Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 19: Chương 19: Đến tiệm Studio




“Còn dãy số trên tấm ảnh kia, có nghĩa là gì?”

Mễ Thiên Hàm do lúc nảy có để ý đến cậu ta sau khi nhìn thấy những con số đó, đã nhếch môi tỏ thái độ. Liền quay sang nhìn Mặc Phong, bây giờ cậu ta đã trở lại bình thường, vẫn im lặng không nói gì.

“Chỉ là những con số bình thường, trước tiên chúng ta phải đi cứu những nạn nhân còn lại bị mất tích!”

Mặc Phong một lúc sau mới lên tiếng, vì trước khi hành động Mễ Thiên Hàm đã được thông báo bên phía cảnh sát nói rõ nguyên nhân. Kết quả điều tra sơ bộ của vụ án, nên vừa nghe qua thì biết được ý của cậu ta.

“Cảnh sát đã lên đường tra xét chổ ở của người bị tình nghi, chúng ta đến đó để làm gì?”

“Không, là đến nơi hắn đang làm việc!”

Sau khi cậu ta trả lời liền đóng laptop lại, đứng lên lấy áo vest vẫn còn đang đặt trên cạnh tay vịnh ghế sofa. Tịnh Nhi đưa vẻ khó hiểu nhìn anh, như đang muốn hỏi mình có cần đi chung không. Hiểu ý, Mặc Phong nói.

“Hắn được mời đến sở cảnh sát rồi, không còn nguy hiểm gì nữa, cô muốn thì có thể đi!”

Được cậu ta đồng ý cho đi theo, cô lập tức chạy tới bàn làm việc cầm lấy túi xách. Mễ Thiên Hàm đi xuống tầng hầm lái xe ra đậu trước cổng biệt thự chờ sẵn. Cô bước ra ngoài, được anh ta ga lăng xuống mở cửa xe, vẫn chưa thấy Mặc Phong ở đâu.

“Cậu ấy lên phòng lấy đồ gì đó!”

Nhìn cô đưa ánh mắt nhìn vào bên trong xe tìm kiếm, Mễ Thiên Hàm mới nói, cô ngồi vào trong xe. Ngực phập phồng thở dốc có vẻ như rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô tham gia điều tra án. Lại không phải vụ bình thường, nhớ đến cảnh trong video. Cô lại sởn cả da gà trên tay, cố gắng hít thở thật đều lấy lại sự bình tĩnh.

“Thả lỏng đi, em không cần phải lo lắng như vậy!”

Mễ Thiên Hàm ngồi vào ghế lái, ngước mắt nhìn lên kính trong xe. Thấy cô biểu hiện như vậy liền lên tiếng trấn an, không lâu sau đó Mặc Phong cũng bước ra ngồi vào bên cạnh cô.

“Đến nơi hắn làm việc, Studio!”

“Mặc tiên sinh, tôi có một thắc mắc?”

Anh liếc ánh mắt lạnh lùng quay sang cô, khẽ hất cằm tỏ vẻ đang chờ câu hỏi.

“Anh cho rằng người đang bị tình nghi Trương Xuân Hoành gì đó chính là người trong video?”

“Tôi chưa từng nhìn thấy hắn, sao tôi biết được!”

Câu trả lời này khiến cô thật sự muốn vả một cái cho anh ta câm luôn, chính là anh ta lên tiếng kêu hai người chuẩn bị. Xong bây giờ lại nói như kiểu không chắc chắn, “muốn chọc tức tôi sao?” Cô nhăn mặt bĩu môi, khoanh tay lại hừ một tiếng mất hết cả hứng thú nói chuyện với tên khó ưa này.

“Hắn có phải hung thủ ra tay hay không là việc của cảnh sát điều tra, chúng ta chỉ đang dựa theo manh mối mà cứu người!”

“Manh mối?”

Một đoạn video ngắn như vậy thì manh mối nằm ở đâu mà điều tra, cô khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Chiếc xe vẫn đang lăn bánh chạy đi, bây giờ cũng đang sắp đến 5 giờ chiều. Đến lúc cô tan làm, nhưng cô đâu còn để ý việc này.

“Đây là tiệm Studio Phương Lập!”

Cả ba mở cửa bước xuống xe, trong vẻ ngoài của tiệm rất to và sang trọng. Cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy rõ bên trong, vẫn còn 2 nhân viên đang dọn dẹp thiết bị linh tinh cho ngăn nắp vào một chổ.

“Mặc tiên sinh!”

Có một người dáng vẻ ăn mặc quần áo bình thường, đứng bên cạnh cửa tiệm vừa nhìn sang thấy họ. Vội vàng bỏ điếu thuốc đang hút dở dang xuống đạp lên dập lửa, chạy đến gọi.

“Anh cũng là cảnh sát!”

Vừa nhìn anh ta Mễ Thiên Hàm đã lên tiếng trước, anh ta mỉm cười gật đầu có vẻ lúng túng. Vị cảnh sát này nhìn họ tỏ ra rất ngưỡng mộ, lần lượt đưa tay ra bắt. Nói hơi to tiếng một chút, trên gương mặt đôi mắt mở to niềm nở tự hào.

“Thì ra mọi người cũng biết tôi!”

“Trên đầu anh để tóc húi cua, phần trên trán có một điểm nhô và trắng hơn khuôn mặt. Chứng tỏ anh hay đội mũ cảnh sát, nên đoán thôi đừng tự luyến quá!”

Mặc Phong nhếch môi cười cướp lời của Mễ Thiên Hàm, vì trên mặt đang đeo cặp kính đen. Không thể thấy được ánh mắt anh ta đang nhìn phía nào, nhưng chung quy lại khí chất này vẫn trông rất khó ưa. Kèm theo đó anh luôn có những câu nói, đáng bị ăn đòn.

“À thật ngại quá!”

Người cảnh sát đỏ bừng khuôn mặt, đưa tay lên theo bản năng sờ lên trên đầu mình. Để qua cho bầu không khí này, tiếp tục lên tiếng.

“Trương Xuân Hoành được đồng nghiệp tôi mời về đồn lấy lời khai rồi, ở đây còn mình tôi phụ trách trông giữ...!”

“Vào thôi!”

Mặc Phong chỉ nói ngắn gọn rồi trực tiếp tiến lên mở cửa đi vào, vị cảnh sát thấy vậy cũng lật đật đi theo phía sau. Nhìn quanh thì khá rộng rãi, phía bên trái tiệm có một khoảnh trống rất rộng. Dùng để tạo dựng trang trí làm bối cảnh chụp cho người mẫu ảnh, bên phải là cửa một căn phòng nhỏ để phục trang. Dụng cụ trang điểm, và một số thứ cần thiết phục vụ cho tiệm.

“Xin chào!”

Một nam nhân viên đang lau dọn bên ngoài bàn tiếp khách, thấy bọn họ đi vào thì dừng công việc chạy đến lên tiếng. Dáng người cũng rất chuẩn, gương mặt có lẽ cũng không quá tuổi 30. Đeo một cặp kính khá dày, đôi mắt vẫn như đang nheo lại, chắc là bị cận thị cao độ. Nhưng nghe qua giọng và dáng đứng người này lại có gì đó nghiêng về thế giới ba, người đồng tính, cô nghĩ đang giản như vậy.

“Đây là Mặc tiên sinh, cố vấn đội trọng án An Huy!”

Vị cảnh sát hướng bàn tay về phía Mặc Phong lên tiếng giới thiệu sơ qua, rồi mới đến Mễ Thiên Hàm và cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.