Anh Thật Xấu

Chương 4: Chương 4: Chương 3.2




Đầu óc cô căng ra, không nhớ nổi anh hát cái gì. . . . . . Nhưng cô chắc chắn nhớ là anh có nói đến chuyện kia.

Nhưng mà, ca khúc kia không thể nào là dành cho cô, sao anh có thể vì cô mà viết bài hát chú?

"Buông tôi ra, anh đừng mang sức hấp dẫn của anh đến thử nghiệm tôi, cái đó với tôi không có tác dụng đâu." Cô rất xót xa, anh không nên giỡn chơi cô như vậy, cô đúng là có tình cảm, người có trái tim rất mỏng manh, bị trêu chọc cô cũng sẽ khó chịu.

Anh nhìn đôi mắt tràn ánh lệ của cô, bộ dạng ủy khuất như đòi mạng, bao nhiêu ý nghĩ trấn an cô, nhưng lời của cô bây giờ làm cho anh không thể phản bác lại được."Tôi không thử nghiệm gì cả, tôi nói thật."

"Nếu như anh muốn bắt cá hai tay, ngàn vạn lần đừng tìm tôi, tôi không phải là người anh dùng vào để lấp chỗ trống." Cô cho anh lời cảnh cáo cuối cùng.

"Tôi có hư hỏng như vậy không?" Anh thật không biết phải làm gì để uốn nắn cách nhìn của cô đối với anh.

"Anh có hư hỏng vậy đấy." Cô quay mặt, nước mắt lăn xuống.

Lòng anh trầm xuống, buông cô ra.

"Thôi đi, đừng khóc nữa. . . . . . Em nghỉ ngơi đi, ly để tôi rửa cho."

"Không cần, anh tránh ra đi." Cô đưa tay dùng sức đẩy anh ra.

"Oh!" Cổ Tư Kiệt lui ra từng bước, bộ dạng vô tình của cô đánh thẳng vào tim anh, cô không hiểu phong tình càng làm anh hao tổn tinh thần, muốn cùng cô tiến thêm một bước dường như có chút khó khăn.

"Tôi muốn xin nghỉ." Nàng xem cũng không nhìn hắn một cái nói.

"Không cho phép." Anh xoay người, sải bước ra khỏi chỗ cô.

"Tôi. . . . . . Không làm tuyên truyền cho anh nữa." Cô nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát từ chức không làm nữa.

Bước chân anh dừng lại một chút, ngoảnh đầu lại trừng cô, khuôn mặt cô nhỏ nhắn xụ xuống hai tay dụi mắt, bộ dạng bóp chặt tim anh, anh rất muốn vỗ về cô, nhưng lại không dám manh động.

"Kiếp sau hãy nói đi." Anh đau lòng bỏ lại câu nói, trái tim đông cúng đi ra khỏi phòng họp, vào phòng sáng tác riêng của anh.

Cô đánh mạnh vào mặt, trái tim chợt cảm thấy thật là buồn thật là đau, hoàn toàn không nghĩ ra, anh coi cô là gì, chẳng lẽ anh muốn bắt cóc cô cả đời sao?

Cô thật không hiểu anh, rốt cuộc anh giữ cô lại làm gì, cô cũng không phải là tiết mục góp vui của anh, anh ta không thể nghĩ muốn cô như thế nào thì phải như thế đó.

Nhưng như đã nói qua. . . . . . Chân mọc ở trên người cô, cô rời đi cần gì phải được sự đồng ý của anh?

Đúng là cô cũng không thật sự muốn bỏ anh đi! Trong lòng cô hiểu rõ.

Chẳng qua là cô lưu lại ở bên cạnh anh là vì cái gì, ngay cả chính cô cũng không làm rõ được.

Anh là thuốc độc đấy! Anh muốn hôn mê cô rất dễ dàng. lúc anh hôn cô cô rất minh mẫn, lòng của cô không kiểm soát được vì anh rơi xuống. . . . . . Cô giống như lời nói trong miệng của anh là ngu ngốc, cô mê muội vì anh.

Nên làm gì bây giờ?

Cô tự hỏi mình, đáp án là. . . . . . Vô giải.

Cổ Tư Kiệt đóng sầm cửa phòng sáng tác, tự giam mình trong phòng sáng tác.

Anh không viết ca khúc, chỉ là ngồi ở trước đàn piano ra sức đánh đàn, mười ngón tay mạnh mẽ đánh xuống phím đàn, trong lòng khó có thể giải trừ buồn khổ theo tiếng đàn trôi chảy, phát tiết.

Nữ sinh Tuyết Lâm ngu ngốc kia, anh đặt cô ở trong lòng, vậy mà cô không có một chút cảm kích nào, hơn nữa thẳng thắn muốn rời anh đi, ngay cả tâm ý của anh cô cũng không hiểu, còn dám nói cô không ngu ngốc?

Anh thấy cô là người phụ nữ đần nhất ngu nhất ngốc nhất.

Tuyết Lâm ngốc, một tiểu đàn độn. . . . . .

Thì ra yêu cô cũng không hề đơn giản, mùi vị có chút nghẹn, có chút khổ, và trong lòng anh suy nghĩ không giống nhau!

Nên làm thế nào mới tốt? Đáy lòng của anh cũng giống như vậy mà cảm thấy khó giải.

Một tuần lễ sau ——

Cổ Tư Kiệt rất đơn giản với mũ len, đeo mắt kính, che khẩu trang màu đen, đi tới sân bay.

Doãn Tuyết Lâm cũng một kiểu đơn giản, mặc quần Jean, T shirt đi theo bên cạnh anh.

Một tuần lễ này hai người ngoài giúp đỡ lẫn nhau trong công việc ra, thời gian còn lại cũng không nói chuyện với nhau, anh tự giam mình ở trong phòng sáng tác, cô bận rộn với một vài việc vặt.

Mà đến lúc Doãn Tuyết Lâm đến trước cửa kiểm tra, mới không nhịn được hỏi anh: "Vé máy bay của tôi đâu?"

"Cầm chắc hộ chiếu của cô là được, không cần vé máy bay." Cổ Tư Kiệt cực kỳ lạnh lùng nói.

"Nào có đi máy bay mà không cần vé máy bay?" Cô sợ là anh muốn thả cô như thả chim bồ câu cùng nữ minh tinh cùng ở cùng đi, anh vẫn luôn không muốn cô đi đặt vé máy bay thay, rất có thể đến lúc đó muốn hất cô ra.

Cô nhắm mắt đi theo anh để kiểm tra xuất quan, theo sát anh lên máy bay.

Đi vào cabin cô mới phát hiện chiếc máy bay này cũng không phải loại máy bay chở khách bình thường, bên trong có phòng ăn sang trọng, phòng ngủ, phòng khách, đây là chiếc máy bay tư nhân.

"Chiếc máy bay tư nhân chở khách này là của ai?" Cô để hành lý tùy thân xuống hỏi anh.

"Của tôi đấy, lúc học đại học thì có." Cổ Tư Kiệt cởi khẩu trang xuống, đeo mắt kính nhìn dáng vẻ tò mò nhìn hết đông sang tây của cô, cô rốt cuộc cũng bằng lòng nói chuyện với anh, chuyện này làm cho trong lòng anh dễ chịu không ít.

"Cũng quên mất anh là quý công tử nhà giàu có." Doãn Tuyết Lâm thở phào nhẹ nhõm, an tâm không ít, khó trách anh không cần cô đi thu xếp chuyện mua vé máy bay ... Chuyện, cô còn tưởng rằng anh không muốn để ý đến cô, cho nên giao phó người trợ lý khác đi làm, thì ra là không phải, điều này làm trong lòng cô dễ chịu hơn một chút.

"Nói thật mỉa mai." Cổ Tư Kiệt tức giận đặt ba lô xuống, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

"Anh làm sao hiểu được dân thường chúng tôi sống qua ngày là như thế nào." Doãn Tuyết Lâm cũng ngồi xuống, mở túi hành lý của cô, lấy ra một bọc khẩu trang tiệt trùng hỏi "Đây là tôi chuẩn bị giúp bạn gái của anh, lúc nào cô ấy sẽ đến?"

Chuyện cũng đã qua một tuần lễ, nhưng khi cô nói ra ba chữ "Bạn gái" (Trong tiếng trung “bạn gái” là ba chữ, nó là thế này “女朋友”) trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở.

"Cô ấy ở ngay trong này mà?" Cổ Tư Kiệt dù bận vẫn ung dung đeo kính mắt nhìn cô cười.

"Ở đâu?" Doãn Tuyết Lâm nhìn xung quanh, trong cabin chỉ có một nam quản gia bộ dạng lão bá đang chuẩn bị bữa điểm tâm, không có người khác.

"Bạn gái nhất định là nữ, nơi này chỉ có một mình em là nữ." Cổ Tư Kiệt nói.

"Đừng nói giỡn, vậy rất không lễ phép đâu!" Cô không cảm thấy trò đùa này hay.

"Mở miệng khép miệng là không có lễ phép, em mới không có lễ phép, nếu như làm bạn gái tôi thì thế nào đây?" Anh cố ý muốn vặn hỏi cô.

"Anh đừng nghĩ giở trò xấu nhé." Cô cảnh cáo anh, đồng thời cũng phát hiện cửa cabin đóng lại, anh thật không có bất kỳ bạn gái nào cùng đồng hành, cô hồ đồ nhìn về phía anh, do anh đeo mắt kính màu đậm nên hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt của anh, cô chỉ thấy đôi môi của anh nở ra một nụ cười rất nhạt.

"Xem, tôi không nói lung tung chứ! Coi nữ minh tinh thành bạn gái tôi đều là em tự nghĩ." Anh không cần giải thích nữa, sự thật ngay ở trước mắt, trong buồng máy bay trừ cô ra không có người khác.

". . . . . ." Cô không nói gì.

"Chỉ cần không nói, đừng để cho Triệu ca biết, chúng ta có thể yêu nhau." Anh gỡ mắt kính xuống, yên lặng nhìn cô.

Cô nhìn anh, trái tim kinh ngạc sửng sốt, chẳng lẽ từ đầu tới cuối anh nói đến bạn gái là . . . . . Cô? !

Không thể nào, làm sao có thể là cô?

"Nếu mà cho tới bây giờ em chưa từng thích tôi, vậy quên đi, tôi sẽ không miễn cưỡng." Tay của anh chậm rãi đưa đến bàn tay nhỏ bé của cô.

"Làm sao. . . . . . Lại là tôi?" Môi cô run lên .

"Chính là em, tôi thích em." Anh cầm tay của cô.

Cô hít thật sâu, bàn tay lạnh như băng khi ở trong bàn tay dày của anh trở nên ấm áp.

"Nếu mà không thích em, sao phải miễn cưỡng muốn em đợi ở bên cạnh tôi?" Anh nắm chặt cô.

"Anh cưỡng ép tôi làm tuyên truyền là bởi vì. . . . . . Thích tôi?" Cô chưa từng nghĩ tới.

"Dĩ nhiên, cái này còn phải nghi ngờ sao? Ai lại muốn để một người mình không thích ở trước mặt sau lưng?" Anh nhiệt tình nói, mong đợi cô cũng có sự hưởng ứng như thế.

"Oh! Dẻo miệng!" Cô xấu hổ mắt to lóe lên như sao, kỹ lưỡng nhớ lại một tuần lễ không vui trước đó của họ, cô đánh vỡ bình dấm chua, cô góp ý anh không nên để nữ ngôi sao làm lỡ tiền đồ tốt đẹp của mình, thì ra kia đều là lòng ghen của cô, đầu óc tưởng linh hoạt, mới có thể rước lấy thống khổ.

Trên thực tế, anh thích cô."Vì sao cho tới bây giờ tôi cũng không biết anh thích tôi? Chuyện là từ khi nào?"

"Khi còn bé."

"Nào có ai lại dùng ếch gián hù dọa người trong lòng?" Cô rút tay về.

"Tôi chỉ là . . . . . Muốn em nhớ đến tôi, đừng quên tôi...ta đã nói rồi, tôi sẽ quay trở về." Anh chen đến bên cạnh cô, ngồi sát cô, giữ chặt vai của cô, nhận tội chân thành những chuyện tốt mà anh đã từng làm.

Cô nhìn anh, ký ức đưa cô trở về thời gian trên hành lang, dường như cô thấy lúc chia tay ngày tốt nghiệp đó, anh ngồi trên xe sang trọng, khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn, tràn đầy nụ cười, cố gắng hướng về phía cô đang khóc vẫy tay, gọi to ——"I”ll be back!"

Thì ra không phải là anh đùa bỡn nói bậy, là anh nói thật.

Cô hoàn hồn, phát hiện Thiên Vương trước mặt lại đỏ mặt lên, anh trải qua rất nhiều buổi biểu diễn lớn, một mình đối mặt với công chúng, có thể nói là thân kinh bách chiến(*), thế mà ở trước mặt cô tuyên truyền nho nhỏ này lại đỏ mặt.

(*)Thân kinh bách chiến: Trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Cô bằng lòng tin tưởng anh nói là thật, có thể có rất nhiều thiếu nữ thích anh trong lòng tha thiết mơ ước, mà bây giờ cô quá may mắn.

"Tôi có thể làm gì giúp anh?" Mặt cô ửng đỏ hỏi anh, tim đập rất nhanh.

"Đợi ở bên cạnh tôi." Môi của anh gần sát mặt của cô.

"Hay là chỉ một thời gian ở đây không để người khác biết được không?" Cô muốn mình ngàn vạn lần đừng ngu ngốc mà đi đồng ý anh, có lẽ là anh ham muốn mới mẻ, có thể giới nghệ sĩ chuyện có mới nới cũ quá nhiều, luôn luôn chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ rơi lệ.

Anh lắc đầu, đính chính nói: "Là em cùng tôi thế giới của hai chúng ta, và bất luận kẻ nào cũng không liên quan."

"Anh nói chẳng qua là viết trận lên bất đồng."

"Là trên ý nghĩa bất đồng."

Cô vươn tay khẽ vuốt lông mày rậm của anh, chạm vào mặt của anh, anh là thần tượng trong lòng cô, Thiên Vương của mọi người, mà anh thế nhưng lại cho phép cô độc chiếm anh.

Đáy lòng cô khẽ cay đắng nói cho cô biết, cô không thể làm như vậy, nhưng tâm tư nho nhỏ lại muốn cô giữ chặt giờ khắc này, thiên nhân trong cô xung đột, khó có thể lựa chọn. . . . . .

"Tư Kiệt, tôi không thể chiếm giữ anh, anh có tiền đồ rất tốt đẹp, nếu như hủy ở trên tay tôi, sẽ không có ai tha thứ cho tôi, tôi không thể nhận lời anh. . . . . . Thật xin lỗi."

Cô thở dài, rất xin lỗi nhìn anh, mắt thấy sắc mặt của anh chuyển thành cứng lạnh, dưới cằm kéo căng, cặp mắt giữ kín như bưng. . . . . . Cô biết anh bị thương, nhưng mà cô vạn bất đắc dĩ, cô phải bảo vệ hắn, tình cảm làm cho tiền đồ của anh bị hao tổn, cô tình nguyện suy nghĩ thay cho tiền đồ của anh.

Anh nhìn chằm chằm cái người phụ nữ lãnh tình trước mắt này, cô nhẹ nhàng nói một câu đã mang anh ném vào địa ngục.

Nhưng lần này anh không nghĩ chỉ vì vậy thôi, cũng không phải là càng ngăn cản càng dũng cảm một cách ngu ngốc mà gây chuyện, mà anh nhìn ra từ đôi mắt sầu bi của cô, đáy lòng cô có anh, mới có thể cho anh suy nghĩ như vậy.

Anh có thể mắng cô ngốc nữa không, anh nên hôn cô hôn thật sâu, để cho cô biết tình yêu sẽ chỉ làm cho sinh mệnh của họ thêm phong phú hơn, không có gì sẽ bị phá hoại.

Anh giữ chặt cằm của cô, hung hăng hôn một cái.

Anh tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.