Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 20: Chương 20: Không tìm thấy gì cả




“Thật sự tôi không biết gì để nói nữa cả!”

Anh ta khẽ bíu cắn chặt môi dưới, dáng đứng có phần như khép nép, lo sợ hơn. Đưa ánh mắt nhìn về Mặc Phong, trong tiệm vẫn còn một người đàn ông với tuổi ngoài 50. Lau vội đôi tay ướt sũng vào cái áo tạp dề cửa tiệm mặc trên người, tiến lại gần nam nhân viên rồi mới nói.

“Ở đây gọi nó là thằng mù đó, nó bị cận thị hơn 8 Diop. Nhìn gần mới thấy, căn bản nó không biết rõ ông Trương làm gì đâu?”

“Ông là ai?”

Mặc Phong nhìn sang phía người đàn ông mang tạp dề, thản nhiên nói.

“Ông ấy tên là La Thành Viễn, là phụ trách lau dọn cửa tiệm. Từ lúc Trương Xuân Hoành mở Studio này đã làm việc ở đây, còn cậu nhân viên đây tên Mã Minh Hào. công việc làm đẹp cho người mẫu, thiết kế trang phục ở trong tiệm.”

“Chỉ có 2 người làm ở đây thôi sao?”

Mễ Thiên Hàm nhìn quanh cửa tiệm rộng rãi này một lượt, sau đó mới thắc mắc hỏi.

“Trước đây 2 tuần thì có 5 người, nhưng bọn họ thông đồng với nhau ăn xén tiền của khách nên bị ông Trương đuổi đi rồi!”

Nói xong ông còn không quên chỉ tay ra hướng cửa tiệm, tỏ ý tấm bảng tuyển nhân viên vẫn còn nằm yên trên cột vách tường bên hông cánh cửa chính.

“Anh bị cận nặng như vậy có thể phụ trách trang điểm sao?”

Tịnh Nhi lúc này mới nhìn sang Mã Minh Hào, anh ta vẫn còn đang đứng khép nép có vẻ rụt rè. Liên tục chà sát đôi tay vào nhau, căng thẳng đến mức trên trán toát từng giọt mồ hôi.

Dáng vẻ của anh ta càng khiến cô chắc chắn giới tính có vấn đề, không tiện đề cập tới. Dù sao đó cũng là quyền riêng tư, cô chỉ nêu ra thắc mắc trong lòng.

“Anh đừng lo lắng, chúng tôi đến đây để hỏi chút chuyện mà thôi!”

Tịnh Nhi trấn an một cách nhẹ nhàng, để cho mọi thứ diễn ra thật suông sẻ. Cô ra hiệu kéo tay Mễ Thiên Hàm một cái, anh ta hiểu ý. Liền kéo ghế lại gần nhau, chia thành hai hướng đối diện mời tất cả ngồi xuống.

Bên kia là phía nhân viên của tiệm, còn bên đây cả ba người ngồi cùng nhau. Ở giữa tất nhiên là Mặc Phong, còn vị cảnh sát kia thấy vậy cũng ngồi xuống một mình phía bên trái của bàn tiếp khách, kiểu giống như người giám hộ trong cuộc nói chuyện vậy.

“Không biết ông Trương làm gì lại bị cảnh sát điều tra?”

Mã Minh Hào nhìn xuống mặt bàn nói không quá to, chỉ đủ nghe thấy cho những người xung quanh. Mặc Phong nhìn qua một lượt hai người, rồi mới lạnh lùng nhìn sang phía anh ta.

“Trương Xuân Hoành đối xử thế nào với nhân viên?”

“Ông Trương rất khó tính trong lúc làm việc, tội nhất là cậu mù này này. Làm gì cũng không vừa ý ổng, nhiều lần đã muốn đuổi cậu ta đi, nhưng thử hỏi cậu ta ngoài làm việc ở đây thì làm ở đâu được.”

Anh ta chưa kịp trả lời câu hỏi thì phía bên cạnh ông La Thành Viễn đã chen ngang cướp lời, ấy vậy mà không có một chút thái độ khó chịu nào. Xem ra đã quen với tính cách bộc trực này, ông ấy tiếp tục lên tiếng than thở.

“Cậu mù này làm ở đây được 3 tháng thì hết 89 ngày bị ông Trương la mắng rồi, nhất là trước khi chuẩn bị cho người mẫu chụp ảnh. Do mắt không thấy rõ thường trang điểm hay chuẩn bị sai trang phục, có khi còn làm rối tung hết cảnh dựng lúc thiết kế.”

“Vậy ai là người dọn?”

“Thì là tôi...!”

Ông ta nhanh miệng định nói thêm, bất ngờ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của Mặc Phong liếc sang phía mình. Lúc này mới biết mình thất lễ, vì chưa có ai hỏi gì đến mình. La Thành Viễn đảo sang nhìn về nơi khác cho qua chuyện.

“Thật ra tôi vẫn nhìn thấy rõ khi ở gần?”

Mã Minh Hào vẫn giữ nguyên thái độ rụt rè lên tiếng giải thích.

“Ngón tay trỏ bên phải của anh hình như bị thương?”

Ánh mắt nghề nghiệp của Mễ Thiên Hàm đã để ý ngay từ lúc anh ta liên tục chà sát hai bàn tay vào nhau.

“Tôi không nhớ bị khi nào nữa, sáng ngày hôm qua tôi mới để ý thấy vết thương, chắc trong lúc dựng bối cảnh chụp hình đã vô ý bị thương!”

Mã Minh Hào đưa ngón tay trỏ bàn tay phải lên, có một vết thương đang trong quá trình đóng vẩy. Chứng tỏ đã bị qua 48 tiếng, thấy mọi người nhìn về phía mình, anh ta vẫn vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Sao lại nhìn tôi, làm việc bị thương là bình thường mà!”

“Phải rồi, cậu ta không thấy đường thì động chạm va quẹt trầy thịt xước da là chuyện hằng ngày mà!”

Mặc Phong hồi lâu không lên tiếng, bảo mọi người tiếp tục cuộc nói chuyện. Sau đó một mình anh đi về hướng cửa phòng phục trang, mở cửa bước vào. Không quá rộng, ngoài có rất nhiều quần áo hiện đại thì cũng không thiếu thứ dùng để chụp ảnh cosplay nhiều nhân vật nổi tiếng trên phim, truyện cổ tích.

Tủ mini đựng mỹ phẩm, vật dụng linh tinh để trong cánh cửa kính. Phía trên là những kệ thanh ngang đặt nhiều loại giày, rất nhiều loại phong cách cổ điển và phương Tây.

Mặc Phong đứng yên nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ một cái gì đó. Gương mặt vẫn hướng về trên kệ đặt những đôi giày.

Nói về bên phía đội trọng án ở khu vực nhà cũ Trương Xuân Hoành, lục tung mọi ngõ ngách trong căn nhà cũng không tìm thấy gì khả nghi. Gọi điện về cho đội tra hỏi, vẫn chưa có được lời khai nào hữu ích từ người tình nghi.

Hắn liên tục nói bản thân mình không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi mời đến cục cảnh sát hỏi cung. Manh mối tới đây lại có dấu hiệu bị dừng lại, chú Trịnh có vẻ suy tư nhăn mặt lại.

“Không thể nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.