Sau một lúc nghe Tịnh Nhi kể lại lý do vì sao cô xuất hiện ở trong ngôi biệt thự của cậu ta, chú Trịnh hài lòng mỉm cười.
“Cháu giỏi thật, chú có việc này muốn nhờ cháu giúp đỡ!”
Cô hơi ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị của chú, rụt rè tìm đủ mọi lý do để có thể từ chối một cách khéo léo. Chỉ đành gật đầu chấp nhận trước sự nhờ vã đó của chú Trịnh, cô lên tiếng trả lời.
“Cháu sẽ cố thử, nhưng không chắc anh ta để ý đến đâu. Tính cách của Mặc tiên sinh rất kì quái, chú không tưởng tượng được đâu!”
Tịnh Nhi nói chuyện thêm vài vấn đề thường ngày, như hỏi thăm sức khỏe và công việc của chú. Xong cô mới tắt điện thoại, dọn dẹp chén dĩa sạch sẽ ngăn nắp rồi mới tiếp tục về bàn làm việc.
Vì chỉ còn một ít đoạn nữa cần dịch, xem ra cũng không mất bao lâu. Tịnh Nhi làm liền mạch đến khi xong hoàn thiện, đã gần 40 phút nữa trôi qua. Cô nhớ lại lời chú Trịnh nhờ giúp đỡ, có lẽ phải thử xem phản ứng của anh ta thế nào mới tính tiếp được.
Cô quyết định mở cửa tủ lạnh, tìm chút trái cây để làm một ly nước ép. Đây sẽ là cớ để cô đi lên tầng gặp anh ta, đang lay hoay tập trung làm thì từ đâu phía sau lưng của cô đột nhiên có tiếng nói.
“Làm cái gì đó?”
Tịnh Nhi giật mình làm rơi ly nước cam ép đang cầm trên tay xuống, “Choảng” một tiếng, cô cũng nghiêng người theo phản xạ bản năng, chân đặt không vững khiến cô xém chút bị ngã.
Cảm giác như bản thân mình đang lơ lửng ở trên mây vậy, cô từ từ mở hai lòng bàn tay đang bịt mắt mình do hoảng sợ. Trước mặt lại đang nằm gọn trong lòng của Mặc Phong, anh đang choàng tay đỡ sau lưng cô. Cảnh tượng này không khác gì trong phim ngôn tình thường thấy, khiến tim cô dường như đập loạn cả lên.
Phải công nhận là gương mặt anh ta hoàn hảo ở mọi gốc nhìn, nhất là trong tình thế này. Nên gọi là anh hùng cứu mỹ nhân sao? nhìn nét đẹp lạnh lùng mê ly đó thì có cô gái nào chịu nổi đây.
Cô đang đắm chìm vào xúc cảm êm dịu này, nằm gọn trong ngực và được nâng đỡ bởi cánh tay cứng cáp của anh ta. “Thật an toàn” Tịnh Nhi khẽ nhắm dần đôi mắt, suy nghĩ hiện tại chỉ có thể diễn tả được tới như vậy mà thôi.
“Sao cô nặng vậy?”
Trời ơi là trời, anh ta lại cắt ngang tất cả mọi thứ chỉ bằng một câu nói rất “vô duyên”, khiến cho Tịnh Nhi trở lại với thực tế. Cô đỏ mặt vội vàng tính đứng bật dậy, thì bất ngờ lại bị anh ta dùng tay còn lại nhấc ở hai chân bế cô nằm ngang.
“Này, mau thả tôi xuống!”
Giọng nói nghẹn ngào của cô nghe có vẻ khá thều thào, cô cố sức vùng vẫy cơ thể muốn thoát ra, hai tay vẫn đang đấm liên tục vào người anh ta. Dường như không chịu nổi, gương mặt của anh cũng dần tỏ ra khó chịu. Mặc Phong lạnh lùng nói.
“Tốt nhất nằm yên, cô nên nghĩ đến hậu quả nếu như tôi lỡ tay khiến cô lọt xuống dưới sàn nhà!”
Bây giờ Tịnh Nhi mới nhìn xuống, khắp nơi đều có mảnh vụn thủy tinh từ cái ly cô làm vỡ. Khẽ nuốt nước bọt, cô không nhúc nhích nữa, hai tay cũng không làm loạn mà choàng qua ôm cổ Mặc Phong. Anh bế cô di chuyển rất chậm, đôi chân liên tục tránh né, đi về phía sofa bên ngoài phòng khách.
Lại có tiếng mở cửa, cùng với lúc anh vừa bế cô ra. Mễ Thiên Hàm đang đứng, trên một sấp hồ sơ trên tay có vẻ như bị bất động ở hướng cửa, đối diện với đôi mắt kinh ngạc nhìn về họ.
“Thật ngại quá, hai người tiếp tục đi không cần để ý đến tôi!”
Mặc Phong mặc dù nghe thấy nhưng vẫn ra vẻ không có chút gì quan tâm đến, bế cô đến ghế sofa mới chịu thả xuống. Gương mặt cô lúc này càng đỏ hồng, vừa ngượng ngùng lại vừa cảm thấy mất mặt.
“Tiểu Phong, lại phát hiện thêm một cái xác phụ nữ!”
Mễ Thiên Hàm bước đến gần, không tiếp tục đùa giỡn nữa. Nét mặt trở nên nghiêm nghị lên tiếng.
“Là ở ngôi nhà bỏ hoang?”
Giọng nói của cô từ bên cạnh xen ngang vào, Mễ Thiên Hàm mới nhìn sang cô gật đầu.
“Phải!”
Nói xong anh ta mới để hồ sơ xuống mặt bàn, lần lượt trải đều những tấm ảnh của nạn nhân mới được tìm thấy ra xung quanh.
“Cách thức hung thủ gây án tương tự như 2 nạn nhân trước, chỉ có một chi tiết rất nhỏ là không giống cho lắm!”
Cô cũng tò mò nhìn vào, nạn nhân nhìn qua còn trẻ và xinh đẹp, hai mắt nhắm lại rất an nhiên. Vẫn là nét trang điểm thô kệch ở trên mặt, Tịnh Nhi không lâu sau đó mới nhíu mài đưa tay lên một bức ảnh.
“Hai nạn nhân lúc trước hình như không mang giầy cao gót?”
Cô lầm bầm nhỏ tiếng nhưng vẫn đủ cho cả ba người họ cùng nghe thấy, Mễ Thiên Hàm lại có vẻ khó hiểu ngạc nhiên, liếc mắt sang nhìn cô tò mò hỏi ngược lại.
“Sao em biết?”
Tịnh Nhi thì nhìn sang Mặc Phong, ra hiệu bằng ánh mắt chính là anh ta nói cho cô biết.
“Giết người đã xem như là một loại hành vi phản xã hội, tất nhiên sẽ có những cấp bậc phạm tội khác nhau. Dễ hiểu hơn là bọn chúng cũng sẽ phát triển về cách thức gây án để tác phẩm của mình trở nên hoàn hảo hơn, ít để lại manh mối hơn!”
Anh ta nói xong thì đi ra ngoài phía cửa sổ nhìn ra ngoài, Mễ Thiên Hàm lên tiếng tiếp tục đề tài.
“Ý của cậu là hắn đang tiến hoá?”
“Thông thường những loại tội phạm liên hoàn đều có triệu chứng tâm lý bị sai lệch, nhất là khi hắn nhìn thấy một người có điểm gì đặc biệt. Khiến cho bản thân mất kiểm soát mà nhận thức đó là con mồi của mình!”
Tịnh Nhi vừa nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, vừa chú ý xem những tấm ảnh còn lại của nạn nhân. Bất chợt cô nghiêng đầu, dường như đã phát hiện điều gì đó bất thường theo như lời họ đang phân tích.