“Hình như nạn nhân có một vết bớt trên vai!”
Cô nói như bản thân mình vừa tìm ra được châu lục mới, nhớ về hình chụp thi thể 2 nạn nhân lúc ở trên phòng. Tịnh Nhi cũng nhìn thấy vết bớt, nhìn lướt qua thì vị trí có vẻ như không sai lệch với nhau cho lắm.
“Hai người nhìn này, tuy nạn nhân mang giầy cao gót nhưng có vẻ như không vừa với đôi chân, dấu bầm ở cổ chân hình như là bị tay hung thủ nắm chặt, dùng sức ép mang vào!”
Mặc Phong nhếch môi mỉm cười, gương mặt vẫn không tỏ ra thái độ phản bác. Thấy vậy ngược lại với anh ta, Mễ Thiên Hàm nhìn cô gật đầu nói.
“Quả thật là đôi giầy size nhỏ hơn đôi chân nạn nhân, anh đã đích thân khám nghiệm kỹ lưỡng. Còn một chi tiết rất đáng để lưu ý, bên trong miệng nạn nhân lưu lại một chút mảnh băng dính rất nhỏ, lại là loại băng keo thông dụng!”
Cô gật đầu như đã hiểu ra vấn đề anh ta vừa nói, dòng khám nghiệm có ghi rất rõ điều này. Tịnh Nhi vỗ đầu mình một cái, “aaaa” lên một tiếng rõ to.
“Rất có thể trước khi nạn nhân tử vong đã bị hung thủ dùng băng dính bịt miệng, trong lúc giằng co vô tình cắn trúng băng dính. Đến khi chết mới được hắn tháo ra để trang điểm cho gương mặt!”
Mặc Phong nảy giờ vẫn không lên tiếng, nhìn thấy thái độ đó của cô anh mới nói.
“Đơn giản vậy bây giờ mới nghĩ ra!”
“Vâng, tôi không có IQ cao như Mặc tiên sinh đâu ạ!”
Tịnh Nhi có vẻ như mất hết hứng thú bởi lời nói, cứ lựa những lúc cô đang dâng trào cảm xúc lại bị một câu của anh ta làm tuột dốc không phanh. “Đúng là khúc gỗ”, cô khó mà nói thầm trong lòng.
Mễ Thiên Hàm có vẻ rất mắc cười với cặp đôi oan gia này, nhưng đang bàn luận chính sự nên anh không tiện đổi chủ đề. Cố nhịn cười, nhìn về hướng Mặc Phong đang đứng hỏi.
“Tại sao lại mang giầy cao gót cho nạn nhân, hung thủ muốn nói lên điều gì sao?”
Mặc Phong trả lời.
“Như tôi đã nói, hắn đang tiến hoá hành vi, để không có quá nhiều mảnh ghép lần tìm ra hắn!”
“Thử nghĩ mà xem, hai nạn nhân ban đầu không mang giầy hoặc dép. Phía dưới gót chân cũng không có vết tích gì chứng tỏ hung thủ đã lôi nạn nhân từ bên ngoài vào nhà hoang.”
Tịnh Nhi bây giờ mới đặt ra câu hỏi mình đang thắc mắc, chỉ là trong vô thức cô lên tiếng vu vơ bàn luận thêm chứ cũng không nhằm vào anh ta mà nói.
“Cũng không có lý nào nạn nhân tự mình đi vào nhà hoang để gặp hung thủ!”
Bất chợt Mặc Phong từ từ quay người lại nhìn cô, gương mặt lạnh lùng khẽ lắc đầu ngao ngán.
“Cô tiểu thư, cho dù là người thân thiết nhất hẹn mình đến nhà hoang để gặp mặt, thì cô có mang chân đất để đi đến đó không?”
Nói xong anh ta còn bồi thêm một câu khiến cô có chút cạn lời.
“Đúng là câu nói xằng bậy!”
“Anh...!”
Cô như muốn nổ phổi, thở gấp tức giận nhưng lại không muốn cãi nhau tiếp tục với cái tên đáng ghét này. Tịnh Nhi ngồi khoanh tay, hướng ánh mắt giận dữ nhìn đi nơi khác.
“Hung thủ dùng cách đơn giản thôi, giống như tôi vừa dùng với cô!”
Mễ Thiên Hàm tiếp lời.
“Hung thủ làm ngất nạn nhân ở một nơi khác trước, sau đó bế họ đến ngôi nhà hoang để gây án. Nếu nói như vậy có thể giải thích được vì sao cả ba nạn nhân đều không có dấu vết lôi kéo!”
“Nhưng hắn đã dùng cách nào để các cô gái đến nơi của hắn!”
“Không nhất thiết nạn nhân phải tự mình tìm đến, như vậy cảnh sát đã có thể xác định chung nơi cuối cùng nạn nhân mất tích. Hắn rất dễ bị lộ, cần phải xem xét đến mối quan hệ của nạn nhân, thậm chí là nghề nghiệp của họ để suy đoán tại sao họ lại bị hung thủ bắt đi mà không ai để ý!”
Mễ Thiên Hàm nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó, nghe rất rõ anh ta đang nhờ người này tra xem những nạn nhân trước khi mất tích đã làm gì, gặp ai.
Không phải đợi lâu, chỉ mất tầm gần 10 phút tra xét, vì đây hiện là vụ án được phía cảnh sát và các bên liên quan ưu tiên. Mễ Thiên Hàm gật đầu rồi mới trở về chổ ngồi, anh ta nghiêm túc nói lên công việc của từng nạn nhân.
“Lưu Lệ Phi là người mẫu đại diện quảng cáo cho một thương hiệu kinh doanh đồ uống, Trần Tiểu Đình là ca sĩ hát ở các phòng trà hay ở các buổi tiệc khách sạn, liên hoan, còn nạn nhân mới được phát hiện tên Phương Mẫn Linh, chỉ là một diễn viên mới ra trường, vừa mới kí hợp đồng tham gia các vai diễn phụ cho đài truyền hình Hồng Tâm.”
Anh ta nói xong nhìn sang hướng của Tịnh Nhi đang ngồi nghe, ánh mắt khá phức tạp, khó hiểu hỏi.
“Em là người quen của Trịnh cục trưởng?”
Được cô gật đầu thừa nhận “Vâng”, Mễ Thiên Hàm mới đưa ánh mắt dò xét xem phản ứng từ bên phía Mặc Phong. Vẫn như một khúc gỗ, trước khi bỏ đi lên trên tầng lầu, chỉ nói thêm vài câu nghe rất khó hiểu.
“Vậy thì cô nói với lão Trịnh đó, đừng cứ tập trung vào những suy luận tâm lý đó của tôi nữa, đã có manh mối mới. Hãy dành nhiều thời gian điều tra vào nạn nhân Phương Mẫn Linh đi!”
Mễ Thiên Hàm lên tiếng hỏi cô.
“Em lén đưa thông tin cho phía cảnh sát điều tra à?”
Lúc này cô mới để ý, thắc mắc tại sao anh ta biết mình đã liên lạc với chú Trịnh nói về vụ án này, còn biết cả việc cô lén lút chụp ảnh bảng suy luận đó gửi cho phía cảnh sát?