Anh Thật Xấu

Chương 3: Chương 3




Trong phòng họp riêng của Cổ Tư Kiệt ——

"Vậy cuộc họp hôm nay cứ quyết định như vậy đi, tôi bắt đầu tuyên truyền trước một tháng, đầu tiên Tư Kiệt nghỉ phép đi một chuyến sang Nhật Bản mua đồ, để Tuyết Lâm đi cùng." Đại diện Triệu ca miệng ngậm điếu thuốc, tán thành đề nghị với việc cho Cổ Tư Kiệt xuất ngoại, đặc biệt hỏi dò Doãn Tuyết Lâm: "Cô không có vấn đề gì chứ? Nhỡ may gặp phải người hâm mộ điên cuồng cô phải đối phó ra sao? Hay là phái vệ sĩ đi theo?"

"Không thành vấn đề, tôi sẽ cải trang cho Tư Kiệt, tôi cũng sẽ ngăn cản người hâm mộ điên cuồng đến gần Tư Kiệt, sẽ không để cho anh ấy bị một chút tổn thất nào." Doãn Tuyết Lâm cảm thấy vậy thì không có điều gì khó khăn, cô tự nhận trách nhiệm để giữ gìn Cổ Tư Kiệt hoàn hảo vô khuyết điều này là chức trách của cô.

"Còn phải cẩn thận đề phòng Cẩu Tử." Triệu ca ở trước mặt dặn dò.

"Đây cũng không thành vấn đề đâu, vừa lúc anh ấy không có bạn gái." Doãn Tuyết Lâm thẳng thắn nói, không sợ hãi nhìn về phía Cổ Tư Kiệt, anh nhàn nhã nhai kẹo cao su, ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn cô.

(*) Tự tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.

Ánh mắt thoáng giao nhau, làm lòng cô không khỏi nóng ran một trận, anh ta loại ánh mắt đó là ý gì? Giống như đang cười nhạo cô nói sai rồi.

Chẳng lẽ anh ta có bạn bè bí mật nào đó cùng đi? Không thể nào đâu, nhóm tán gẫu bàn tán, cô không thấy anh có qua lại thân mật với bất kỳ bạn nữ nào.

"Được rồi, vậy thì giải tán, Tư Kiệt tôi đi trước." Triệu ca dập điếu thuốc rồi nói.

Cổ Tư Kiệt hiên ngang nhấc cằm cười, Triệu ca đứng dậy cùng trợ lý rời đi trước, trong phòng họp chỉ còn lại Cổ Tư Kiệt và Doãn Tuyết Lâm.

Doãn Tuyết Lâm dọn dẹp ly trà trên bàn, cũng đi tới trước mặt Cổ Tư Kiệt dọn dẹp cái ly của anh, mười ngón tay ôm lấy toàn bộ ly.

"Làm sao cô lại biết được tôi không có bạn gái vậy?" Cổ Tư Kiệt kéo tay cô hỏi cô.

"Ái ái! Buông tay ra, ly rất nặng đấy!" Doãn Tuyết Lâm bị phỏng đến mức dường như kêu oai oái.

"Trả lời tôi mới buông cô ra." Anh vẫn cứ giữ chặt cô.

"Hợp đồng qui định rõ, ai cũng biết."

"Người nào giữ bản hợp đồng kia, miễn là chỉ cần không nói, ai biết tôi có bạn gái?" Cổ Tư Kiệt nói bóng gió với cô.

"Anh có sao?" Tim Doãn Tuyết Lâm nhói một cái, cái ly trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

"Có." Đang ở trước mắt.

"Cô ấy sẽ cùng anh đi Nhật Bản?" Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh, tim không tiếng động mà rơi xuống hố sâu.

"Ừ, đừng để cho Triệu ca biết được, cô phải giữ bí mật."

Không, cô muốn đi tố cáo!"Vậy. . . . . . Tôi thành bánh bơ nhân mềm."

"Không ai nói như vậy." Anh buông cô ra, đứng dậy.

Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn khốc của anh, kiểu mặt lãng tử không chịu bị trói buộc, cẩm thấy không khỏi đau lòng, thân phận của anh giống như quý công tử phi phàm vậy, siêu cấp siêu sao, thế giới tình cảm không thể nào khô khan nhàm chán, nghĩ cũng biết.

Nhưng mà ba tháng cô đến đây vì sao vẫn chưa gặp qua người phụ nữ kia? Anh ta cũng giữ bí mật quá, ngay cả cô cũng không biết được sự tồn tại của người này.

"Cái đó. . . . . ." Cô muốn hỏi cô gái kia có phải là nữ minh tinh Hà Mộ Tư không?

"Cái gì?" Cổ Tư Kiệt nghiên cứu biểu cảm phong phú trên mặt cô, trong thời gian rất ngắn mà anh phát hiện ở trong mắt cô rất nhiều tâm tình, xem ra cô dường như không hiểu ám hiệu của anh, hơn nữa mang theo ý vị buồn thương.

Sau đó người này làm cho anh cảm thấy vui mừng, có lẽ cô cho là anh khác người mà cảm thấy tan nát cõi lòng, nếu như thực là như thế này, vậy thì quá tốt rồi, không phải là cô không động tâm đối với anh, thật ra chẳng qua là có chút hơi ngốc nghếch, cần có người chăm sóc dạy bảo nhiều hơn.

"Không có gì." Cô cúi đầu định đi.

"Có, nhất định có chuyện gì." Anh đưa tay ngăn cô lại.

Doãn Tuyết Lâm nhịn nội tâm xao động xuống, chính cô cũng cảm thấy đau khổ, anh có bạn gái đối với cô là đả kích không nhỏ, cô thật không biết đến lúc đó nếu như tận mắt thấy anh và người con gái khác thân mật, cô nên làm gì bây giờ?

Thật ra thì khoảng cách an toàn chỉ là cô lấy cớ, nói một cách thẳng thắn, giờ phút này cô không có hi vọng với ý nghĩ cô có thể yêu anh.

Oh! Đối với mình thẳng thắn một chút có sao đâu, không phải là có lẽ mà là khẳng định.

Cô vẫn luôn thích anh, chưa từng thay đổi.

"Chỉ là tôi đang suy nghĩ, cứ như vậy lượng công việc của tôi sẽ nhiều hơn, tôi phải giúp anh phòng Cẩu Tử, bằng không như vậy được không, tôi giúp các người chuẩn bị khẩu trang, đeo mắt kính, mũ ngư dân, còn có một cái áo choàng lớn, như vậy thì sẽ không có người nào nhận ra các người."

Cốp!

Cổ Tư Kiệt gõ một cái trên trán nho nhỏ khả ái của cô, khẽ mắng: "Ngu ngốc, mặc áo choàng cái gì, cũng không phải là làm ảo thuật."

"Tôi không phải ngu ngốc, là tôi nghĩ thay anh thôi!" Doãn Tuyết Lâm cong đôi môi đỏ mọng lên, không đếm xỉa tới anh, ngậm lấy cái ly đi về phía bồn rửa tay, tức tối để xuống, vặn mở vòi nước, dùng sức cọ rửa những cái ly kia.

Cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, cô càng ngày càng không quản được tâm tình của mình.

Cổ Tư Kiệt nhìn cô thở hổn hển, hứng thú bước đến bên cạnh cô trêu chọc cô.

"Tôi xem cô chính là ngốc nghếch."

"Tôi không phải, anh mới phải." Thật hỏng bét, làm thế nào cô lại cãi lại? Anh ta cũng là ông chủ đấy!

"A, cô mắng ông chủ?" Cổ Tư Kiệt đáng yêu cười như không.

"Ông chủ thì sao? Anh rõ ràng có tương lai tốt rồi, vì sao phải cùng nữ minh tinh dây dưa không rõ?" Hỏng bét lộ rồi, làm sao cô có thể dạy dỗ! Cô điên rồi sao?

Cô dồn sức chà cái lý, hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.

Cổ Tư Kiệt cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn, đây chính là cô đang. . . . . . Thái độ ăn dấm chua quá độ?

Điều phát hiện mới này, làm cho cả trái tim anh sống lại, bất kể như thế nào, chỉ cần ở trước mặt anh không đóng vai pho tượng, nữ tu sĩ, cô nói cái gì cũng được.

"Tôi với ai dây dưa không rõ hả?" Anh cố ý hỏi cô.

Doãn Tuyết Lâm nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng nói, nhưng miệng của cô cứ không nghe mệnh lệnh của cô, cô vẫn nói.

"Hà Mộ Tư! Còn chưa hỏi qua anh, khi biểu diễn công khai bị nữ minh tinh hôn cảm giác như thế nào đây?"

Cổ Tư Kiệt càng không ngờ hơn, không nghĩ tới cô sẽ nhớ tới buổi biểu diễn ba tháng trước.

Anh hứng thú mà hỏi ngược lại cô: "Cô còn nhớ rõ cảm giác bị con ếch bám trên mặt như thế nào không?"

"Thật đáng ghét."

"Vậy đây cũng thế."

"Anh thật là xấu." Sao có thể như vậy phê bình bạn gái của mình như vậy?

"Chẳng lẽ cô muốn tôi nói bị hôn FU(*) là mở cờ trong bụng?"

(*) FU viết tắt của từ F*ck you ấy

"Không nên!"

Oa. . . . . . Xong rồi! Cô nói cái gì vậy, cô có quyền gì để không cho anh tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), lại còn lớn tiếng quả quyết như vậy.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô phải ngăn mình nói loạn lần nữa hoặc thăm dò chuyện riêng của anh, cô không có tư cách làm như vậy.

"Không phải. . . . . . Ý của tôi là. . . . . . Cái đó. . . . . . Không phải như anh nghĩ đâu." Cô lắp bắp nhìn sang anh, rất có lỗi, cũng rất thẹn thùng.

"Cô làm sao biết tôi đang nghĩ gì?" Cổ Tư Kiệt nghĩ có nên véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của cô, vẻ mặt cô phức tạp nhiều biến hóa, nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Nhưng anh không véo cô, anh nghiêng người hôn môi của cô.

Cô ngây ngẩn cả người, tay cứng ngắc dưới vòi nước , nhất thời quên mất mình đang rửa chén.

Anh cười nhạt, môi dịu dàng chạm vào cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng cọ sát. . . . . .

Cô thở gấp, kinh hãi nhắm hai mắt lại, môi của anh mang theo hương cỏ xanh cùng vị bạc hà nhàn nhạt, tình cảm nồng nàn mà chân thành đối với với cô truyền đến tin tức nguy hiểm, nhưng cũng đồng thời gợi lên trong lòng cô phần tình cảm thơ ngây kia, cô không biết là nên đắm chìm trong cảm giác nhẹ nhàng phiêu bồng, hay là nên cảm thấy tội ác tràn đầy, anh có bạn gái, tại sao có thể hôn cô?

Tiếng nước chảy ào ào, đầu óc cô hỗn loạn. . . . . .

Môi của anh nghiêng qua hé mở cái miệng nhỏ nhắn của cô, khẽ mút, không hôn cô thật sự, tim đã điên cuồng nhảy lên.

Hóa ra hôn người mình yêu lại kích động như vậy, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung nội tâm xúc động và vui sướng.

"Anh anh. . . . . ." Cô giống như chạy một trăm mét ở bên môi của anh thở dốc.

"Tôi như thế nào?"

"Anh. . . . . . Không lễ phép." Cô đột nhiên cúi đầu, không để cho anh nhìn thấy tình cảm hiện lên trong mắt.

"Nơi nào không lễ phép?" Cổ Tư Kiệt cho là anh đã tạo ra bầu không khí tốt đẹp.

"Anh đang nhai kẹo cao su."

"Đã sớm nhổ ra rồi."

"Gạt người."

"Thật mà, nếu không em kiểm tra đi, a ——" anh đưa mặt sát vào cô, thật sự há miệng cho cô kiểm tra.

"Đừng á! Cái người này hạng bắt cá hai tay, có đủ xấu xa." Cô xấu hổ muốn khóc.

"Tôi bắt cá hai tay với ái? Em sao?" Hai tay của anh từ sau lưng ôm chặt hông của cô, lớn mật ngửi hương thơm thanh nhã trên mái tóc cô, môi dán vào bên tai cô hỏi.

Cô giống như bị điện giật hoảng sợ, vội vàng đóng vòi nước, tay ướt sũng đặt trên bàn tay to của anh, ngẩng mặt lên, ngăn cản anh.

"Đừng. . . . . ." Như vậy! Lời của cô trong nháy mắt bị anh dịu dàng dùng môi nuốt hết.

Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, giữ lấy môi thơm của cô, cũng ôm thân thể mảnh khảnh của cô thật chặt vào trong ngực, hôn cô thật sâu, đầu lưỡi ma diễm quấn chặt đầu lưỡi ngượng ngùng của cô, cũng không để lại chút nào đem toàn bộ tình cảm trong nội tâm chuyển vào cô.

Anh muốn nói với cô, anh căn bản không có người khác, trong mắt anh trong tim cũng chỉ có cô.

Cô thiếu chút nữa vô lực chống đỡ, khí thế của anh mạnh mẽ nụ hôn mang theo dòng điện mãnh liệt, sức nóng ngang tang bạo ngược xông thẳng lòng bàn chân, cô không tự chủ mà lùi bước, lại khiến cho lưng của cô càng thêm dán chặt vào lồng ngực anh, lửa nóng trên người anh cách một lớp quần áo truyền thẳng vào trong cơ thể cô, cô biết mình đang trong lúc cực kỳ nguy hiểm, cơ thể của cô lại thành một đoàn miên hoa (giống như cục bông mềm ấy). . . . . .

Tay của anh từ hông nàng dời lên trên, dừng ở trên ngực sóng nhấp nhô. . . . . .

Cô giữ chặt tay của anh.

Anhkhông để ý tới, cởi nút áo cô ra, dò vào bên trong áo nắm lấy Tuyết Nhu trên ngực, ngón tay cẩn thận nhào nặn nụ hoa, hôn mút kịch liệt. . . . . .

Thân thể cô run lên, anh thân mật chạm vào khiến cho bụng cô không tự chủ được mà co rút nhanh, toàn thân nổi da gà, cô ra sực tránh né đầu lưỡi dây dưa, dốc sức muốn gợi lên chút lý trí của mình, không để cho mình trầm luân, cô tư nói với mình, cô cũng không phải là thiệt thòi là người may mắn được Thiên Vương xem trọng, chẳng qua là anh đang thử sức quyến rũ của anh trên người cô xem có tác dụng hay không, cô ngàn vạn lần không thể bị anh chi phối, càng không thể để mình mất phương hướng..

Nói không chừng như thế này anh sẽ cười nhạo dáng vẻ ý loạn tình mê của cô ở trong ngực anh, anh đang đợi cô thất bại, giống như năm đó cô tràn đầy chờ đợi mở quà tặng cho cô, nhưng chỉ là anh đem cô làm trò cười.

"Đây coi là gì?" Cô tránh ngực anh ra, kéo chặt quần áo của mình, hai tay run rẩy ôm lấy mình.

Cổ Tư Kiệt kéo một cái ôm cô trở về trong ngực, ôm cô chặt ở trước ngực, giọng khàn khàn đa tình nói: "Tim tôi là của em, nếu biết buổi biểu diễn, sao lại không biết tôi sáng tác bài hát tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.