bụng dưới của Thập Tam, chậm rãi vận khí điều dưỡng thân thể cho y.

Toàn thân đều dễ chịu, Thập Tam nằm trong lòng Hách Liên Huyền được một lúc, động động thân người, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, y cũng gác tay mình qua, hai người tựa vào nhau.

Vô giác cọ cọ vào y phục bên mặt, Thập Tam lại chìm vào giấc ngủ say lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.