"Cô làm việc cho toàn soạn báo nào?" Cổ Tư kiệt muốn hỏi rõ ràng cái này.
"Tôi nói rồi, tôi là nhà thực hiện sản xuất của Đài truyền hình này, không tin thì anh xem đi. . . . . ." Trên cổ Doãn Tuyết Lâm đeo úp ngược thẻ công tác, thẻ công tác lại nhét vào trong túi áo, cô lập tức liền móc thẻ công tác trong túi cho anh xem, chứng minh trong sạch.
Cổ Tư Kiệt đưa tay kéo dây đeo trên cổ cô lại, đồng thời cũng đem cô kéo gần lại, cúi đầu nhìn bằng chứng phân biệt công việc của cô, đúng là giống như cô nói.
"Ối ối. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm suýt nữa đứng không vững mà ngã xuống trên người của anh, thật may là cô cố hết sức giữ một khoảng cách, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được, anh dựa vào gần như vậy, động tác rất không tự nhiên, thực làm cho người ta luống cuống, cô cũng có thể cảm nhận được hô hấp của anh.
Rốt cuộc anh cũng buông tay ra, sắc mặt cô đỏ rực, nhanh chóng lui người lại, đem thẻ công tác nhét trở về túi, không nhịn được khẽ mắng: "Không có lễ độ."
"Chẳng lẽ cô trốn ở bên trong thì có lễ phép sao? Cô vẫn chưa trả lời tôi làm sao phải trốn? Hay là . . . . . Muốn trộm nhìn tôi?" Cổ Tư Kiệt liếc nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, chế nhạo cô.
"Người nào. . . . . . Muốn nhìn trộm anh, tôi đúng là vậy . . . . . Chuyện này là bất đắc dĩ ." Doãn Tuyết Lâm giải thích.
"Có tình thế bất đắc dĩ gì?"
"Tôi vừa mới mua nước khoáng về, không kịp đi ra ngoài, anh đã đi vào rồi."
"Vậy cũng không cần phải tránh." Anh miễn cưỡng cười.
Cô không nói ra lời, anh nói không sai, là cô quá khẩn trương, nhất thời tính sai.
"Không nói câu nào hay hơn đi!" Hai tay anh đút vào túi quần phía sau, nghiêng người nhìn cô.
Mắt cô lóe lên cùng hắn bốn mắt giao tiếp, không nhịn được tâm hoảng loạn.
"Trốn tránh là không muốn gặp lại tôi sao?" Cổ Tư Kiệt thấp giọng hỏi cô.
"Ừ. . . . . ." Nàng nói quanh co, trước mặt anh không nói ra những lời nói quá tàn nhẫn, đầu tiên thì cô không muốn gặp lại anh không sai a!"Không. . . . . . Không phải rồi, phải . . . . . Anh yêu cầu không gian tĩnh lặng, tôi không thể làm gì khác hơn là trốn đi."
"Thì ra là không phải là không muốn cùng tôi quen biết nhau, vậy thì tốt."
Quen biết nhau? Cô chột dạ, cô đúng thật là không muốn cùng anh quen biết quá a!
Anh liếc nhìn nét mặt của cô, mặc dù cô chưa nói ra, nhưng anh cũng có thể đoán ra được mấy phần, cô nhận ra anh, nhưng cô cũng không muốn nhận thức anh.
Đáy lòng anh có một chút ít cảm giác mất mát, nhưng mà không quan hệ, cuối cùng anh đã gặp được cô, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, anh không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt, cô phải cho anh cơ hội, thử xem họ có thích hợp ở cùng một chỗ hay không.
"Tôi muốn hỏi anh. . . . . . Làm sao anh còn nhớ rõ tôi?" Cô cũng đã trưởng thành, sao anh còn nhận được cô chứ?
"Cái người này gương mặt không có gì thay đổi a!" Anh đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay véo véo mặt của nàng.
"Ách! Cũng mấy tuổi rồi, còn ngây thơ như vậy, tôi phải cẩn thận giải quyết chuyện cô núp ở phòng thay quần áo.” Anh thu tay về, ngón tay gõ cằm, không có ý tốt mà nói: "Tôi phải đi tìm cấp trên của cô nói một câu mới được."
"Không thể nào! Anh là nói thật hay là giả, anh muốn đi nói với bà ấy cái quái gì?" Cô nhìn anh giương mày rậm lên, bộ dạng cười đến xấu xa, nhất thời cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là anh nói thật, hay là đang đùa.
"Nói cô đã trốn ở chỗ này." Anh cười đến xấu xa, đôi mắt vô cùng cá tính sâu không lường được.
"Không nên đâu, anh sẽ hại tôi bị cách chức đấy! Anh là Thiên Vương, tôi chỉ là một chế tác nhỏ." Sao có địch nổi một câu nói của anh? Lão tổng nổi tiếng là quỷ nịnh bợ.
"Nếu như cô sợ mất bát cơm. . . . . . Không bằng cô sớm đổi nghề đi, tôi mời cô làm truyền thông cho tôi." Cổ Tư Kiệt rèn sắt khi còn nóng, quyết định phải đem cô buộc ở bên cạnh, nắm chặt cơ hội khó được này.
"Cái gì?" Doãn Tuyết Lâm kinh ngạc mà muốn chết, cô hoàn toàn không có ý nghĩ đổi nghề.
"Mau trả lời đi, nếu không tôi đem chuyện cô trốn ở chỗ này nói ra, ông chủ của cô chỉ sợ cũng sẽ không giữ lại cô." Anh thúc giục.
"Anh. . . . . ." Đầu óc cô trống rỗng, không kịp tiếp chiêu nữa, không có cách nào đi sâu suy xét đề nghị của anh.
"Tôi rất xấu xa." Anh nói thay cô.
"Không sai." Cô phồng má, nhìn anh chí đắc ý mãn(*), dùng tình thế bắt buộc hãm hại cô.
(*)Chí đắc ý mãn: Chí hướng hoàn thành, ý nguyện được thỏa mãn.
"Dù sao cô làm việc ở Đài truyền hình này, đối với giới nghệ thuật cũng không xa lạ gì, nếu như làm tuyên truyền cho tôi chắc chắn có thể nhanh chóng hòa nhập tình hình." Giọng điệu anh nhàn nhạt, đáy lòng cũng rất kiên trì.
"Chẳng lẽ anh thật sự còn thiếu người tài sao?" Nếu chỉ là muốn trêu chọc cô, vậy thì thật sự hơi quá đáng.
"Đúng."
"Cho tôi thời gian suy nghĩ." Trước tiên cô chuồn đi rồi hay nói, ít nhất đừng để cho lão tổng biết chuyện cô trốn ở chỗ này.
"Không có thời gian, bây giờ cô phải cho tôi câu trả lời chắc chắn." Anh cũng không để cho cô chuồn mất.
"Tôi. . . . . . Không nghĩ sẽ giúp việc cho anh."
"Nói lý do."
"Tôi. . . . . ." Phải nói gì được? Cô còn đang suy nghĩ.
"Cô ghét tôi?" Anh lại thay cô trả lời.
"Đúng đúng đúng. . . . . . Anh nói đúng rồi." Cô gắng sức gật đầu, đồng ý anh nói, cũng lấy lý do vì cái này có thể giúp cô chạy thoát thân.
Cổ Tư Kiệt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng mạnh mẽ gật đầu của cô, anh cảm giác mất mát nghiêm trọng hơn.
Có thể tưởng tượng, năm đó anh để lại cho cô ấn tượng rất xấu, anh muốn cô nhớ anh, nhưng không nghĩ đến cô sẽ vì vậy mà ghét anh.
Vậy làm sao có thể? Anh phải nhanh dịch chuyển bức thành này một chút, để cho cô biết tâm ý của anh không có cái chữ “Xấu” này.
"Được rồi, quyết định như vậy đi." Anh tự ý quyết định.
Cô sửng sốt."Quyết định cái gì?"
"Ngày mai cô đến làm."
"Tôi không có nói muốn đi." Cô lại không đồng ý.
Ngay vào lúc này ngoài cửa phòng thay quần áo truyền đến tiếng gõ cửa ——
"Thiên Vương, xin hỏi anh thay quần áo xong chưa? Phòng chụp ảnh đều đã ở đây đợi lệnh rồi."
Doãn Tuyết Lâm nghe ra bên ngoài là tiếng của Tổng giám đốc.
"Anh. . . . . . Mau thay quần áo ra ngoài đi." Cô thấp giọng cầu xin anh nhanh một chút, đừng làm kéo dài thời gian làm cho cả phòng Nàng nhỏ giọng cầu xin hắn nhanh một chút, chớ Hư Háo thời gian làm cho mọi người phòng chụp ảnh chờ anh.
"Cô không đáp ứng, tôi sẽ không thay." Cổ Tư Kiệt tự nhiên mà dựa lưng ở ghế dựa, hai tay khoanh ở trước ngực chờ cô.
Cốc cốc cốc ——
Ngoài cửa nữ Tổng giám đốc dường như nghe được trong phòng thay quần áo có tiếng nói chuyện với nhau, nghi ngờ hỏi: "Thiên Vương, là có người nào ở bên trong nói chuyện với anh sao?"
Doãn Tuyết Lâm thật là muốn khóc, chắp tay trước ngực cầu xin anh, muốn anh ngàn vạn lần đừng nói cô ở trong này.
"Ở đây chỉ có một mình tôi, cho tôi thêm năm phút." Cổ Tư Kiệt nhịn cười, cất giọng nói với nữ Tổng giám đốc bên ngoài cửa.
Doãn Tuyết Lâm vỗ ngực một cái, cuối cùng anh còn có chút nhân tính, không để lộ ra chuyện cô ở bên trong.
"Này! Bảo bối, cô trả lời tôi nhanh một chút, hoặc là bây giờ cô xông ra? Đây chính là một con đường chết, lão tổng cô đang ở ngoài cửa, gặp phải ký giả còn thảm hại hơn, trắng cũng sẽ bị tô lên thành đen, họ sẽ nói cô và tôi một mình ở trong phòng thay đồ, cái đó nhất định có mập mờ, vậy là cô có tắm thế nào cũng không rửa sạch được." Giọng nói của Cổ Tư Kiệt nhẹ nhàng uy hiếp cô.
Doãn Tuyết Lâm sợ hãi trừng to đôi mắt, khó mà tiếp nhận anh gọi cô "Bảo bối" , sau đó nói ra với cô thực tế tàn khốc.
Nhưng anh cũng không nói sai a! Hiện tại cô đi ra ngoài đúng là chỉ còn đường chết, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác.
"Anh cái người này thật xấu xa, dù sao anh cũng nên niệm tình chúng ta là người quen biết cũ, tha cho tôi một mạng." Cô khẽ run dùng âm lượng nhỏ nhất nói, hi vọng còn có thể cứu vãn không gian.
"Chính là niệm tình quan hệ của chúng ta là chỗ quen biết cũ, tôi mới cứu cô một mạng, nói lại làm tuyên truyềt, tôi sẽ bảo vệ cô toàn vẹn trở ra." Anh năm cằm xinh xắn của cô, nhẹ nhàng nói, kiên trì mà không nhượng bộ.
Toàn thân cô như có điện giật mà rung mình, lời anh nghe như vô tình, cặp mắt nhìn mà lại hữutình, trong nháy mắt cô có chút mê hoặc, một lòng không tự chủ được rơi vào trong ánh mắt của anh.
"Thế nào?" Anh hỏi.
"Được. . . . . . Đi!"
"Tự nguyện một chút."
"Được, tôi chuyển nghề làm tuyên truyền cho anh." Cô rời tay của anh đi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thế này mới ngoan." Cổ họng Cổ Tư Kiệt giật giật, phát ra tiếng cười thành công khe khẽ, đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng của cô nói: “Ngoan ngoãn chờ tôi.”
Cô tức giận lườm anh.
Anh vẫn cười, cầm quần áo vào trong phòng thay đồ.
Tâm tư cô rối bời bước đi thong thả chờ đợi, không có cách nào tưởng tượng ở nơi này trong thời gian ngắn ngủi đã phát sinh chuyện, cô bằng lòng làm tuyên truyền cho Thiên Vương Châu Á, mà giờ phút này anh đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo.
Giữa họ chỉ cách nhau một cánh cửa, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh chạm nhau khi anh mặc cởi quần áo, mỗi dây thần kinh của cô kéo căng, cuối cùng cô cùng anh gần gũi như thế. . . . . . Nếu cô cũng là người hâm mộ của anh, nhất định sẽ điên cuồng thét chói tai đấy!
Oh! Nhưng cô không phải, cô không phải là người hâm mộ của anh, cũng không phải là thành viên của hội người hâm mộ theo đuổi ngôi sao, nhưng mà tại sao cô cũng nghĩ muốn xúc động mà hét lên?
Cô cũng sùng bái anh hoặc là cô cũng ái mộ anh?
Không không, hắn xấu xa muốn chết, lần sau cô có cơ hội, nhất định phải cho thêm vào nước khoáng của anh một con ếch.
Bất chợt cô nhìn đến trên bàn trang điểm khuôn mặt của mình phản chiếu ở trong gương, cô lại có thể cười đến mức tệ hơn so với anh.
Thật sự không thể chấp nhận được! Nhưng cô đã đồng ý phải làm việc giúp người xấu xa kia, muốn thay người xấu công việc, sau này làm sao được.
"Nghĩ gì vậy?" Cổ Tư Kiệt thay xong quần áo đi ra ngoài phòng thay đồ, nhìn thấy Doãn Tuyết Lâm ngơ ngác đứng trước gương, cố ý vỗ vào vai của cô một cái.
"Hù dọa. . . . . . Làm tôi hoảng sợ." Cô chột dạ xoay người đối mặt với anh.
Anh đưa đồ thay ra đưa cho cô, còn ném sang một ánh sáng lóe lên của chìa khóa xe hơi.
Cô đần độn không hiểu mà nhận ở trên tay.
"Đem quần áo đặt vào trong túi cầm tay, chìa khóa xe của tôi cô phải cầm chắc, chờ một lát tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ bảo tất cả mọi người bên ngoài rời đi." Anh nói.
Cô còn chưa kịp thích ứng anh đã đưa đến rồi, cầm quần áo bỏ vào túi cầm tay cô biết, nhưng ——
"Cái chìa khóa xe này. . . . . . Muốn làm gì vậy?"
"Tín vật."
"Cái gì?"
"Giao hẹn không phải đều phải có tín vật? Bây giờ co cầm tín vật của tôi, chính là đồng ý đi theo tôi rồi." Anh đi về phía cửa.
Cô đuổi theo anh, níu lấy cánh tay của anh, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà. . . . . . Lát nữa tôi còn làm việc."
"Đó là chuyện của cô vậy nên tôi không xen vào, tóm lại tôi tiếp nhận phỏng vấn xong, thì cô đến bãi đậu xe đợi tôi...chúng ta sẽ cùng đi." Anh quay đầu lại cười với cô.
Cô buông tay ra, nhìn anh đi ra ngoài, nghe được anh ở bên ngoài cửa nói với người ta: "Trước khi tôi trở về, không cần có bất kỳ người nào đến gần sử dụng phòng thay quần áo."
"Dạ dạ, không thành vấn đề." Tổng giám đốc đang trả lời anh.
Cô nghe rất nhiều tiếng bước chân đi xa, nhìn chìa khóa xe anh giao xe của anh cho cô, cô đã là lục thần vô chủ(*).
(*)Lục vô thần chủ: Hoang mang lo sợ, không làm chủ được tinh thần.
Ba tháng sau ——
"Tư Kiệt, dậy đi, bữa trưa mua rồi, lát nữa người đại diện muốn anh qua đó họp."
Doãn Tuyết Lâm mang theo bữa trưa chỉ định Cổ Tư Kiệt phải ăn, tự ý mở cửa vào phòng riêng của anh, đây là tòa nhà tinh mỹ ở Đài Bắc thuộc khu vực tòa nhà cao cấp hai mươi tầng, trang trí xa hoa cùng cảm giác hiện đại.
Không gian trên trăm bình(*) rộng rãi chia làm hai khu, một bên là khu chuyên dùng cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của riêng Thiên Vương, bên kia là phòng sáng tác, phòng ghi âm, còn có phòng họp, có thể nói là bảo địa sáng tác của Thiên Vương, tất cả các tác phẩm một năm hút tiền hơn trăm triệu đều được thai nghén mà sinh ra ở đây.
(*) 1m2 = 0,3025 bình
Doãn Tuyết Lâm bước vào phòng khách của nhà riêng, con dương khuyển đực kiểu cổ(một giống chó cảnh) tên Harry liền phe phẩy lông toàn thân xông đến phía cô, hưng phấn ngửi thức ăn ngon trên tay cô.
"Chào buổi sáng Harry, đây không phải là mang cho mày, của mày ở phòng bếp." Cô sờ sờ Harry, đóng cửa lại, đi vào phòng bếp, lấy thức ăn cho chó rót đầy bát của Harry, Harry lập tức ăn bữa ăn sáng của nó.
Bước chân của Doãn Tuyết Lâm không dừng lại, cô cầm khay, dọn bữa trưa của Cổ Tư Kiệt xong, bưng khay đi vào trong phòng anh.
Ban đêm anh đều luôn luôn sáng tác ở đây, cho nên rời giường rất muộn, thường thường là bữa sáng và bữa trưa ăn cùng nhau..
Cô bị “Cưỡng ép” làm tuyên truyền cho anh đến nay đã ba tháng, thói quen sinh hoạt của anh cũng đã lờ mờ hiểu rồi.
Ban đầu lúc vừa mới bắt đầu, cô là không quá tình nguyện, nhưng khi cô nói cho mẹ và hai em gái cô chuyển qua làm việc cho Cổ Tư Kiệt, nhưng tất cả các nàng đều lao vào đưa ra yêu cầu.
“Chị, đây là T- shirt của em, chị giúp em đưa cho Cổ Tư Kiệt ký, phải nhớ kỹ đấy!" Em gái lớn lấy ra cái áo sam bắt cô phải giúp một tay.
"Chị gái, chị giúp em chuyển hạc giấy của em đưa cho Cổ Tư Kiệt, sau đó xin anh ấy ký tên giúp em trên chỗ này của sổ tay nhé." Em hai cũng cầm tặng phẩm muốn cô chuyển cho thần tượng, hơn nữa còn phải ký tên.
Mẹ cũng chen một chân vào."Tuyết Lâm à! Năm đó mẹ Cổ Tư Kiệt Hàn Âm giúp mẹ ký tên, mẹ còn lưu lại ở trên quyển sổ nhỏ này, con xin Tư Kiệt giúp mẹ ký một chữ ở bên cạnh, vậy thì hết sức hoàn mỹ."
"Mẹ, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn theo người ta chơi trò minh tinh ký tên chứ!" Doãn Tuyết Lâm không chịu nổi nhắc đi nhắc lại.
"Ai nha, yêu thích một người giỏi giang nào có phân biệt tuổi tác các con nói xem có đúng không nào?" Đuổi theo trào lưu mẹ hỏi hai cô em gái.
"Đúng đấy! Lão tỷ, chị cũng đừng máy móc như vậy, không có ai có thể gần Cổ Tư Kiệt hơn so với chị, giúp chúng em một chút xíu việc chị cũng sẽ không mất đi khối thịt nào." Em gái lớn nói lại một câu.
Cô lực lượng nhỏ đánh không lại mẹ và mấy cô em gái, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy sổ của các nàng nhờ ký tên, không nghĩ tới Cổ Tư Kiệt còn rất vui lòng giúp họ ký, còn nói: "Tôi khó lắm mới được mẹ Doãn nhớ rõ, có hôm nào rảnh mời bác ấy ăn cơm."
"Không không, không cần đâu!" Doãn Tuyết Lâm khó xử mà từ chối.
"Ai nói không cần? Cô giúp tôi chuyển lời của tôi là được." Cổ Tư Kiệt khăng khăng muốn cô chuyển lời.
Chẳng qua cô giả vờ quên, về nhà cũng không nói với mẹ.
Ngay sau đó cô triển khai công việc mới, lúc đầu bận rộn sau đó cô thật sự quên chuyện này.
Mà tính cách của cô tùy ngộ nhi an(*), thật ra thì cũng không phải không thích ứng được công việc, mặc dù phạm vi "Nghiệp vụ" của cô rất rộng, nhỏ như cuộc sống sinh hoạt cá nhân thường ngày của Cổ Tư Kiệt, ăn uống cùng với ngủ nghỉ, cộng thêm ăn uống vệ sinh của chú chó Hary, lớn như chuẩn bị toàn bộ buổi biểu diễn của Cổ Tư Kiệt, truyền bá trên TV. . . . . . Một mình cô xử lý trước tất cả công việc.
(*)Tùy ngộ nhi an: Tạm hiểu là thích ứng trong mọi hoàn cảnh
Với cô đầu tiên hướng tới là kinh nghiệm công việc, tất cả những thứ này đều không làm khó được cô, ngược lại nhờ vậy cô quen biết được nhiều người hơn.
Cũng bởi vì ông chủ của cô là Thiên vương, cô liên đới nhận được mấy phần đãi ngộ, tất cả mọi người gọi cô một tiếng "Lâm tỷ", làm cho người không tự chủ được mà lâng lâng.
Hơn nữa Cổ Tư Kiệt còn là một ông chủ hào phóng, trả tiền lương cũng rất khả quan, không năm thì ba lúc thì còn có chút từ thiền thêm, ví dụ như. . . . . . Giống như kiểu bây giờ, cô bưng bữa trưa của anh tới, mở của phòng anh ra, thấy anh còn ngủ, hình ảnh anh chàng đẹp trai nửa thân trần có thể "Bổ" mắt.
Mắt thấy tư thế ngủ của thần tượng mà bao nhiêu thiếu nữ thầm mến anh, các sư cô cũng không thấy được cảnh độc nhất vô nhị này, cô nhìn thấy trơn toàn bộ rồi.
Còn nữa cô biết thói quen của anh, sở thích, anh đi đến chỗ nào, thì cô cùng anh đến nơi đó, anh làm cái gì cô cũng có thể tham dự, đó là điều người khác không làm được, đối với cô mà nói, rất là đặc biệt ưu đãi đấy!
Nói một cách thẳng thắn, có lẽ cô còn nhớ tới "Chuyện cũ", đáy lòng vẫn còn ý nghĩ ghét anh, nền tảng Piano của anh thâm hậu, tài năng âm nhạc đẳng cấp vươn ra toàn bộ Châu Á không có người nào địch nổi, cô đã sớm biết một ngày kia anh nhất định sẽ trở thành siêu cấp siêu sao.
Trừ những điều này ra, còn có một phúc lợi thật tốt. . . . . . Chính là hợp đồng với Cổ Tư Kiệt ghi rõ, anh không thể nói chuyện yêu .
Đó là trước đó vài ngày cô từ người đại diện lấy được thông tin.
Cô cảm thấy an toàn vô cùng, dù sao vậy thì tạm thời anh sẽ không bày tỏ yêu thương với đối tượng nào, cũng không thể ngỏ lời yêu thương với cô, vì vậy co cảm thấy mình rất an toàn.
Cô vui với việc giữ khoảng cách với anh, vậy cô mới có thể an tâm mà lấy ra quyển sổ lưu niệm trước kia anh lưu lại trên đó có nét chữ mang mùi vị quá khứ, an tâm mà ở bên cạnh giúp anh một tay.
Đặt ra giới tuyến với nhau cũng là tốt, cô sẽ không mê muội đầu óc mà yêu anh, anh cũng sẽ không tùy ý vượt qua ranh giới với cô.
"Tư Kiệt, chỉ còn một tiếng nữa là phải đi họp rồi, rời giường đi." Cô mở rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu cho anh tỉnh ngủ.
"Hừ. . . . . ." Cổ Tư Kiệt gầm nhẹ, lật người ôm cái gối lớn ngủ tiếp, ba tháng qua cô gái này đều dùng phương pháp vô nhân đạo này đánh thức anh, anh căm ghét ánh mặt trời ban ngày.
Sao bình thường cô không dịu dàng với anh một chút? Anh biết bao mong đợi tỉnh lại có thể thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô, cô giống như những người khác dùng ánh mắt vừa thơ ngây vừa sung bái nhìn anh. . . . . . Tiếc là, cho tới bây giờ anh không thấy trên mặt cô những dấu tích kia.
Cô giống như mộ nữ tu sĩ, cẩn thận mà phải đứng thật xa, lạnh như băng nhìn anh, chờ anh tỉnh lại, cô lại giống như một kiểu người máy đi tới, xếp màn, trải ra giường, báo cáo hành trình hôm nay, động tác rập theo một khuôn khổ, hơn nữa cũng không xuất hiện sai lầm.
Điều này không giống như tưởng tượng của anh về cô.
"Đếm ngược thời gian mười, chín, tám. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm nhìn đồng hồ đọc giây.
Cổ Tư Kiệt bực mình từ trên giường ngồi dậy, khẽ cắn môi, thầm nghĩ sự việc nhất định sẽ có chút chuyển biến, cô rất không thú vị, phải thế nà để cho cô chuyển biến?
Nguýt khuôn mặt nhỏ nhắn vô tình của cô một cái, anh cảm thấy một trận buồn bực, vào phòng tắm đi rửa mặt, thay quần áo. . . . . . Nghĩ đối sách.
Doãn Tuyết Lâm nhìn anh vào trong phòng tắm, thầm nghĩ làm sao anh không hề nói chào buổi sáng với cô? Bất kể anh ngủ rất muộn, cô gọi anh rời giường, anh cũng sẽ nói "Chào buổi sáng" .
Cô có chút không quen, đem bữa trưa đặt ở trên cái bàn tròn nhỏ, cô lui ra ngoài, con chó cảnh cổ Harry đã ăn sạch thức ăn của nó, cô cầm lược của nó, ngồi vào phòng khách lần nữa giúp nó chải những sợi long dài, bện thành một bím tóc, để cho nó thấy rõ ràng thế giới này.
"Ngày mai không cần sắp xếp công việc, theo tôi đi lên núi một chút được không?" Cổ Tư Kiệt ở trong phòng tắm đột nhiên có ý tưởng, nghĩ đến một phương pháp để gần với nhau hơn, nhưng lời của anh cũng không có ai trả lời, đi ra khỏi phòng tắm nhìn ra, cô đã không có ở trong phòng nữa rồi.
Đi ra bên ngoài, cô đang ở phòng khách giúp Harry chải lông.
"Cô. . . . . ." Anh lên tiếng lần nữa.
"Chuyện gì?" Doãn Tuyết Lâm quay đầu lại mặt không chút thay đổi.
Cổ Tư Kiệt thấy không có chút dáng vẻ nhiệt tình nào, đáy lòng đóm lửa vừa nhen nhóm cũng tiêu tan mất phân nửa.
Anh thở dài nói: "Quên đi, Tuyết Lâm ngốc."
Anh đi vào phòng, mở ra ăn món mỳ Ý bơ hải sản cô mua cho, anh nhìn ra được cô rất nghiêm túc hoàn thành công việc thuộc bổn phận, nhưng căn bản anh muốn không phải như vậy, anh muốn gần gũi với cô, không nghĩ tới ngược lại làm cho cô xa lánh anh.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về những việc mình đang làm, cô có thể giống như một người bạn gái dịu dàng đối với anh vậy, để cho anh ngoài công việc ra, còn có thể cảm nhận được một phần đến từ vẻ đẹp của cô, sinh mạng còn cs nhiều hơn một tia hi vọng.
Nhưng mà, giữa bọn họ hoa gì cũng không có, tiếp tục như vậy nữa anh sắp điên rồi.
Trong phòng khách, Doãn Tuyết Lâm khẩn trương đứng lên, vì sao anh mắng cô ngốc, cô ngốc chỗ nào? Không phải là mọi công việc cô cũng đều cố gắng làm đến mức hoàn mỹ sao? Cô phải hỏi anh xem có chỗ nào nên cải thiện.
"Tư Kiệt, anh cảm thấy tôi có chỗ nào làm không tốt sao?" Cô đi vào trong phòng anh đi hỏi anh.
Anh không nói, dùng sức nhai sợi mì.
Cô đi tới trước mặt anh, ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ dẫu môi nói: "Cô làm rất hoàn mỹ, quá hoàn mỹ rồi."
"Nhưng mà. . . . . . Nếu như anh cảm thấy tôi có chỗ nào cần cải tiến, anh cứ việc nói thẳng ra, không sao." Cô rất ít khi ngồi xuống cùng anh mặt đối mặt nói chuyện, nhìn anh quá gần, cô bỗng luống cuống, nhất là khi anh nhìn thẳng cô.
Anh phát hiện trên khuôn mặt kia của cô là rặng mây ửng hồng phủ lên hoàn mỹ, đôi mắt không tự chủ được tập trung ở trên mặt cô, để cho bộ dáng xinh đẹp ngây ngất nhuộm ở trong tim của anh, anh không biết trong lòng cô có rung động giống như anh hay không, nhưng anh có.
"Có lúc quá hoàn mỹ gì đó không cách nào làm cho người ta cảm thấy chân thật, cô biết không?" Anh cười nhạt một tiếng.
"Sao?" Cô nghe không hiểu, lắc đầu, sâu sắc quá.
"Trong công việc cố gắng đạt tới hoàn mỹ là đúng, bình thường ngại gì chút hoạt bát, theo tôi uống chum trà nói chuyện phiếm. . . . . . Cũng được." Anh nói không được nữa, anh càng nói cô càng ngồi thật thẳng tắp, vẻ mặt cứng nhắc như pho tượng, không có ai muốn nói chuyện với pho tượng, giống như ngốc nghếch vậy, giờ phút này anh tựa như cũng thế.
"Bình thường không phải tôi đều ngày ngày cùng anh quay MV, ghi âm, anh uống trà tôi cũng uống trà như thế, anh nói chuyện phiếm tôi cũng có chen chân vào mà!" Tuyết Lâm sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy, cô cũng không phải là không làm đến nơi.
Cổ Tư Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, đáy lòng có chút buồn bực rồi lại nhịn không được bật cười, anh nên kéo cô lại, dùng sức hôn cho cô tỉnh ngộ, có lẽ tương đối dễ dàng để cô hiểu.
"Đừng làm cản trở tôi ăn những thứ này. . . . . . Đi làm việc của cô đi." Cái gì anh cũng không làm, hạ lệnh đuổi khách.
"Được rồi." Nàng đúng là đi thật.
Anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, giữa bọn họ cần tới chút mới mẻ.
Cô nhất định phải hiểu rõ, cô không phải là pho tượng, cô là một người con gái sống sờ sờ.
Anh cũng là một người đàn ông sống sờ sờ, hơn nữa có dồi dào tình cảm, anh mong đợi ngọn lửa cháy bỏng trong đời, lúc đó đốt lên giữa anh và cô.